Hôm sau Thư Nguyên không gặp Lục Phỉ.
Buổi sáng Lục Phỉ phải đi làm, công việc rất bận, nhưng chiều hôm đó Thư Nguyên cũng không đi tìm anh.
Với tin nhắn Thư Nguyên gửi cho Lục Phỉ, nhấn mạnh rằng cậu không yêu đương với Cận Thâm, sau khi làm xong Lục Phỉ đọc tin nhắn rồi trả lời rất ngắn gọn: [Anh biết.]
Thư Nguyên nghi ngờ: [Sao anh biết?]
Trước giờ cậu chưa từng nói chuyện này với Lục Phỉ, chẳng lẽ Lục Phỉ có đôi mắt nhìn thấu mọi chuyện hay có khả năng đọc tâm trí sao?
Lục Phỉ: [Em đoán xem.]
Hai chữ này quá hờ hững, Thư Nguyên đoán hợp lý là Lục Phỉ đã từng hỏi Ôn Nghi, nhưng Ôn Nghi phủ nhận điều này, cậu không nghĩ ra tại sao Lục Phỉ lại biết, đành phải chửi thầm người đen tối có chỗ hơn người, nhưng cũng chỉ thông minh đôi chút mà thôi.
Hai này sau là ngày giỗ của ba mẹ Lục Phỉ.
Cũng là ngày họ chia tay tròn một năm.
Trong hai năm Lục Phỉ học ở nước ngoài, anh vẫn luôn đặt hoa giao đến, yêu cầu người ta mang tới đúng giờ để tưởng niệm. Hôm nay lúc Lục Phỉ đến nghĩa trang thì trước mộ đã có một bó hoa. Bó hoa trang nhã, phối rất hài hòa, hoàn toàn khác với loại bán gần nghĩa trang.
Quét dọn mộ xong, Lục Phỉ đứng trước mộ chốc lát.
Đây là nghi thức đã trở nên quen thuộc trong nhiều năm qua, là một phần trong cuộc sống của anh, vậy nên bầu không khí không quá trang nghiêm cũng chẳng mấy ảm đạm.
Dọc theo con đường mòn xuống núi, chưa đi được mấy bước Lục Phỉ đã thấy Thư Nguyên đang đứng nhón chân dưới bóng cây mà ngóng người.
Thư Nguyên mặc một chiếc áo thun trắng giản dị, nhìn dáng dấp chẳng khác gì lúc mười mấy tuổi, vừa thấy anh mắt cậu đã sáng lên.
Chờ Lục Phỉ đến gần, Thư Nguyên vội nói: “Hoa là em đưa tới!”
Lục Phỉ nói: “Anh biết.”
Thư Nguyên nhụt chí: “Anh lại biết nữa!”
Dường như Lục Phỉ hiểu rõ mọi chuyện, chỉ đợi cậu đưa một đáp án rõ ràng.
Thư Nguyên nói: “Hôm nay em đã dậy rất sớm để về nhà, nói mẹ cắt trong vườn hoa. bà ấy học cắm hoa, biết phải phối hoa thế nào, đẹp hơn mua bên ngoài nhiều, chú và dì thấy chắc cũng sẽ thích chúng.”
Lục Phỉ nói “Ừ”, nói cảm ơn mẹ Thư.
Có lẽ Thư Nguyên đã nói với người trong nhà chuyện hiện tại của hai người, với người lớn mà nói, hai người có thể quay lại với nhau là một chuyện tốt. Người nhà họ Thư đều rất thích Lục Phỉ, Thư Nguyên đoán, thật ra người nhà cậu ít nhiều gì cũng tăng chút lợi thế cho công cuộc theo đuổi lại Lục Phỉ của cậu.
Chỗ này còn cách bãi đỗ xe một đoạn khá xa, hai người đều đi bộ lên núi, nên bèn đi dọc theo đường mòn chậm rãi đi xuống.
Mặt trời ló dạng, cái nắng mùa hè khiến da mặt bỏng rát.
Thư Nguyên rịn mồ hôi, người nóng bừng nhưng giọng điệu rất hoạt bát. Thỉnh thoảng cậu đi lùi lại nói vài chuyện vụn vặt với Lục Phỉ, nào là sáng sớm trên đường tới đây thế nào, rồi trốn một bên lén nhìn Lục Phỉ, lại hỏi cuối tuần sau có thể cùng về nhà ăn cơm không.
Lục Phỉ còn chưa từ chối Thư Nguyên đã vội vàng giải thích: “Anh không cần trả lời ngay, từ giờ đến cuối tuần sau còn cả tuần nữa mà.”
Lục Phỉ nhìn cậu: “Anh cần phải xem lại lịch làm việc tuần sau.”
Mặt Thư Nguyên thoáng chốc đã đỏ lên: “…”
Lục Phỉ của hiện tại khác với ngày trước, tuy rằng trước đây cũng rất bận, nhưng bây giờ anh lại gánh nhiều trách nhiệm hơn.
Thư Nguyên biết người ở chức vị quan trọng phần lớn thời gian đều chẳng thể làm theo ý mình, càng trèo cao thì cái giá phải trả càng nhiều, đừng nói là tuần sau, có thể lịch trình của cả tháng sau cũng đã được sắp xếp rồi.
Cậu cho rằng bản thân đã trưởng thành rất nhiều, nhưng thật ra không phải vậy, vì cậu chẳng hiểu gì cả, cũng không suy nghĩ cho người khác.
Sau khi tới bãi đỗ xe, Lục Phỉ đến cửa hàng tiện lợi mua nước khoáng, vì quá cao nên anh phải cúi đầu xuống mới không đụng một số đồ dùng hàng ngày treo lỉnh kỉnh bên trên. Làn da của Lục Phỉ khá trắng, bàn tay nhận nước khoáng thon dài, có thể thấy cả gân màu xanh trên mu bàn tay anh.
Trong cửa hàng có một ít khách đang chuẩn bị lên núi, Lục Phỉ xoay người đi về phía Thư Nguyên, tựa như cả thế gian này chẳng có liên quan gì với anh.
Thư Nguyên nhớ tới lần đầu tiên họ gặp mặt.
Chàng thanh niên chỉ khoảng 20 tuổi được ba dắt vào phòng, trong tay cầm một chai nước đá.
Bản thân anh lạnh lùng lầm lì, đúng như độ lạnh của nước vậy.
Lục Phỉ cho Thư Nguyên thời gian suy nghĩ.
Từ lời tỏ tình của Thư Nguyên, đến nguyên nhân chia tay.
Lúc Lục Phỉ đi đến trước mặt Thư Nguyên, anh bị Thư Nguyên ôm chầm lấy, vùi đầu vào ngực anh. Thư Nguyên có rất nhiều điều muốn nói, nhưng vì quá vô dụng nên phải siết chặt eo Lục Phỉ mới có thể thốt ra lời.
Thư Nguyên là một đứa bé thích ăn kẹo, sợ bỏ lỡ tiệm này sẽ không ăn được kẹo ngon nữa. Lục Phỉ lại là người thợ làm kẹo nắm giữ công thức, nâng kẹo thật cao, nâng đến vị trí người khác không với tới.
Đáng tiếc, Thư Nguyên biết viên kẹo kia là đặc biệt chuẩn bị cho cậu, chỉ cần cậu muốn, Lục Phỉ sẽ cho.
Thư Nguyên không thể khống chế tốt cảm xúc của mình, thậm chí không chờ lên xe, cậu nói hết những gì cậu đã suy nghĩ ở trước xe, tựa như hiến của quý chờ được phản hồi.
Cậu nói “Sau này em sẽ sửa những việc làm sai trước đây”,
Nói “Em sẽ yêu anh, em sẽ học cách yêu anh thế nào”,
Nói “Em muốn những lúc nghĩ đến em, anh đều sẽ cảm thấy hạnh phúc”.
“Em không muốn anh nhốt em lại, cũng không muốn anh buông tay.”
Cậu nghẹn ngào nói với Lục Phỉ.
“Em sẽ không bao giờ làm anh đau khổ nữa.”
…
Thư Nguyên không lái xe tới, chủ động lên xe Lục Phỉ, chắc là đánh ý định muốn về cùng Lục Phỉ, chút mánh khóe này đã bị nhìn ra. Nhưng cậu nói mình dậy từ rất sớm hẳn là thật, vì vừa mới khóc không bao lâu nhưng lên xe một lát đã ngủ mất.
Nước mắt của Thư Nguyên chẳng đáng bao nhiêu tiền, vì cậu vốn là người mau nước mắt, nhưng số lần khóc trong năm nay hơn hẳn mấy năm trước cộng lại.
Cậu nằm trên ghế phụ ngủ khá ngon, mũi hơi đỏ, vì bị cái nắng gắt của mặt trời buổi sáng chiếu vào mà trong mơ cậu cũng nhíu mày lại, Lục Phỉ hạ tấm che nắng xuống cậu mới ngủ yên.
Trong khoảng thời gian này Lục Phỉ nhận mấy cuộc điện thoại mà Thư Nguyên cũng không bị đánh thức, tựa như lần trải lòng vừa rồi đã khiến bản thân cậu mệt mỏi.
Lúc gần về đến nhà, Lục Phỉ gọi cậu dậy.
Tình trạng của Thư Nguyên không ổn lắm, Lục Phỉ sờ trán cậu kiểm tra nhiệt độ, phát hiện cậu hơi nóng, nhưng không chắc có phải vì phơi nắng hay không.
“Há miệng.” Lục Phỉ nói: “A.”
Thư Nguyên mơ màng làm theo: “A–“
Lục Phỉ nhìn khoang miệng của cậu, nhíu mày nói: “Tối qua em bật máy lạnh bao nhiêu độ?”
Tối hôm qua trời rất nóng, tật thích lạnh của Thư Nguyên không sửa được, bị Lục Phỉ hỏi thì thành thật nói: “22 độ, sao vậy anh?”
“Em bị sốt. Amidan lại sưng đỏ.” Lục Phỉ quay đầu xe: “Đi mua ít thuốc.”
Bệnh cảm của Thư Nguyên đến thật đúng lúc.
Vì đợt bệnh này, Lục Phỉ cùng cậu về căn nhà đã một năm không đặt chân đến, căn nhà thuộc về hai người họ.
Thậm chí Thư Nguyên còn hi vọng bệnh nặng hơn một chút, như vậy Lục Phỉ sẽ không bỏ đi.
Vừa vào cửa đã có một thân hình nhảy qua huyền quan. Khò Khò sợ người lại, nhìn thấy Lục Phỉ thì chạy đi núp.
Mọi thứ trong nhà vẫn giữ nguyên như lúc bên họ ở bên nhau, khi đó Lục Phỉ chỉ mang những món đồ rất riêng tư, không lấy bất cứ vật dụng trong nhà nào. Cuộc sống của Thư Nguyên không qua tệ như trong tưởng tượng, không biết có phải là do được những người bên cạnh chăm sóc tốt hay không, cậu vẫn học được cách sống tự lập, coi như là sạch sẽ ngăn nắp.
Bật quạt lên cho Thư Nguyên, thấy cậu nằm trên giường, Lục Phỉ mới vào phòng bếp nấu nước.
Độ ấm đã vừa, Lục Phỉ vào phòng ngủ gọi Thư Nguyên dậy uống thuốc, cậu gần như đã lim dim rồi. Thư Nguyên ôm gì đó trong ngực, người co lại, bị Lục Phỉ gọi một tiếng đã tỉnh, ngoan ngoãn dậy uống thuốc rồi mới nằm xuống.
Chờ Lục Phỉ rửa ly rồi quay lại phòng ngủ, Thư Nguyên đã hoàn toàn ngủ say, món đồ ôm lúc nãy đã về lại lồng ngực.
Thư Nguyên ôm rất chặt, Lục Phỉ từ từ rút ra, đó là một chiếc áo sơ mi.
Chiếc sơ mi trắng này vì không giữ kĩ hoặc là dùng lâu ngày, nhìn có hơi cũ, nhưng nhìn kĩ vẫn có thể nhận ra đường may ẩn bằng chỉ bạc vô cùng mảnh trên vải.
Lục Phỉ nhận ra, đây là áo sơ mi của mình.
Nó chỉ là một trong rất nhiều áo sơ mi của anh, từ khi rời đi cho đến nay, anh cũng không phát hiện nó bị bỏ sót lại, chỉ nhớ mang máng là nó còn rất mới, vì anh chưa mặc đến hai lần.
Thư Nguyên nằm trên gối ngủ say sưa, gió từ chiếc máy quạt khẽ lay mái tóc cậu, hàng mi dài ngủ yên trên mí mắt, để lại chiếc bóng yên bình.
Lục Phỉ ngồi trên mép giường rất lâu.
Mèo có tới phòng ngủ một lần, ngồi xổm trước cửa quan sát anh, kêu meo meo hai tiếng rồi lại yên lặng rời đi.
Thư Nguyên có tỉnh dậy một lần, sốt vẫn chưa hạ.
Có lẽ vì Lục Phỉ trở về căn nhà này khiến mọi thứ thoạt trông rất giống với trước kia, cũng có lẽ vì đầu óc không được tỉnh táo mà cậu không phân biệt được hiện tại có phải là mơ hay không. Cậu nhìn Lục Phỉ một lát, nước mắt rơi xuống, rồi lại nhắm mắt nói mấy câu vụn vặt.
“Em khóc, anh không quan tâm đến em.”
“… Tim em rất đau, đau lắm, em đã viết thành danh sách, viết rất nhiều.”
“Anh nắm tay người khác.”
Cậu nói mớ rất ít, chủ yếu là ấm ức lên án Lục Phỉ trong mơ, rất nhanh lại chìm vào giấc ngủ.
Hơn một tiếng sau, nhiệt độ cơ thể Thư Nguyên mới giảm xuống.
Khi ngủ Thư Nguyên trông ngây thơ vô hại, thật ra hoàn toàn giống với dáng vẻ khi thức của cậu.
Cậu ngây thơ sôi nổi, đơn thuần tốt bụng, nhưng lại không tim không phổi, tùy hứng làm bậy, vui mừng chán ghét toàn dựa vào cảm tính.
Bị cậu phớt lờ, tựa như bị giẫm trong bụi bặm, dù làm thế nào cũng không thể chạm vào tim cậu. Được cậu thích, giống như được ánh mặt trời ấm áp ôm lấy, mọi điều tốt đẹp trên thế giới cũng chỉ đến vậy mà thôi.
Thư Nguyên là ác quỷ khoác lớp da thiên sứ, là sự kết hợp giữa tà ác và thuần khiết mê người nhất.
Lục Phỉ đã bắt được cậu.