Học cung thu nạp đệ tử tu chân một cách rộng rãi đầu tiên ở Trọng Hoa, khánh thành ở Lâm Nghi, tên là cung Vọng Thư.
Học cung bài trí mang đậm phong cách của Vọng Thư quân Mộ Dung Liên, cả ngày hoa bay bướm lượn, hành lang khúc khuỷu, đâu đâu cũng thấy màn che buông rũ, nhìn xuống từ trên cao, học cung chiếm mất nửa ngọn núi xanh này hệt như được đặt trong mây khói, lại tựa một giấc mộng ảo bay ra từ tẩu thuốc.
Cung chủ học cung Mộ Dung Liên, tính tình quái gở, vui giận khó lường, lúc học cung xây dựng, Mộ Dung Liên rảnh rỗi không có gì làm cứ thích chạy tới đây, chỉ trỏ cái này, bắt bẻ cái kia.
“Xây đài Nhã Nhạc nhỏ lại một chút cho ta! Xây lớn thế làm gì? Tin ta đi, không có nhiều người thích nhạc tu vậy đâu, đúng đúng đúng, cứ nghe ta, thu nhỏ đài Nhã Nhạc lại, mở rộng đài Ảo Thuật ra.”
Đốc công cũng lo sợ không thôi: “Vọng Thư quân, bên cạnh đài Ảo Thuật là một ngọn núi nhỏ, không thể mở rộng nữa.”
“Sợ cái gì? Cho nổ đi.”
“… Bên cạnh ngọn núi nhỏ còn có một ngọn núi nhỏ nữa.”
“Nổ tiếp!”
“Bên cạnh ngọn núi nhỏ kế bên ngọn núi nhỏ còn có một vùng thôn trang nhỏ.”
“Nổ luôn —— À không, cái này không nổ được.” Mộ Dung Liên ngậm tẩu thuốc, bực dọc giật bản vẽ qua, làm bộ làm tịch xem một lượt, cuối cùng nói: “Thôi được, vậy cứ thế đi, tạm thời đài Ảo Thuật to cỡ này cũng được.”
Đốc công: “…”
Ngài cầm ngược bản vẽ mà cũng xem hiểu à???
Mặc Tức rất chi là khinh bỉ hành động này của Mộ Dung Liên.
Lần đầu tiên hắn đặt chân vào học cung, cứ ngỡ sẽ lập tức thấy được tương lai xán lạn đệ tử đông đúc mở đàn giảng dạy, sẽ lập tức cảm nhận được trách nhiệm và hân hoan khi đối mặt với những ánh mắt hiếu học của bọn trẻ.
Nào ngờ lại phải cùng Mộ Dung Liên đứng trên đỉnh núi nhìn nhóm thợ xây thi công cả ngày trời, còn tiện tai nghe được Mộ Dung Liên đề ra một đống yêu cầu không sao tưởng tượng nổi.
“Điện cung chủ phải xây thật riêng biệt độc đáo, tuyệt đối không được trùng với học cung ở Đế đô, ngay cả mẫu gạch ngói cũng không được trùng nhé.”
“Vườn hoa phải thật đặc biệt, phải to, phải quanh co khúc khuỷu, thuận tiện cho các đệ tử học cung cặp kè yêu đương, đúng đúng đúng, thanh thiếu niên cần nên làm thế, nhớ trồng nhiều cây bào đồng vào, đẹp lắm.”
“Nhớ chừa chỗ treo màn, ta muốn các ngươi xây một hành lang kéo dài nối chín cung điện lại với nhau.
Nguyên nhân à? Chả có nguyên nhân gì, tại ta không thích phơi nắng thôi.”
Cố Mang đứng bên cạnh nghe mà cũng á khẩu.
“Đệ tính tiền chưa? Đủ trả không?”
“Sợ cái gì.” Mộ Dung Liên nói: “Không đủ thì đòi Mộng Trạch đưa, hắn còn ước gì ta phô trương lãng phí một chút, càng làm nổi bật sự anh minh giản dị của hắn.
Ngươi tin ta đi, làm quân vương thì ta không biết, nhưng làm một vương gia dưới trướng quân vương để bọn họ yên tâm thì ta rành nhất đấy.”
Dứt lời lại hút một hơi Phù Sinh Nhược Mộng, còn chưa hút hơi thứ hai, tẩu thuốc đã bị Cố Mang giật lấy.
Cố Mang trở tay giấu tẩu thuốc ra sau lưng, cười nói: “Đã thỏa thuận một ngày hút mười hơi, hôm nay đủ số lượng rồi, không thể hút nữa.”
Mộ Dung Liên: “…”
“Mặc Tức, lấy mứt quả ra đây.”
Mặc Tức nhìn Mộ Dung Liên mặt nhăn mày nhó, đoạn lấy một gói mứt quả từ trong túi Càn Khôn, cái này là do Khương Phất Lê gửi đến, ít nhiều cũng có công dụng áp chế độ nghiện Phù Sinh Nhược Mộng.
Mặc Tức đưa mứt quả vào tay Cố Mang, Cố Mang cười cười, không nói hai lời vặn đầu Mộ Dung Liên, nhét mứt quả vào mồm gã.
Mộ Dung Liên phun phì phèo, giận dữ mắng: “Cái này dở muốn ói!”
“Kéo dài tuổi thọ kéo dài tuổi thọ.” Cố Mang cười hì hì: “Cung chủ, ngài phải bảo trọng nhiều nha.”
Mộ Dung Liên tức tối quát: “Cút!”
Cứ thế ngày qua ngày, học cung được dựng lên, tựa như đang dựng lên giấc mộng của ba người lúc trước.
Với Mộ Dung Liên mà nói, cuối cùng học cung này đã giúp gã thực hiện mơ ước được làm chủ tất thảy thuở ấu thơ, ở đây sở thích của mỗi người đều sẽ được tôn trọng, ai cũng có thể chọn con đường mà chính mình muốn đi.
Với Mặc Tức mà nói, từ nay về sau hắn và Cố Mang đã có một thân phận danh chính ngôn thuận mới, có mái nhà chung của hai người, có tương lai mà những tháng năm rong ruổi nơi sa trường, đôi bên từng khát khao khôn xiết.
Còn với Cố Mang mà nói, có lẽ học cung Vọng Thư còn mang nhiều ý nghĩa hơn nữa.
Thật lâu về trước, y và Mặc Tức còn rất trẻ đi trên bờ đê dưới hoàng hôn, y bứt một cọng cỏ đuôi chó, phất qua cánh đồng hoa ngoài thành.
Lúc đó y lẳng lặng tiếp nhận chân tình của thiếu niên Mặc Tức dành cho mình, trong lòng cất giấu một vọng tưởng nhỏ nhoi, vọng tưởng rằng biết đâu một ngày nào đó trong tương lai, hai người chênh lệch địa vị như bọn họ rồi cũng sẽ được bên nhau trọn kiếp.
Thật lâu về trước, y từng ngồi bên đống lửa cùng với Lục Triển Tinh, cười đùa nốc bình rượu sữa ngựa, trò chuyện khắp trời Nam biển Bắc, trong ngực thắp một ngọn lửa nóng, hy vọng ngọn lửa ấy có thể cháy lan ra đồng cỏ, thiêu đốt cỏ dại bụi gai trên thế gian.
Thật lâu về trước, thuở y còn là một nô lệ thấp hèn bên trong phủ Vọng Thư, y đã ấp ủ một giấc mơ cháy bỏng, hy vọng sẽ có ngày không bàn đến xuất thân, người người đều có được công bằng.
Y từng ước ao mỗi giọt máu liệt sĩ đều sẽ được kính trọng, mỗi hạt giống cây hoa đều có thể nảy mầm.
Giờ đây, cuối cùng bọn họ đã có mảnh đất màu mỡ này rồi.
Hậu ký 2: Uống rượu đêm sao
Năm thứ hai Mặc Tức và Cố Mang mai danh ẩn tích, cuối cùng học cung Vọng Thư đã xây xong.
Hôm nay, Cố Mang đang ngồi dưới trời đêm uống rượu, chợt nghe tiếng áo bào phần phật, giọng nói trầm thấp quen thuộc cất lên sau lưng y:
“Khuya lắm rồi, sao huynh lại ngồi đây?”
Cố Mang quay đầu lại, quả nhiên trông thấy Mặc Tức dùng khinh công nhảy lên, nhẹ nhàng như diều giấy, đáp lên mái ngói đen như mực.
Đây là kiến trúc cao nhất trong học cung Vọng Thư, gọi là tháp Vọng Nguyệt, mỗi khi rảnh rỗi Cố Mang thích ra đây ngồi chơi.
Hai năm qua, bọn họ nhìn học cung tu chân mọc lên từ mặt đất, hệt như mỹ nhân bôi phấn son, từ từ có được dung mạo thanh thoát và đường nét tinh tế, từ từ biến thành hình dạng trên bản vẽ, cõi lòng cũng ngày một bình yên.
Lâm Nghi cách Đế đô rất xa, tuy thỉnh thoảng phương xa sẽ truyền đến những chuyện liên quan đến vương tộc phân tranh, nhưng chờ khi lọt vào tai bọn họ, chúng đã nhạt nhòa như ánh trăng rọi trước khung cửa sổ, gió thổi lướt qua bên vành tai.
Những mùi mưa máu gió tanh đó vẫn có thể ngửi được, nhưng lại không can hệ quá nhiều đến bọn họ.
Chuyện ở Đế đô tựa như giấc mộng cách một lớp màn che.
Trăng sáng trên cao chiếu rọi khắp Cửu Châu, đầu bên kia giấc mơ là vương quyền phú quý, đầu bên này giấc mơ là củi gạo muối dầu.
Cố Mang ngồi trên mái ngói, bên người đặt một bình Lê Hoa Bạch đun nóng, thấy Mặc Tức đã tới, y mỉm cười rót cho Mặc Tức một chén, nói: “Ngày mốt học cung sẽ chính thức mở cửa, ta đang nghĩ, đến lúc đó không biết nơi đây sẽ náo nhiệt thế nào.
Ha ha, cũng chờ mong thật đó.”
Mặc Tức bước lại gần y, phủ áo ấm mang đến lên vai y, sau đó ngồi xuống bên cạnh y.
Hai người cùng ngắm học cung Vọng Thư hoàng tráng thênh thang bên dưới, Cố Mang chống cằm nói: “Thật ra ta ngồi ở đây, bất luận nhìn xuống bao nhiêu lần vẫn cảm thấy buồn cười, Liên đệ đúng là phô trương lãng phí hết hồn luôn, chỉ sợ Mộng Trạch sắp hận Liên đệ đến chết rồi, nghe nói vì làm tấm gương mẫu mực, Mộng Trạch đã cắt giảm chi phí trong vương cung, ngay cả huân hương loại tốt cũng không dùng tiếp nữa, Liên đệ lại ——”
“Lại hận không thể dùng vàng làm gạch lát học cung.”
Cố Mang cười ha ha: “Không khoa trương đến thế, nhưng mà…” Y dừng lại, đôi mi mềm mại run nhè nhẹ, dịu dàng nhìn Mặc Tức chăm chú dưới ánh trăng sáng ngời: “Cuối cùng đệ cũng học được cách nói đùa rồi.”
Mặc Tức bị y nhìn mà có chút ngượng ngùng, nhưng lại rất động tâm, thế là khom người cúi đầu hôn môi y, sau đó vội vàng quay mặt đi, nhìn cầu bắc ngang trời và thủy tạ lầu gác bên dưới tháp Vọng Nguyệt.
Dáng vẻ nghiêm trang ấy, cứ như người vừa hôn môi Cố Mang không phải là hắn vậy.
Chỉ là gương mặt trắng nõn hơi đỏ lên, dù sao da mặt của hắn cũng rất mỏng.
Cố Mang nhìn Mặc Tức, trong lòng liên tục cảm thán, tại sao bất luận qua bao nhiêu năm, trải qua bao nhiêu chuyện, Mặc sư đệ của mình vẫn kiệm lời đến đáng yêu thế này, cứ như trong lòng đun nấu một vũng mật thanh ngọt, nhưng lại giấu nhẹm không cho người khác biết, không muốn người khác thấy quá nhiều.
Dẫu có qua bao lâu, y vẫn nhìn ra được bóng hình của thiếu niên tuấn tú trong học cung năm xưa từ trên người Mặc Tức, một mình ngồi dưới tàng cây, nhã nhặn cắn từng miếng bánh ú, mồ hôi sau huấn luyện ứa từng giọt sau gáy, gió nhẹ thổi tóc mái tung bay, cậu chàng quay đầu lại, đôi mắt trong veo như nắng sớm tinh mơ.
Cố Mang càng xem càng thích, duỗi lưng một cái, nói: “Mặc Tức.”
“Hả?”
“Ta muốn đếm sao.”
Trong hai năm qua, hiển nhiên cuộc đối thoại này không phải mới xuất hiện lần đầu, Mặc Tức nâng tay xoa đầu y, nói: “Nằm xuống đi.”
Cố Mang bèn nằm trên mái nhà, gối đầu lên đùi Mặc Tức, nhìn sao giăng đầy trời và ngân hà chói lọi.
Y chìa tay ra, cảm nhận gió đêm như dây lụa trượt qua kẽ ngón tay của mình, bắt đầu đếm màn sao huy hoàng xán lạn kia: “Một, hai, ba…”
Từng có lời đồn, sau khi hồn liệt sĩ từ trần, bầu trời sẽ có thêm một ngôi sao.
Y đang đếm bảy vạn ngôi sao thuộc về mình, đến tận hôm nay, y vẫn nhớ tên của bọn họ.
Mặc Tức lẳng lặng bầu bạn bên y, nghe y cất giọng ôn hòa đếm những con số không chỉ là con số ấy, nơi chân trời nào đó biết đâu đã có hồn thiêng được chuyển thế, những người anh em đã từng kề vai sát cánh với bọn họ, những người giống như Lục Triển Tinh… Có lẽ ngày nào đó rồi sẽ trở lại bên cạnh họ.
Có lẽ sẽ trở thành đệ tử mà học cung Vọng Thư thu nhận vào năm nào đó, từ quá khứ mịt mờ, trở về thời gian tốt đẹp của hôm nay.
Đã đến nửa đêm, trời rét căm căm, Lê Hoa Bạch mà Cố Mang đem tới cũng đã uống gần hết, Cố Mang đếm đến lim dim mơ màng, từ từ thiếp đi.
Mặc Tức cúi đầu nhìn nét mặt của Cố Mang, giờ đây Cố Mang không còn nhíu chặt lông mày khi ngủ nữa, cũng không còn bất cứ dấu vết sợ sệt nào, chỉ là vẫn lầm bầm lẩm bẩm, hiển nhiên vẫn còn chưa quên đếm tiếp những ngôi sao trong mộng.
“Sau này đếm tiếp nha.” Mặc Tức dịu giọng nói với y: “Ngày mai còn phải chuẩn bị một ít vật dụng để mở học cung nữa, để ta đưa huynh về.”
Cố Mang lơ mơ đáp lời, sau đó ậm ờ gọi: “… Biểu ca… Triển Tinh…”
Ánh mắt của Mặc Tức nhói đau, rồi lại bị bao phủ bởi dịu dàng vô tận, hắn dọn bình rượu giúp Cố Mang, ngẩng đầu nhìn muôn sao lấp lánh trên bầu trời, nói: “Bọn họ sẽ dõi theo huynh, cũng nhất định sẽ trở lại bên huynh.”
Chẳng mấy chốc sẽ có hơn một ngàn đệ tử vào học cung, hằng năm đều lặp lại như thế, biết đâu trong số đó sẽ có cố nhân, chiến hữu, và những anh em thân thiết đã chuyển thế?
Lần này, bất luận xuất thân như thế nào, có tôn quý hay không, có bần hàn hay không, đều có thể được đối xử công bằng, được kiên nhẫn dạy dỗ.
Điều này cũng nhờ ngày trước mọi người dùng lệ máu đánh đổi.
Mọi người sẽ trở về chứ?
Mọi người sẽ nhìn thấy chứ…
Đêm càng khuya, Cố Mang ngủ say sưa, Mặc Tức không nỡ đánh thức y, thế là nhổm người dậy, cẩn thận bế y lên.
Gió đêm thổi áo bào của hắn bay phần phật, hắn dùng khinh công nhảy xuống khỏi bảo tháp, mà người trong ngực lờ mờ cảm nhận được động tĩnh, vô thức nép vào lồng ngực ấm áp của Mặc Tức, thế rồi mới nằm yên.
Giữa đất trời mênh mông, hắn và y biến thành những bóng hình bé nhỏ, hắn đưa y về nhà.
Hậu ký 3: Khai tông lập nghiệp
Một ngày trước khi học cung chính thức mở cửa, trong dinh thự Vọng Thư, Mộ Dung Liên, Mặc Tức và Cố Mang, ba người cùng tụ họp một chỗ, nghiêm túc bàn bạc một việc ——
Danh hào.
Mộ Dung Liên thì không cần phải nói, tất nhiên là cung chủ Vọng Thư, mấu chốt là Mặc Tức và Cố Mang.
Hai vị này không tiện phô bày thân phận lúc trước của mình với bàn dân, may mà pháp thuật dịch dung không phải là chuyện khó với Mặc Tức và Cố Mang, nhưng xưng hô thế nào lại đáng để bàn bạc một chút.
Bàn tới bàn lui, Mộ Dung Liên đơn phương ra quyết định, sau khi trở thành trưởng lão học cung, Mặc Tức được xưng là Diệu Linh đông quân, Cố Mang được xưng là Thanh Quang trưởng lão.
Cố Mang rất chi thỏa mãn với cuộc sống hiện giờ, cũng rất chi thỏa mãn với cái danh xưng này.
Người duy nhất bất mãn chắc là chỉ có mình Mặc Tức.
“Tại sao huynh ấy phải lấy tên Thanh Quang?” Mặc Tức nheo mắt khoanh tay, liếc nhìn Mộ Dung Liên: “Thanh Quang là tên khác của Vọng Thư, ngươi có ý gì?”
Mộ Dung Liên cười lạnh: “Bằng không thì tên gì? Tìm tên khác của Hi Hòa? Xích Ô trưởng lão à?”
Cố Mang lắc đầu nguầy nguậy: “… Tên này khó nghe quá, ta vẫn bầu một phiếu cho Thanh Quang.”
*Hi Hòa và Vọng Thư, ngoài việc là tên của một cặp kiếm đôi trong Tiên Kiếm Kỳ Hiệp, Hi Hòa còn có nghĩa là mặt trời, Vọng Thư là mặt trăng, Diệu Linh cũng là mặt trời, Thanh Quang là ánh trăng.
Mặc Tức đột nhiên trợn to mắt, không thể tin Cố Mang lại phản bội mình: “Cố Mang huynh ——!”
Mộ Dung Liên hết sức hài lòng, duỗi tay choàng vai Cố Mang: “Há, y là đệ đệ của ta, không theo tên ta, chẳng lẽ theo tên ngươi?”
Cố Mang lại đi thẳng vào trọng tâm: “Vậy thì không phải, ta chỉ đơn thuần cảm thấy Thanh Quang êm tai hơn Xích Ô.”
Mặc Tức phẫn nộ đến mức quay về đọc hết điển tịch, muốn tìm một cái tên khác tao nhã hơn của Hi Hòa, tiếc rằng bất luận hắn có lục thế nào, tóm lại Vọng Thư vẫn hay hơn một bậc, cuối cùng phải đành thôi.
Giờ Mão (5 – 7 giờ sáng) sáng hôm sau, trời tờ mờ sáng, khí trời thoáng đãng, mây tía rực rỡ.
Giữa tiếng chuông rầm rộ oai nghiêm, học cung Vọng Thư từ từ mở cổng lớn nặng trĩu khắc mặt trời trăng sao, Mộ Dung Liên đứng trên lầu tiếp đón sơn đỏ mạ vàng, mặc áo bào màu xanh ngọc phóng khoáng, quan sát các đệ tử trẻ tuổi đua nhau bước vào trong học cung.
Bên cạnh Mộ Dung Liên, Mặc Tức và Cố Mang đứng sóng vai với nhau, gió sớm man mát sượt qua gò má của bọn họ, bọn họ giống như các trưởng lão trước đây dạy mình pháp thuật ở Đế đô, cùng đón chào những sinh mạng tươi mới, những tia lửa chói sáng.
“Vóc dáng nhỏ xíu ha.” Cố Mang cười cong đuôi mắt, đứa nhỏ nhất dưới lầu chỉ mới bảy tám tuổi, có rất nhiều đứa thoạt nhìn là biết xuất thân nghèo khổ, mặc áo vải bố khâu miếng vá, nơm nớp lo sợ chân nam đá chân chiêu, hệt như thú con vừa vào rừng đang ngắm nhìn mọi vật quanh đây với vẻ tò mò và chờ mong.
Bọn nhóc cứ như cá chép nhỏ tuôn vào từ năm sông bốn biển, tụ hội trong ao vàng hiếm có khó tìm này.
Không có cấp bậc và quy củ nghiêm khắc, trẻ con lại nhiều, tuổi tác lại không lớn, đi đi một hồi, ít nhiều cũng có vài chuyện đáng yêu mà đáng cười xảy ra —— Đứa này đạp giày đứa kia, đứa kia lại vì quá căng thẳng mà không phát hiện đã rớt một bên giày, tiếp tục ngước mặt nhỏ nghiêm trang bước về trước.
Có một tiểu đệ tử bé xíu đi tới đi lui, nhìn trái ngó phải một hồi, sắc mặt càng lúc càng hoảng hốt, đột nhiên “oa” một tiếng òa khóc, tất cả mọi người đều nhìn nó: “Hu hu! Ca ca! Ca ca huynh đâu rồi? Không thấy huynh đâu hết!”
“Tống huynh, đệ đệ của huynh bị huynh bỏ quên đằng sau kìa…”
Giữa tiếng cười cố nén, huynh trưởng đỏ mặt ngượng nghịu quay về tìm tiểu đệ đứng tại chỗ khóc rống.
Mặc Tức nhìn thấy trong đám nhóc còn có một đứa chạy theo một đứa khác, kêu í a í ới: “Nam Cung! Nam Cung! Chờ ta với!” Chạy nhanh quá nên bất cẩn trượt chân ngã lộn nhào.
Mặc Tức: “…”
Cố Mang phá lên cười, quay đầu nhìn người yêu và huynh trưởng của mình, sắc mặt hai vị kia không được ung dung nhẹ nhõm như y, rõ ràng có phần hoài nghi mở đàn dạy học ở nơi vàng thau lẫn lộn ai cũng vào được này liệu có thật sự thuận lợi không.
Nhìn biểu cảm cứng nhắc của hai người bọn họ, Cố Mang càng sung sướng hơn, ôm bụng cười sặc sụa.
“Đường dài gian nan, đường dài gian nan.”
Mộ Dung Liên phất tay áo, nghiến răng nói: “Sau này nội quy do ngươi quản, cái đám ngu ngốc gì thế này.”
“Ta quản ta quản!” Cố Mang không nề hà, trái lại còn hăm hở giơ tay.
Mặc Tức lại đưa mắt nhìn y, một câu vạch trần thiên cơ: “Thôi đi, huynh mà quản, qua năm sau đám đệ tử này sẽ càng khó dạy hơn.”
Cố Mang: “…”
Giữa tiếng khóc nấc, mặt trời mới mọc nhô lên ở hướng Đông, chiếu rọi ngói vàng trải dài của học cung Vọng Thư, rực rỡ đến khó tả bằng lời.
Ba người nhìn dưới lầu càng lúc càng có nhiều đệ tử được tu sĩ giảng dạy dẫn đến giáo trường lớn khắc đồ đằng âm dương, chuẩn bị chờ cuộc đời của mình sang trang mới tại đó.
Tiếng chuông trên lầu gác đã vang mười tám lần, mỗi tiếng lần lượt đại diện cho lục hành, lục nghệ, lục đức.
Chờ tiếng cuối cùng chấm dứt, Mộ Dung Liên hừ một tiếng, áo bào xanh ngọc bay phấp phới, gã dùng khinh công nhảy lên như muốn khoe bản lĩnh, phóng từ lầu tiếp đón qua khỏi nóc ban công giữa tiếng kêu la thảng thốt của các tiểu đệ tử, cuối cùng nhẹ nhàng đáp xuống trước đại điện giáo trường, rước lấy một tràng tiếng hoan hô ầm ĩ.
Mặc Tức: “…”
Cố Mang lắc đầu chịu thua, cười nói: “Vẫn là Mộ Dung Liên ngày nào, chẳng thay đổi gì cả.”
Mặc Tức nói với y: “Chúng ta cũng đi thôi.”
“Ừ.”
Hai người nhìn nhau, nắm lấy tay đối phương dưới ống tay áo rộng, bước từng bước một xuống thềm lầu miên man dưới nắng mai chói lọi, đi về phía tương lai của hai người.
Trước cổ áo của Cố Mang đeo một sợi dây chuyền buộc viên đá Nghịch Chuyển, viên đá đã không còn ánh sáng, đã hoàn thành sứ mệnh của nó rồi, không thể nghịch chuyển bất cứ thứ gì nữa.
Nhưng đó là tín vật chứng minh bọn họ đã trải qua sống chết, chứng kiến trên tận trời xanh hay dưới tận suối vàng, hai người đều sống chết không rời, chứng kiến hạnh phúc cuối cùng đã thuộc về bọn họ.
Nắng sớm rọi xuống, viên đá đen tuyền tỏa ánh sáng lóng lánh, lấp lóe trên áo của Cố Mang.
Đen bóng mà xán lạn.
Hệt như đôi mắt đen mà cuối cùng Cố Mang đã lấy về.
Nó từng trải qua bóng tối u ám nhất, mà giờ đây ——
Nó đang tỏa ra thứ ánh sáng rực rỡ nhất trần đời.
Hết hậu ký học cung.