Vết Nhơ Dư Ô

Chương 198: 198: Phiên Ngoại《 Thiếu Niên Ảo Mộng 》



(1)
Cố Mang trong chính văn chịu nhiều khổ sở tại học cung, năm đó vì xua độc trừ tà cho một thôn trấn mà vi phạm giới luật, bị Mộ Dung Liên trách phạt.

Nhưng nếu thuở thiếu niên Mộ Dung Liên không đày đọa Cố Mang, nếu Mặc Tức vào học cung muộn vài năm, thí luyện đầu tiên là Cố Mang đi cùng, vậy thì chặng đường trừ ma đó sẽ như thế nào?
Một bắt đầu hoàn toàn khác, một Mộ Dung Liên vẫn còn khoan dung độ lượng, một Cố Mang chưa từng bị đạp xuống bùn lầy, một ảo mộng của thiếu niên về thời đại học cung…

Trọng Hoa, cuối mùa xuân.
Tiết trời thế này, hoa hòe trong Mặc phủ nở rộ, cánh hoa trắng nõn và nhụy non vàng nhạt treo chi chít đầy cây, tỏa mùi hương ngọt ngấy.
Thiếu niên Mặc Tức đứng bên cửa sổ, lúc ấy hắn còn chưa cao lớn vạm vỡ như sau này, song đã vô cùng cao ráo và tuấn tú, mắt phượng lạnh buốt, màu mắt u tối, môi mỏng nhạt màu, sống mũi thẳng tắp.

So với các quý công tử cùng lứa, mặt mũi của hắn không còn sót lại quá nhiều nét trẻ con.

Nghe tiếng gõ cửa “cốc cốc”, Mặc Tức nghiêng đầu, nói một câu: “Vào đi.”
“Thiếu chủ, ngày mai ngài phải đến học cung tu chân tu hành, phu nhân chuẩn bị cho ngài rất nhiều quần áo để thay giặt, còn có sách vở, bản đồ sao, giấy vẽ bùa mà học cung yêu cầu…”.

Truyện hay luôn có tại _ .

c om _
“Đặt lên bàn đi.”
“Vâng.” Gia phó làm theo lời hắn, sau đó lại nói: “Ngoài ra phu nhân còn hỏi tối nay ngài có rảnh không, phu nhân muốn dẫn ngài đến Tê Hà các, ăn tiệc với Thế Vinh quân.”
Mặc Tức nói: “Ta còn rất nhiều đồ đạc phải thu dọn, khỏi cần dẫn ta theo.”
“Chuyện này…”
“Nếu ngươi không còn gì khác thì ra ngoài đi.”
Gia phó ngượng ngập lui xuống.
Mặc Tức phất tay, bọc hành lý mà mẹ hắn chuẩn bị cho hắn bỗng chốc ngập trong lửa, ngọn lửa ấy phẫn nộ cháy hừng hực, rọi lên gương mặt thanh nhã rét lạnh của thiếu niên.

Chưa đầy bao lâu, trên bàn chỉ còn một đống tro tàn…
Thế Vinh quân trong miệng gia phó chính là bá phụ của Mặc Tức, cũng là đệ đệ của cha hắn, tên là Mặc Nhàn Đình.
Huyết mạch của nhà họ Mặc đơn bạc, Mặc Thanh Trì không có anh em ruột, Mặc Nhàn Đình là con nuôi do cha mẹ ông nhặt về, địa vị không thể so được với huynh trưởng.

Năm Mặc Tức bảy tuổi, Mặc Thanh Trì chết trận sa trường, Mặc Nhàn Đình thường xuyên đến phủ hỗ trợ, làm chút chuyện thay cho góa phụ của nghĩa huynh.
Ban đầu Mặc Tức còn ôm lòng cảm kích với vị bá phụ này, ngờ đâu có một ngày, hắn đọc sách đến khuya, trên đường trở về từ phòng sách, hắn trông thấy cửa phòng của mẹ mình hé mở, ánh nến lay lắt rọi ra ngoài.

Mặc Tức đi qua, toan cất tiếng gọi mẹ, nào ngờ tay vừa đụng đến cửa, chợt nghe bên trong truyền đến những tiếng động khác thường.
Lúc đó Mặc Tức nào biết tiếng động này có ý nghĩa thế nào, nếu không hắn tuyệt đối sẽ không nhìn vào trong dù chỉ là một lần.
Nhưng hắn nhìn thấy rồi.
Trong đồng tử co rút phản chiếu hai bóng người quen thuộc, thân mật quấn lấy nhau, đó là mẹ của hắn, tóc đen xõa đầy vai, và nghĩa đệ của cha hắn, gã đàn ông được hắn gọi là bá phụ, cả hai đều đắm chìm trong đó.
Đầu óc của Mặc Tức nhất thời kêu “ong ong”, hai tai như ù đi, gã đàn ông này… thế mà lại dám làm nhục mẹ hắn như vậy, thế mà lại dám làm ra chuyện hoang dâm vô đạo như vậy!
Một cơn buồn nôn mãnh liệt cuộn trào trong lồng ngực, Mặc Tức vừa muốn xông vào giết chết gã đàn ông không bằng cầm thú kia, vừa muốn lập tức xoay người rời khỏi đây, ngặt nỗi máu thịt của hắn đã lạnh cóng, tay chân cũng như bị đóng đinh tại chỗ, chẳng làm được gì cả.

Có lẽ vì ánh mắt của Mặc Tức quá phẫn hận, Mặc Nhàn Đình trong phòng như thể cảm giác được cái gì, đột nhiên ngẩng đầu lên!
Ánh mắt của thiếu niên và gã đàn ông bất ngờ chạm vào nhau!
Giây lát sau, trên mặt Mặc Nhàn Đình thế mà lại xuất hiện một loại thù hận biến thái, gã chẳng hề xấu hổ, cũng chẳng hề sợ hãi, trái lại càng thêm càn rỡ, làm cho nữ nhân không rõ đầu đuôi kia phát ra những tiếng kêu chói tai.
Gã nhìn thẳng vào mắt của Mặc Tức, nhếch miệng cười cay độc, dường như đang điên cuồng khiêu khích nghĩa huynh dưới suối vàng của mình cách hai bờ sống chết.
Mặc Tức không biết cuối cùng mình rời đi thế nào, đầu óc hắn trống rỗng, tay chân cũng lạnh buốt.
Nhưng hắn là một đứa trẻ thông minh từ rất sớm.
Vì vậy sau khi trở về, Mặc Tức không khóc cũng không làm ầm ĩ, dẫu cho vì quá đỗi ghê tởm mà bệnh nặng một phen, ốm đau liệt giường suốt nhiều tháng liền, hắn cũng không thốt nửa lời về chuyện này.
Tiếc rằng tâm sự như nước lũ, chỉ chặn thôi sẽ chặn đến đổ bệnh.

Mặc Tức từ từ khỏe lại, song tâm lý lại càng thêm vặn vẹo, tính cách vốn đã lạnh lùng càng cực đoan gấp bội, trở nên lầm lì, cố chấp, thô bạo, còn mắc phải chứng khiết phích nghiêm trọng, hắn không tin bất cứ người nào nữa, cũng không kết bạn với bất cứ ai, triệt để tách mình khỏi hoàn cảnh xung quanh.

Có lần nọ, một công tử thế gia chòng ghẹo Mặc Tức trong buổi tiệc cuối năm, cho hắn xem một quyển đông cung đồ.

Mặc Tức không nói hai lời, lòng bàn tay phực lửa, dứt khoát đốt trụi quyển sách kia.
“Ngươi làm gì thế?!” Tiểu công tử môi hồng răng trắng kia tức khắc nhảy dựng lên, giận dữ mắng: “Sách của bản thiếu gia mà ngươi cũng dám đốt?!”
Mặc Tức lạnh lùng giương mắt: “Mắc gì ta không dám.”
“Ngươi, ngươi có biết ta là ai không hả?! Ngươi đúng là láo xược!”
“Ta mặc xác ngươi là ai, chỉ cần ngươi lại đưa thứ này cho ta.” Mặc Tức nói: “Cái ta đốt sẽ là tay của ngươi.”
Mặc Tức không phải giả vờ đứng đắn, hắn thật sự căm ghét trăng hoa ong bướm và lời dâm ý dục từ sâu tận đáy lòng.

Chỉ e chúng đã trở thành căn bệnh mà đời này hắn không thể chữa lành.
Với gia cảnh như thế, thật ra Mặc Tức đã muốn rời khỏi ngôi phủ nước ngầm rục rịch này để đến học cung tu luyện từ lâu rồi.

Ngặt nỗi gã bá phụ kia nhất quyết không để hắn sống yên, viện đủ mọi cớ không cho Mặc Tức rời phủ trước mặt lão Quân thượng ——
“Tức Nhi là một đứa trẻ hiếu thuận, nó bảo muốn túc trực bên linh cữu của cha nó ba năm.”
“Thể chất của Tức Nhi yếu lắm, đến học cung tu chân sợ rằng không chống được quá lâu, mong Quân thượng cho phép nó điều dưỡng một năm nữa.”
Đủ mọi lý do thế nọ thế kia, tóm lại kéo được sẽ kéo tiếp.
Lúc đó Mặc Tức chỉ là một thiếu niên non nớt, còn Mặc Nhàn Đình từng là phụ tá đắc lực của cha hắn, lại là Thế Vinh quân do triều đình sắc phong, Mặc Tức biết cho dù mình cáo trạng với Quân thượng, Quân thượng cũng sẽ không tin lời của một đứa nhóc, trái lại có khi còn bị Mặc Nhàn Đình mượn cớ để đẩy mình vào rọ.
Thế nên trong đại tiệc giao thừa, khi lão Quân thượng ân cần hỏi han: “Tức Nhi, bá phụ của con nói cứ ba ngày hai bữa là con lại đổ bệnh, không thường xuyên rời phủ, cũng tạm thời không thể đến học cung, con có điều dưỡng cho tốt không? Nếu y tu nhà con mời về không dùng được, con cứ tự đến đài Thần Nông chọn người.

Con là con trai độc nhất của Thanh Trì, nếu con mắc phải mầm bệnh nào đó, trăm năm sau cô làm sao còn mặt mũi đi gặp trung lương nữa.”
Mặc Nhàn Đình ở bên cạnh nhìn chòng chọc, thấy tình thế không ổn, sợ Mặc Tức đột ngột nổi loạn, gã vội vàng mỉm cười định cướp lời nói trước.
Ngờ đâu Mặc Tức lại rũ mi đáp: “Đa tạ Quân thượng quan tâm, đã khỏe hơn nhiều rồi.”
Dứt lời liếc nhìn Mặc Nhàn Đình, răng môi va nhẹ: “Có bá phụ dốc lòng chăm sóc, làm sao con không khỏe cho được.”
Mặc Nhàn Đình giật mình, những lời dối trá đã chuẩn bị sẵn kẹt bên miệng, không ngờ lại cứ thế mất sạch đất dụng võ, nhất thời chẳng rõ Mặc Tức muốn thế nào.

Chỉ thấy đôi mắt kia bình thản, trấn định, chậm rãi tỏa sáng rừng rực như dung nham, khiến gã lạnh cả sống lưng, sợ đến túa mồ hôi hột.
Ngoài miệng vẫn cố làm bộ yêu thương từ ái: “Ha ha, đều là người trong nhà, Tức Nhi sao lại nói vậy…”

Sau khi trở về, Mặc Nhàn Đình nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy mình bị một thằng ranh dọa sợ quả thật hơi mất mặt, thế là càng căm hận Mặc Tức.
Có một lần Mặc phu nhân không ở nhà, Mặc Nhàn Đình đi dạo loanh quanh, tình cờ trông thấy Mặc Tức khoác áo ấm thêu hoa văn đằng xà ngồi dưới mái hiên trong vườn hoa đọc sách.
Thiếu niên tuy nhỏ tuổi, mặt mũi lại giống hệt vị huynh trưởng áp đảo gã mọi nơi, vẫn là dáng vẻ lạnh lùng mà nghiêm túc như thế.

Trong lòng đột nhiên bùng lên một luồng ác khí, Mặc Nhàn Đình bước về phía Mặc Tức, bóng hình in ngược trên sách của Mặc Tức, hỏi: “Đang làm gì đấy?”
Ngón tay của Mặc Tức khựng lại, nhưng không ngẩng đầu lên, lát sau tiếp tục tự đọc sách.
Mặc Nhàn Đình càng thêm phẫn nộ, buông lời mỉa mai: “Ồ, đang tự học à? Tự học có thể học ra trò trống gì, mày miễn cưỡng kết ra được linh hạch đã nên cảm ơn trời cao có mắt rồi.

Còn vọng tưởng thăng tiến à, ha ha ha, mày còn không biết trời cao đất rộng hơn cả thằng cha Mặc Thanh Trì đã ngỏm đời của mày!”
Lúc gã nói đến Mặc Thanh Trì, sắc mặt trông có phần vặn vẹo, hệt như cái tên này làm bỏng lưỡi của gã, khiến gã hận không thể phun ra ngay lập tức.
“Bây giờ mẹ mày là của tao, nhà họ Mặc cũng là của tao, tuy rằng tao không giết được mày, nhưng tao có thể làm mày buồn nôn đến chết.

Mày cũng thấy rồi đấy, chỉ cần tao cản trở, mày đừng hòng giương cánh mà bay cao —— Nếu mày thức thời thì quỳ xuống dập đầu cầu xin tao, gọi tao ba tiếng cha nuôi đi, có khi tao sẽ mở lòng từ bi, năm sau xin Quân thượng phê chuẩn, thả mày đến học cung tu chân.”
Lời còn chưa dứt, chợt thấy ánh lửa bùng lên từ lòng bàn tay của Mặc Tức, một sợi roi phép đỏ thẫm nghe lệnh phóng ra, Mặc Nhàn Đình không kịp đề phòng, bị sợi roi này quất thẳng vào mặt, máu tuôn như suối!
“Mày! Mày ——!” Dưới cơn sửng sốt, Mặc Nhàn Đình vừa sợ vừa giận mắng: “Thằng nhãi ranh, mày lại dám đánh tao?! Tao là trưởng bối của mày đấy!!”
“Mặc Nhàn Đình.”
Ngược ánh mặt trời, Mặc Tức chậm rãi ngước đầu lên.
Sóng ngầm nơi đáy mắt cuộn trào, thịt băng xương tuyết lạnh như cắt: “Ông đừng quên rốt cuộc mình là ai.”
Roi phép trong tay bắn tia lửa “xèn xẹt”, thình lình hóa thành đằng xa cao cỡ chừng bốn người!
Mặc Nhàn Đình nhìn đằng xà thè lưỡi “xì xì” nằm bên chân Mặc Tức, nhìn cặp mắt rắn giăng đầy sương máu kia, không khỏi kêu thất thanh: “Roi Hóa Xà?! Mày lại triệu hoán được… triệu hoán được roi Hóa Xà??!”
“Hóa Xà tuy không phải thần võ, nhưng bao đời nay đều nhận con trai trưởng nhà họ Mặc làm chủ.

Nó không nghe lời ta…” Mặc Tức vừa nói vừa khép sách lại, ngón tay thon dài chậm rãi vuốt ve trán đằng xà, thế rồi đột ngột ngước mắt lên, gằn giọng quát: “Chẳng lẽ lại nghe lời ông?!”
“Không thể nào… không thể nào!” Mặc Nhàn Đình lắp bắp, sắc mặt thoáng chốc trắng bệch: “Mày… mày mới mấy tuổi đầu, làm sao có được linh lực như thế?!”
Mặc Tức không đáp, hắn lại đặt tay lên quyển sách, đằng xà từ từ trườn lên trên men theo ủng da rồng đen của thiếu niên, cuối cùng dừng bên người Mặc Tức, đầu lưỡi đỏ như máu, rục rịch định tấn công.

Mặc Tức khẽ nhấc tay, ngăn cản động tác nóng lòng tập kích của nó, nói với gã đàn ông mặt mày xám ngoét kia: “Trên đời này không phải người nào cũng nghĩ giống như ông, không phải người nào cũng mong chờ những điều ông mong chờ.”
“Mặc Nhàn Đình, tuy ông sống lâu hơn ta vài thập niên, nhưng nhà họ Mặc có rất nhiều thứ, cả đời này ông cũng không hiểu được.”
Mặc Nhàn Đình nuốt nước miếng, miễn cưỡng dằn nỗi sợ trong lòng, ánh mắt lấp lóe những tia hung ác gần như là cố chấp: “Có cái gì mà tao không hiểu nào? Thằng cha của mày chết mất rồi, cho dù mày là dòng chính thì sao chứ?! Cho dù mày thiên chất trác tuyệt triệu hồi được roi Hóa Xà thì sao chứ?!”
Hoảng sợ và xấu hổ đan xen khiến cần cổ của gã ta đỏ lên, gân cổ nảy thình thịch: “Đúng vậy, mày là Mặc thiếu chủ —— Ha ha, nhưng Mặc thiếu chủ à, mày giết tao được không? Mày đi cáo trạng với Quân thượng được không? Cho dù mày lợi hại hơn nữa, mày cũng chỉ là một thằng oắt con chưa ra nhà tranh đã chết cha mà thôi! Mày làm được cái gì?!”
Gã đột nhiên ngửa đầu cười sằng sặc, nước miếng văng tung tóe: “Mày còn chẳng phải không thể vạch mặt tao, phải nhìn mẹ ruột của mày nằm rạp dưới người tao như con chó, bị nhốt trong Mặc phủ không thể rời một bước! Ha ha, ha ha ha!”

Tiếng cười của gã dữ tợn như thế, sắc mặt độc địa như thế, đến mức khiến người ta cảm thấy sự hung ác của gã không phải nhằm hù dọa thiếu niên ngồi trước mặt, mà chỉ nhằm tăng thêm can đảm cho linh hồn ti tiện đến cùng cực của mình.
Mặc Tức không nói gì, nếu hắn chỉ vừa phát hiện mẹ mình dan díu với bá phụ, lời này đích thực sẽ đánh sập lý trí của hắn.

Thế nhưng chuyện đã qua khá lâu, trái tim của hắn sớm đã bị xé nát, máu chảy ngập khoang ngực, cuối cùng kết thành lớp vảy cứng.

Vì thế hắn chẳng hề nao núng, vẫn ung dung tựa vào ghế dài bên hành lang, hai chân bắt chéo, khuỷu tay gác trên mép lan can, ánh mắt khi nhìn Mặc Nhàn Đình trông vừa bình tĩnh vừa nghiêm nghị, thậm chí còn có phần thương hại.
Ánh mắt giống hệt người cha đã từ trần của hắn.
Chờ Mặc Nhàn Đình tự cười xong, Mặc Tức mới hờ hững nói: “Phải.

Ta không thể giết ông, cũng như ông hận ta đến chết mà chẳng thể giết ta.

Đúng là ông có thể kéo chân ta, hại ta không thể bước vào cổng lớn của học cung tu chân.

Nhưng Mặc Nhàn Đình à ——”
Mặc Tức bất chợt nghiêng người về phía trước, Hóa Xà trên vai kêu “xì xì”.
Mặc Nhàn Đình không khỏi lùi về sau một bước.
Mặc Tức nheo mắt đầy hăm dọa: “Ông cho rằng, ta sẽ thật sự để bụng sao?”
“…”
“Ông cho rằng, ta không ở học cung thì không thể tu luyện? Ông cho rằng, ông làm những chuyện bỉ ổi đó với mẹ ta, ta sẽ nghĩ quẩn tự tử chắc? Hay là ông cho rằng ông kéo chân ta một lúc có thể hủy hoại cả cuộc đời của ta.”
Mỗi lần Mặc Tức nói một câu, sắc mặt của Mặc Nhàn Đình lại tái đi một phần, cuối cùng môi gã run bần bật, không thốt được chữ nào.
Mặc Tức ngồi thẳng dậy, nắng ban mai rọi xuống, nửa bên mặt tuấn tú của hắn bị bóng râm bao phủ, nửa còn lại lộ ra ngoài ánh sáng.

Môi mỏng của hắn khép mở, bật ra hai chữ lạnh thấu xương.
“Nằm mơ.”
Mặc Tức nói vậy, cũng thật sự làm như vậy.
Mặc Nhàn Đình kiêng kỵ Mặc Tức nên càng thêm uất hận, dù rằng không thể làm gì Mặc Tức quá lộ liễu, gã lại ngấm ngầm giở không ít trò xấu, kéo chân Mặc Tức hết năm này đến năm khác, thế nhưng Mặc Tức vẫn bình tĩnh như nước, chưa từng có nửa phần chịu thua.

Đến cuối cùng, vẫn là Quân thượng cảm thấy công tử nhà họ Mặc không thể trì hoãn việc học nữa, thế là tự mình hạ chỉ, yêu cầu Mặc Tức vào học cung tu hành.
Hết《 Thiếu niên ảo mộng 》(1)
Stormi: Cũng may ông Nhàn Đình này không xuất hiện trong chính văn, chứ thêm 1 cha nội già không nên nết dâm dê mất dại như Nhạc Quân Thiên chắc đỡ không nổi..


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.