Vết Nhơ Dư Ô

Chương 7: 7: Trùng Phùng



Đang có khách.
Mặc Tức thoáng chốc giận tái mặt, buồn nôn không chịu nổi.
Máu nóng cuộn trào trong ngực, hận đến tay run bần bật.
Nhưng hắn nên hận cái gì đây?
Hận những kẻ tới lật thẻ bài của Cố Mang sao? Bọn chúng dùng tiền mua vui thôi.
(1) Lật thẻ bài: Ngày xưa vua muốn sủng hạnh phi tần nào sẽ lật thẻ bài có tên của người đó.
Hận Vọng Thư quân à? Gã chỉ lăng nhục tội thần theo lệnh thôi.
Vì vậy chỉ còn Cố Mang để mà hận.
Là Cố Mang tự làm tự chịu, tự rơi vào hoàn cảnh như bây giờ.

Chính mình tan nát thì thôi, còn muốn kéo hắn đau khổ cùng.
Mặc Tức nhìn chằm chằm hàng chữ đỏ tươi trên bản gỗ, màu đỏ ấy cứ như căn bệnh khó chữa nào, dễ dàng nhuộm khắp đáy mắt của hắn.
Hắn chợt cảm thấy mọi thứ thật quá đỗi quen thuộc, tựa như một hồi ác mộng tái diễn.
Bao nhiêu năm về trước, cũng là tại thanh lâu, cũng là Cố Mang ở trong phòng, còn hắn đứt gan đứt ruột đứng bên ngoài.
Lúc đó hắn vừa hoàn thành nhiệm vụ trở về, nghe đồn sau khi bị tân vương tước quyền, Cố Mang buông mình sa đọa, suốt ngày ngâm mình trong xuân lâu hoa quán uống rượu giải sầu — Hắn không tin.
Nhưng khi hắn như thằng ngốc thở hồng hộc đứng dưới ánh đèn mờ, băng qua tiếng cười đùa nũng nịu, đá văng cánh cửa phòng nặng trịch làm bằng gỗ đàn hương, cuối cùng vẫn thấy được bóng hình nằm sâu bên trong.
Vẫn là gương mặt đó, nhưng dường như chẳng còn là người đó.
Cố Mang nằm sau lớp màn mỏng, bên người rải đầy châu ngọc, yên thảo cháy từng chút từng chút trong lư hương hình thú, sương khói xanh nhạt lượn lờ bốc lên, khiến mọi thứ trông nhòe mờ hư ảo.

Nghe được tiếng động, y mở cặp mắt mơ màng ra, con ngươi đen láy nhìn lướt qua Mặc Tức, nhưng rồi chỉ bật cười ha ha, dường như chẳng thấy được đau lòng và phẫn nộ trên mặt người bạn cũ.
Theo điệu cười phóng đãng của Cố Mang, Mặc Tức cảm thấy có thứ gì đó vỡ vụn trong lòng mình.
“Chỉ là lên giường thôi, với ai mà chẳng được.

Nghiêm túc thế làm gì.” Lúc đó Cố Mang nói như vậy.
Cố Mang không để ý những chuyện này, thế nên lúc trước mới có thể nằm trên giường của hắn, thở hổn hển nâng gương mặt bất an của hắn lên, an ủi rằng không sao đâu, Cố Mang ca ca da dày thịt béo, đệ muốn làm kiểu nào ta cũng chịu được hết.

Nếu sư đệ thích, nếu sư đệ muốn… thì còn có thể… có thể mạnh hơn chút nữa…
Trong những tháng năm quấn quýt điên cuồng ấy, lúc bị làm đến nhịn không được bật khóc, Cố Mang từng thất thần thì thào gọi tên hắn, nghẹn ngào nói ta yêu đệ.
Nhưng có lẽ y không hề nghiêm túc.
Bởi thế nên sau đó, y mới có thể cười cợt nằm trong ôn nhu hương, chẳng màng chuyện xưa thế nào.
Là do hắn quá ngốc.
Chẳng khác gì thằng khờ, lại đi tin những lời đường mật trên giường là thật.

“Có gì đặc biệt hơn người đâu?”
Sau khi bị tân vương bỏ bê, con đường mà Cố Mang lựa chọn không phải phấn chấn trở lại.

Có lẽ hành động của Quân thượng và cái chết của một số người đã đập nát hồn phách của y, khiến y muốn sa xuống bùn lầy.
Khói mê, rượu mạnh, nữ nhân.
Cái gì có thể giải phóng mộng tưởng nhiều nhất, y sẽ dìm chết mình trong đó.

Chỉ có tại nơi huyễn hoặc hư ảo ấy, y mới là Cố thiếu soái của ngày nào, anh em chiến hữu và tháng năm nhiệt huyết chưa từng rời xa y.
Giờ phút này, trong sương phòng ở Lạc Mai biệt uyển loáng thoáng truyền ra tiếng nói chuyện, Mặc Tức chỉ cảm thấy thở không nổi nữa, hắn đột ngột xoay người đi tới cuối hành lang, thò đầu ra ngoài thở hổn hển.

Ngón tay mảnh khảnh nắm chặt song cửa gỗ, thế mà lại bấu ra một hàng vết nứt.
Tiện nhân.
Vành mắt Mặc Tức đỏ bừng, mím môi trừng mắt nhìn đêm dài.
Trong đầu đột nhiên toát ra hai chữ xấu xa cực điểm này, đây là lần đầu tiên trong đời hắn muốn dùng từ cay nghiệt như vậy để hình dung một người.
Cố Mang tên tiện nhân này.
Hắn từng cho rằng mình rất hiểu Cố Mang, hiểu Cố Mang hơn bất cứ ai.

Hắn từng ngu xuẩn đặt Cố Mang trong lòng, xem đối phương là người mình trân trọng nhất cuộc đời.
Hắn từng ngây thơ đến thế, rõ ràng Cố Mang đã dạy hắn, lên giường chẳng có ý nghĩa gì hết, mà lên giường nhiều lần chỉ đại diện cho việc họ thích cơ thể của nhau.

Nhưng hắn vẫn kìm lòng không đặng xem đối phương là người yêu vĩnh viễn không thể cô phụ của mình.

Ở phương diện này, hắn vừa cổ hủ lại cố chấp, bướng bỉnh đến mức không ai kéo lại được.
Vậy nên hắn mới kiên quyết tin tưởng Cố Mang, dẫu cho sau này Cố Mang bị muôn người chỉ trích, hắn vẫn đứng trong đại điện của vương cung Trọng Hoa, tuyên bố với mọi người — Ta Mặc Tức lấy mạng mình ra thề, Cố Mang sẽ không phản quốc.
Nhưng Cố Mang lừa hắn.
Cố Mang phụ lòng hắn.
Phụ lòng tin hết lần này đến lần khác của hắn, phụ chờ mong hết ngày này qua ngày nọ của hắn.
Cuối cùng thậm chí còn tự tay đâm thủng lồng ngực của hắn, nói với hắn tất cả không còn đường quay lại nữa rồi.
Hắn cứ ngỡ mọi việc chẳng thể tồi tệ hơn được nữa.
Nào ngờ đến tận hôm nay, Cố Mang vẫn có thể nghiền nát trái tim đã vỡ vụn của hắn —
Trước khi vào Lạc Mai biệt uyển, thật ra trong lòng Mặc Tức vẫn ấp ủ chút hy vọng mong manh.

Hắn hy vọng Cố Mang vẫn là Cố Mang kiên cường của ngày trước, dễ gì cúi mày khom lưng phục tùng đám quyền quý để làm mình khó chịu.

Nếu là như thế, trái tim sớm đã bị Cố Mang đâm cho thương tích chất chồng của hắn, chí ít cũng được chút an ủi.
Nhưng ngay cả chút an ủi ấy, Cố Mang cũng không cho hắn.
Mặc Tức cảm thấy xương cốt ẩn dưới máu thịt của mình cũng hận đến run lẩy bẩy.
Cố Mang vì sống tiếp mà thật sự có thể bừa bãi đến mức này… Vậy mà lại có thể…
“Rầm” một tiếng, cửa mở.
Sống lưng Mặc Tức thình lình căng cứng, hệt như chim ưng đang quan sát con mồi.

Dù không quay đầu lại, hắn vẫn biết rõ tiếng động đó phát ra từ phía của Cố Mang.
Có kẻ hùng hổ xộc ra từ phòng của Cố Mang, phun một cục đàm xuống đất, vừa chửi rủa vừa dậm chân xuống lầu.

Một mùi rượu gay mũi bay ra từ hành lang.
Gã khách vừa rời khỏi, là một kẻ bợm rượu đã uống say.
Mặc Tức càng thấy buồn nôn hơn, hắn đứng yên tại chỗ, cố dằn lửa giận cuộn trào trong lồng ngực.
Hồi lâu sau, mãi đến khi mùi rượu tản mất chẳng còn ngửi thấy nữa, hắn mới ngửa đầu nhắm mắt lại.

Qua giây lát, hắn chậm rãi mở mắt ra, dùng thái độ bình tĩnh gần như là quái dị, lẳng lặng quay về trước phòng của Cố Mang.
Hắn dừng bước, nhấc quân ủng da đen, đẩy cánh cửa chạm trổ sơn màu vừa bị đóng lại cách đó không lâu.
Cuối cùng hắn đã vào phòng của Cố Mang.
Trong phòng lờ mờ tối, chỉ thắp một ngọn đèn dầu, bốn phía vẫn nồng nặc mùi rượu khiến người ta muốn mửa.

Mặc Tức nghiêm mặt bước vào, lia mắt nhìn quanh, không có ai.
Lia thêm lần nữa, nhưng mới được phân nửa thì chú ý tới tiếng nước róc rách sau bình phong.
Cố Mang đang tắm.
Nhận thức này hệt như cây gậy phang xuống, đánh cho Mặc Tức choáng đầu hoa mắt.

Hắn nghẹn sắp phát rồ, máu chảy ngược lên nhuốm đỏ hai tròng mắt.

Hắn cắn môi, quay đầu sang chỗ khác, móng tay sớm đã đâm vào thịt, miễn cưỡng ép cơn giận ngập trời xuống.
Nhưng hôm nay Cố Mang còn dính líu gì tới hắn đâu?! Y bị ức hiếp hay hành hạ, thậm chí có bị, bị… Thì liên quan gì tới hắn!
Hắn không biết tại sao mình lại giận đến vậy, phẫn hận chỉ tăng chứ không giảm theo năm tháng.

Vì không để mình mất kiềm chế, Mặc Tức ngồi xuống trước bàn tròn, im lặng nhắm mắt lại, vừa chờ Cố Mang ra vừa suy nghĩ, lát nữa Cố Mang gặp mình sẽ tỏ thái độ gì?
Lát nữa mình gặp Cố Mang lại nên nói những gì?
Cứ nghiến răng nghiến lợi ngồi thế một lúc lâu, ngay cả tiếng nước ngừng lúc nào, hắn cũng không phát hiện.
Đến khi nến trong phòng lại sáng thêm một ngọn, hắn mới giật mình bừng tỉnh, quay đầu mở to mắt, trông thấy cạnh chân đèn, một thanh niên mặc áo trắng mỏng đang lẳng lặng nhìn mình, chẳng biết đã đứng đó nhìn bao lâu.
Gương mặt vẫn giống hệt trong trí nhớ.
Chỉ là gầy hơn một chút.
Nhất thời không ai nói tiếng nào.
Thanh niên lặng thinh đứng đó, vạt áo lỏng lẻo, cổ đeo xích pháp chú, hai chân để trần, mái tóc đen mượt không buộc lên mà xõa gọn trên đầu vai, làm nổi bật gương mặt nhợt nhạt mà gầy gò, cũng nhờ vậy ánh mắt trông càng trong trẻo đến lạ.

Y vừa tắm rửa xong, lúc này tóc đang nhỏ nước lỏng tỏng, từ cổ chảy xuống xương quai xanh, rồi xuống tới lồng ngực… sau đó nấp trong góc mờ của vạt áo, không còn thấy gì nữa, chỉ để lại vài vệt nước mơ hồ.
Cố Mang.
Cố Mang…
Trong phòng yên tĩnh một cách đáng sợ, khiến cho tiếng nam nữ ân ái chói tai cực độ ở phòng bên nghe càng thêm rõ ràng.
Vành mắt của Mặc Tức vẫn đỏ bừng, đốt ngón tay siết chặt cũng đang run rẩy, hắn trừng mắt nhìn người đối diện, hầu kết trượt lên trượt xuống, muốn nói gì đó nhưng không sao thốt nên lời.
Cuối cùng đã gặp được.

Cuối cùng lại gặp nhau lần nữa.
Trước đó trong lòng có muôn vàn câu hỏi, vậy mà giờ đây chẳng nghĩ ra câu nào.
Cảnh tượng duy nhất thoáng hiện trước tầm mắt mơ hồ của hắn, chính là nhiều năm về trước trên chiến thuyền, Cố Mang đeo lệch chiếc khăn chữ nhất nền xanh viền vàng giật của người khác trên trán, dùng thanh đao nhuốm máu nâng mặt hắn lên, nhìn hắn với ánh mắt phức tạp, bảo rằng ta sẽ giết đệ thật đấy.
Lúc đó Mặc Tức cảm thấy, có lẽ đây chính là kết cục của bọn họ.
Nhưng mà giờ phút này, Cố Mang lại đứng trước mặt hắn, ánh mắt trầm như nước, nhìn hắn song chẳng nói chẳng rằng.
Kể ra cũng buồn cười, rõ ràng hận nhau đến vậy, nhưng trong phút chốc đó, Mặc Tức lại thẫn thờ trong thế giới của mình, không kịp thời chú ý đến sự xuất hiện Cố Mang, thế nên đã bỏ lỡ ánh mắt đầu tiên mà Cố Mang nhìn mình.
Còn bây giờ Cố Mang đã bình tĩnh như thường, tựa như đang nhìn đám khách đi vào phòng mình suốt hai năm qua, ánh mắt không chứa bất kỳ cảm xúc nào mà Mặc Tức quen thuộc.
Không ngờ lại gặp nhau trong yên lặng thế này.
Yên lặng đến mức có một chút khác thường.
Hai người lại nhìn nhau một hồi, Cố Mang đột ngột đi tới, ngồi xuống cạnh Mặc Tức.
Có lẽ hành động tự nhiên này thật sự nằm ngoài dự đoán của Mặc Tức, tuy sắc mặt hắn vẫn không hề dao động, cơ thể lại vô thức lùi ra sau.
“Huynh…”
Cố Mang bỗng dưng cầm lấy một cuộn thẻ tre nhỏ trên bàn, lẳng lặng đưa cho hắn.
Mặc dù không hiểu mô tê gì, Mặc Tức vẫn đưa tay ra nhận.

Nương theo ánh nến mờ, hắn mở thẻ tre ra, đọc thật nhanh nội dung trên đó, cảm giác hồi thì nóng máu, hồi thì lạnh toát.
Cuối cùng hắn nhắm mắt lại, quăng mạnh thẻ tre lên bàn!
“Cạch” một tiếng.
Sự yên lặng bị phá vỡ.
“… Cố Mang.” Mặc Tức nhìn y chằm chằm, cố gắng dằn cơn tức, nhưng ngọn lửa trong mắt vẫn càng cháy càng mạnh, đốt ngón tay cũng kêu răng rắc: “Mẹ kiếp, huynh điên rồi sao?”
“Ngươi phải chọn.”
Cố Mang mở miệng.

Qua biết bao tháng năm đằng đẵng, lời đầu tiên y nói khi hai người tái ngộ lại là ba chữ này, mà còn với vẻ bình thản đến vậy.
Cố Mang lại cầm thẻ tre lên, nhét vào tay Mặc Tức lần nữa: “Chọn một cái đi.”
“Huynh cho rằng ta tới đây làm gì?!”
Cố Mang dường như chỉ biết nói mỗi chữ này: “Chọn.”
Mặc Tức giận suýt tăng xông, lồng ngực phập phồng kịch liệt, đôi con ngươi đen bóng ngập tràn lệ khí, tròng mắt càng lúc càng đỏ.

Phẫn nộ, thất vọng, căm hận, bi thương, tất cả hợp thành màu máu trong mắt hắn.
Hắn cầm cuộn thẻ tre nho nhỏ, lát sau lại ném nó lên bàn.
Thẻ tre bị đụng mở, bên trên liệt kê chi tiết bảng giá của Lạc Mai biệt uyển, từ trò chuyện, bồi rượu, đến trút giận, lăng nhục, đến… đến…
Mặc Tức quay phắt đầu đi.
“Ngươi không chọn, vậy ta biết làm gì bây giờ.”
Mặc Tức sắp bị y chọc điên rồi, nhưng vẫn cố nhịn xuống.

Hắn thật sự rất nóng tính, nhưng cũng rất giỏi kiềm chế, gằn từng chữ một từ khớp hàm: “Làm gì là làm gì.”
Cố Mang bình tĩnh nhìn hắn, ánh mắt chẳng hề gợn sóng: “Không phải ngươi tới chơi ta sao?”
“… … …”
Mặc Tức tái mặt rồi.
Hắn không thể tin được có ngày chữ này lại rơi xuống đầu mình.
Hắn thậm chí cảm thấy dạ dày cũng bắt đầu co giật.
“Cố Mang, huynh…”
“Ai cũng tới để làm việc này cả.” Cố Mang nói: “Nếu ngươi không làm, ngươi tới đây làm gì.”
Y kéo thẻ tre qua lần ba, giơ lên, giở ra trước mặt Mặc Tức.
“Chọn, hoặc đi.”
“…”
__________
Tác giả có lời muốn nói:
《Người trước người sau》
Người trước ——
Mặc Tức: Ta không quan tâm Cố Mang.
Mặc Tức: Bọn ta chia tay rồi.
Mặc Tức: Huynh ấy sống hay chết liên quan gì tới ta.
Người sau ——
Mặc Tức: Huynh phụ lòng ta.
Mặc Tức: Bội tình bạc nghĩa.
Mặc Tức: Nếu không nghiêm túc thì tới dụ dỗ ta làm gì?!!!!
Cố Mang: … Mấy bạn ơi, nhìn mà học hỏi nè, có mấy anh cho dù chân dài cỡ nào, mặt đẹp ra sao, sức bền tới đâu, giường của mấy ảnh cũng đừng tùy tiện bò lên, không thì rõ ràng là ảnh xoạc bạn, còn khăng khăng muốn bạn chịu trách nhiệm ORZ….


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.