Vết Nhơ Dư Ô

Chương 8: 8: Mất Kiểm Soát



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nếu thời gian quay về ba ngày trước, có người dự đoán với Mặc Tức rằng, ha ha ha, Hi Hòa quân, ta nói nhỏ ngươi nghe nè, ba ngày sau ngươi sẽ đi chơi trai, Hi Hòa quân nhất định sẽ đập cho kẻ đó vỡ mặt rụng răng.
Ngặt nỗi bây giờ đâm lao đành phải theo lao, hắn không còn lựa chọn nào khác.
Cuối cùng hắn vẫn cong ngón tay gõ lên hai chữ “trò chuyện”, lúc chọn mặt mày hắn xanh mét, phủ đầy u ám cố nén.
Mặc Tức chọn xong rồi.
Cố Mang chìa tay với hắn.
“Gì vậy?”
“Trả tiền.”
“… Huynh!” Mặc Tức giận đến đỏ cả vành mắt, nhưng lại chẳng thốt được một câu hoàn chỉnh: “Ta —!”
Cố Mang không đáp, chỉ lẳng lặng xòe tay chờ tiền, bây giờ y nói rất ít, không cần nói sẽ không phí lời.
Mà Cố soái trong trí nhớ của Hi Hòa quân lại nói rất là nhiều.

Lúc y đứng phơi mình dưới nắng gắt, đối mặt với binh nhì trên võ đài, y thường hay nện bước rầm rập, đi qua đi lại với vẻ kiêu hãnh mà oai vệ, luôn miệng hét lớn xuống phía dưới, mồ hôi sáng loáng chảy trên da, hệt như hạt thủy tinh rơi trên da lông của báo săn.

Miệng y bao giờ cũng cười tươi rói, ánh mắt luôn đen bóng sáng ngời, còn lộ một chiếc răng nanh nhỏ.
Mặc Tức đưa cho y bối tệ vàng đắt giá nhất Trọng Hoa.
(1) Bối tệ: Tiền vỏ sò dùng ở thời cổ đại. 

Cố Mang cũng không nói cảm ơn, y đứng lên đi tới bên kệ, lấy một chiếc bình nhỏ, cẩn thận cất bối tệ vào, sau đó lại đặt bình lên cao.
Mặc Tức lặng lẽ quan sát, trong lòng trăm mối tơ vò, giận hờn căm oán cái gì cũng có.

Hắn nhìn bóng lưng của Cố Mang, đột nhiên lạnh lùng hỏi: “Cái bình đó của huynh, trữ được bao nhiêu tiền rồi?”

Huynh mặc cho bao nhiêu người nhục mạ, ức hiếp, chà đạp rồi.
… Huynh…
Huynh ngủ với bao nhiêu người rồi.
Cố Mang vẫn im thin thít, cất bình xong mới quay lại ngồi trước mặt hắn.

Dưới ánh đèn mờ tối, gương mặt Cố Mang cũng chẳng rõ ràng đến vậy.
Mặc Tức không biết trên mặt y có cảm xúc nhỏ nhặt nào mà mình bỏ lỡ không.
Cố Mang quá yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có gì đó bất thường.
Phải chăng hai năm khuất nhục đã mài hết sự kiên cường cuối cùng của y?
Nhưng hắn còn chưa tính sổ với y, chưa nghe y nhận sai mà… Sao y có thể trút hết máu thịt, chỉ chừa cho hắn một cái xác trơ xương chứ.
“Cái ngươi cho ta là bối tệ vàng.

Cho thừa rồi.”
“… Không cần huynh thối.”
Cố Mang nói thật: “Ta thối không nổi.”
Dứt lời, y lại giở thẻ tre ra, đưa cho Mặc Tức: “Vậy nên ngươi chọn thêm vài cái đi, ngươi muốn chọn gì trên đây cũng được.”
Mặc Tức: “… … … …”
Hắn nhìn chằm chằm gương mặt của Cố Mang, trên gương mặt đó chẳng có chút nhục nhã hay đau đớn nào, chỉ có tĩnh lặng, bình thản, thuận lý thành chương, mời hắn chọn thêm một số thứ.
Mặc Tức quay đầu đi, răng sắp nghiến đến nát.

Lạ thật, lẽ ra hắn phải đoán được chứ? Lúc trước đi chơi gái, sau đó lại phản quốc, giẫm lên điểm giới hạn của hắn hết lần này đến lần khác.

“Lên giường không cần quá nghiêm túc”, lời như thế đã sớm phát ra từ miệng của Cố Mang, hôm nay vì sống qua ngày mà bán đứng thể xác, chỉ là từ đè người khác thành bị đè mà thôi, có gì bất ngờ đâu.
“Ta không muốn chọn.” Mặc Tức càng lúc càng khó ở, lửa giận trong lòng cũng sắp áp không nổi.
Hắn cũng không chịu thêm được nữa, đột ngột đứng phắt dậy, sắc mặt lạnh như băng.
“Bỏ đi, ta về đây.”
Dường như chưa gặp tình huống này bao giờ, cuối cùng trong mắt Cố Mang cũng hiện chút bối rối, y muốn nói gì đó, nhưng lại không biết nên nói gì.
Mặc Tức vừa xoay người, Cố Mang chợt níu ống tay áo của hắn.
Mặc Tức thật sự đã sắp đến giới hạn, lửa giận bắn ra những tia nguy hiểm, sẵn sàng bùng cháy bất cứ lúc nào: “Rốt cuộc huynh muốn sao đây?”
Cố Mang không đáp mà quay lại trước kệ, lấy bình gốm nhỏ đựng tiền xuống, móc miếng bối tệ màu vàng ra, lẳng lặng trả vào tay Mặc Tức.
“Vậy cái này trả ngươi.”
“…”
“Tạm biệt.”
“… … … …”
Im lặng giây lát.
Thình lình “soạt” một tiếng, Mặc Tức nghiến răng nghiến lợi kéo cuộn thẻ tre qua, giơ lên trước mặt Cố Mang: “Hai năm qua chui rúc ở đây tham sống sợ chết làm mấy trò hèn hạ không ra hình người này, huynh cảm thấy thế nào? Có từng vui vẻ thoải mái chưa? Người khác tát huynh một cái rồi cho huynh ít tiền, cuộc sống như vậy huynh cũng chịu được phải không?!!”
Cuối cùng dòng lửa cũng phá vỡ lồng giam, cuồng nộ bị đè nén tuôn ra ào ạt.
Mặc Tức thở hồng hộc, con ngươi hằn đầy tơ máu, vành mắt lại ươn ướt: “Loại đàn ông như vậy huynh cũng chịu, huynh có còn là Cố Mang ngày xưa không? Huynh nhìn bộ dạng của mình bây giờ đi, ta vậy mà lại từng kết bạn với loại người như huynh, từng vì huynh mà cãi nhau với người khác, không ngờ ta lại từng xem huynh là người mà ta… mà ta…”
“Mà ta…”
Hắn không nói tiếp được nữa, giận đến mức môi cũng run bần bật.

Chịu ảnh hưởng từ cảm xúc kích động của Mặc Tức, ánh nến thắp bằng linh lực trong phòng cũng lay lắt chực tắt, lúc sáng lúc tối, chiếu lên bóng hình nhìn nhau chằm chặp của bọn họ.
Mặc Tức nắm cổ áo của Cố Mang, Cố Mang tránh không thoát, trái lại còn làm cổ áo rời rạc, hai người gần như là mũi đụng mũi, mắt chạm mắt.

Lồng ngực Mặc Tức phập phồng dữ dội, hắn cứ trừng mắt nhìn Cố Mang một hồi, tầm nhìn đột nhiên dời xuống, dừng trên bả vai trần trụi của đối phương.
Những vết xanh tím trên đó đều là vết roi quất…
Mặc Tức chỉ cảm thấy trong đầu “đùng” một tiếng, như thể có thứ gì đã đứt đoạn, sắc đỏ trong mắt hắn không chỉ là lửa giận hừng hực, mà còn thêm một chút cảm xúc chính hắn cũng không rõ.

Cảm xúc đó thúc đẩy hắn nâng tay bóp mặt Cố Mang, đẩy mạnh y lên kệ tủ, một tay chống bên má y, thân hình cao lớn áp xuống.
Ánh nến lập lòe lay lắt, cuối cùng cũng tắt ngóm vì chịu không nổi linh lực hung hãn do Mặc Tức phát ra.
Trong bóng tối, Mặc Tức nhìn chằm chằm gương mặt gần trong gang tấc của Cố Mang, ngón tay chai sần thô ráp sượt mạnh qua gò má và bờ môi của y, giọng nói đã khản đặc vì phẫn nộ.
Hắn tức đến điên rồi, thậm chí không phát hiện màu mắt khác lạ của Cố Mang, cũng như vẻ kinh ngạc chợt lóe trên mặt y.
“Vì sống, vì một chút tiền, muốn làm gì huynh cũng được, đúng không?”
Dường như bị bóp khó chịu quá, gương mặt Cố Mang từ từ đỏ lên, cuối cùng y không đứng yên nữa, bắt đầu giãy giụa dưới tay Mặc Tức.
Tiếc rằng lý trí của Mặc Tức đã cạn kiệt, mắt hắn chẳng thấy được đau đớn của Cố Mang.

Xung quanh tối đen như mực, phòng ở hai bên vách truyền đến tiếng đàn ông thở dốc và phụ nữ rên rỉ, nhắc nhở Mặc Tức đây là nơi nào, Cố Mang ở đây làm gì, bọn họ ở đây lại có thể làm những gì.
Ý nghĩ kích thích chợt lóe trong đầu khiến Mặc Tức hơi hoảng hốt, da đầu cũng tê rần.
Cô ả phòng sát vách như sắp đạt cao trào, giọng rên càng the thé chói tai.

Trong đêm tối, tiếng cơ thể va chạm quả thật rõ như sát bên tai, còn Cố Mang dưới người hắn vì hít thở không thông mà giãy giụa quyết liệt, lại bị hắn xem như đang trơ trẽn dụ dỗ.
Ánh mắt hắn tối dần, bên trong như có dòng sắt nung cuồn cuộn, nóng một cách kinh người, không biết vì giận hay là vì gì khác.
“Buông… ra…”
Mặc Tức không buông tay, chỉ cười lạnh một tiếng, tiếng cười không nghe được chút sảng khoái nào, chỉ toàn thất vọng và ghen ghét cực độ.
Giọng hắn như tóe lửa, khàn đến mức chính hắn cũng khó tưởng tượng nổi.

Hắn cúi người, kề sát bên tai Cố Mang: “Được.

Huynh không cho ta đi đúng không.

Vậy huynh muốn ta chọn cái gì? Muốn ta lên giường với huynh, để ta thao huynh à?”
“…”
Rồi chợt nghiến răng nghiến lợi quát: “Lúc trước huynh còn chưa bị ta thao đủ sao?!”
Quá kích động.
Lời vừa thốt ra miệng, bản thân Mặc Tức cũng hãi hùng.
Mặc Tức gần như chưa bao giờ nói chữ này, hắn là người nghe Nhạc Thần Tình kể chuyện hài tục tĩu cũng khó chịu nhăn mày.

Thế mà bây giờ hắn lại bị ép cho điên đến mức này, vài câu bật thốt mà không kịp suy nghĩ… Hung ác, uy hiếp, tàn bạo.
Thú tính ngủ đông.
Tuyệt vọng cùng cực.
Mặc Tức mắng thầm một tiếng, bỗng nhiên đấm mạnh lên kệ, bình trữ tiền của Cố Mang lung lay vài cái rồi rơi “xoảng” xuống đất, vỡ tan tành.
Mặc Tức vô thức quay sang nhìn, nhưng không để ý gì nhiều.

Phải đến một lát sau, hắn mới đột ngột ngộ ra điều gì, thoắt cái thả tay bóp Cố Mang, đứng thẳng người dậy, quay đầu nhìn mặt đất.
Ánh trăng mờ nhạt chiếu vào từ cửa sổ.
Trong chiếc bình trữ tiền nho nhỏ, thì ra chẳng có cái gì hết…
Cố Mang thậm chí không nhận được dù chỉ là một miếng bối tệ trắng bé nhỏ nhất.
Chiếc bình đó trống rỗng.
__________
Tác giả có lời muốn nói: Tui biết chị em còn nhiều nghi vấn lắm ~ Đừng gấp từ từ sẽ hiểu hết!
Cố Mang (hổ xù lông): Đệ không chọn thì thôi! Bóp cổ ta làm gì!
Mặc Tức (nhìn lướt qua mông hổ): Vậy huynh muốn ta bóp chỗ nào?
Cố Mang: … Dời tầm mắt nguy hiểm của đệ đi ngay..


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.