Võ Lâm Ngoại Sử

Chương 31: Chợ Hoa Tìm Cảnh Cũ (1)



Hùng Miêu Nhi loạng choạng bước ra khỏi phòng, len lén nhìn quanh. Bốn bề vắng lặng, bước chân xiêu vẹo bỗng trở nên nhanh nhẹn vững vàng, cặp mắt lờ đờ chợt mở bừng ngời sáng.

Anh nhanh chân vượt qua dãy hành lang, băng ngang khoảng sân rộng, lướt mình trong gió tuyết, phóng người lên mái hiên.

Bông tuyết ngập trời. Sương mù dầy đặc.

Hùng Miêu Nhi đứng thẳng người, dõi mắt định hướng, rồi ngược gió lao đi trên mái ngói.

Gió đêm thổi mạnh như dao cắt lồng ngực trần, Hùng Miêu Nhi chau mày đưa tay kéo hai vạt áo.

Chỉ bảy tám bước, anh đã đi hơn mười mấy trượng. Xa xa trên một mái hiên, có bóng người đứng yên bất động, như đang định hướng.

Hùng Miêu Nhi rón rén đến gần. Trong chớp mắt, anh đã lặng lẽ đứng sau lưng người ấy.

Người ấy lẩm bẩm: – Thật đáng chết! Sao đêm nay tuyết rơi mạnh vậy! Người xưa có câu… ‘Trộm đêm mưa, không trộm đêm tuyết.’ Làm chuyện bất chánh trong đêm tuyết thật là bất tiện!

Hùng Miêu Nhi cười khẽ: – Định làm gì đó?

Người kia giật mình nhảy nhỏm, xoay người tung một chưởng thẳng vào lồng ngực của anh.

Hùng Miêu Nhi thở hắt: – Thôi rồi!

Toàn thân ngã xuống, nằm im bất động.

Người nọ trùm khăn che mặt, thấy mình ra một chiêu đã đắc thủ, ngơ ngẩn khẽ hỏi: – Ngươi là ai? Khinh công không kém, sao võ công dở vậy?

Người ấy bước tới cúi xuống nhìn. Dưới ánh trăng, hai mắt Hùng Miêu Nhi nhắm nghiền, mặt trắng bệch.

Người kia sợ quá la thành tiếng: – Là hắn? Sao lại là hắn? Cái này là nghĩa làm sao?

Như vừa hối hận, vừa lo lắng, giọng nói nghẹn ngào run rẩy, người ấy nắm vai Hùng Miêu Nhi lay mạnh: – Uy, sao hả? Nói chuyện nha, sao anh không tránh? Chỉ một chưởng mà đến nỗi này?

Trong lúc hoảng hốt, người nọ không để ý Hùng Miêu Nhi hé mắt, mím miệng như đang nín cười. Bất thình lình, anh đưa tay kéo khăn che mặt của người đó.

Người kia giật mình, đôi mắt còn long lanh ngấn lệ, chính là Chu Thất Thất!

Hùng Miêu Nhi cười nhẹ: – Quả nhiên là nàng! Tôi đã đoán là nàng.

Chu Thất Thất nhướng mày rồi nhoẻn miệng cười: – Thật sao?

Hùng Miêu Nhi cười hì hì: – Chỉ không nghĩ tới nàng vừa thấy tôi đã ra đòn chí mạng!

Chu Thất Thất: – Anh cao hứng lắm sao?

Hùng Miêu Nhi: – Nàng vì tôi mà lo lắng, không uổng công tôi quan tâm tới nàng.

Chu Thất Thất cười duyên: – Tôi vẫn tốt với anh mà. Lẽ nào anh không biết?

Hùng Miêu Nhi lắp bắp: – Tôi… tôi biết nàng…

Chu Thất Thất: – Tôi đang nghĩ tới anh, nhớ anh muốn… CHẾT!

Nàng chợt đưa tay tát Hùng Miêu Nhi liên tiếp năm sáu cái, rồi co chân cho anh một cước. Hùng Miêu Nhi bị đánh bất ngờ, không kịp đỡ, té văng xuống đất, nằm lăn trên tuyết.

Chu Thất Thất đứng trên mái hiên, hai tay chống nạnh, nhìn xuống mắng lớn: – Mèo chết dịch, mèo mắc ôn, bổn cô nương đã thấy ngươi. Dám ghẹo ta! Ngươi, ngươi mau đi chết đi!

Miệng mắng, tay bốc tuyết vo lại, ném xuống Hùng Miêu Nhi, rồi nàng xoay lưng đi chẳng thèm quay đầu lại.

Tuyết phủ đầy người, Hùng Miêu Nhi lớn tiếng gọi nàng.

Người trong nhà đã bị kinh động, xách gậy mang côn xồng xộc chạy ra, chẳng hỏi han chi, cứ gậy cứ côn nện xuống người Hùng Miêu Nhi.

Hùng Miêu Nhi không đánh trả, chỉ la lớn: – Dừng tay… dừng tay…

Mấy người đó lớn tiếng mắng: – Cẩu tặc! Cường đạo! Đánh chết ngươi… đánh chết ngươi!

Sau khi đã bị đập ba gậy bốn côn, Hùng Miêu Nhi mới thoát được. Anh phóng nhanh lên mái nhà, lướt như bay, vừa giận vừa buồn cười. Tung hoành giang hồ bấy lâu nay, chưa bao giờ bị ăn đòn kiểu này. Ngẩng đầu tìm kiếm, mãi vẫn chẳng thấy bóng Chu Thất Thất.

Anh vừa đuổi vừa tìm một hồi, tức mình dậm chân lầm thầm mắng khẽ: – Tiểu nha đầu chết tiệt, quỷ nha đầu mắc toi. Một mình chạy loạn, không biết lần này mang họa chi đây. Cứ hại ta vì nàng mà lo lắng!

Trong màn đêm chợt vang lên tiếng cười khanh khách: – Anh vì ai mà ở đây lo lắng?

Chu Thất Thất từ bóng đêm yêu kiều bước ra, tay vén tóc mai. Ánh sáng bạc như hào quang bao phủ thân ảnh thanh tú của nàng.

Nhìn nàng dưới ánh trăng, Hùng Miêu Nhi ngây người lắp bắp: – Vì nàng! Dĩ nhiên là vì nàng mà lo lắng.

Chu Thất Thất cười duyên: – Như vậy ‘tiểu nha đầu chết tiệt, quỷ nha đầu mắc toi,’ cũng là mắng tôi sao?

Nàng chầm chậm từng bước tiến tới Hùng Miêu Nhi.

Anh không tự chủ được lui về sau mấy bước.

Chu Thất Thất dịu dàng: – Anh yên tâm! Dù anh mắng, tôi cũng không giận anh.

Hùng Miêu Nhi ho khan: – Tốt! Rất tốt…

Anh nói không ra lời, lắp bắp mấy tiếng rồi chẳng hiểu mình nói gì. “Tốt! Rất tốt…”, cái gì? Rốt cục không nhịn được, anh bật cười hăng hắc.

Chu Thất Thất cũng cười: – Coi kìa, khắp người anh đều bị tuyết phủ, đầu cũng bị đánh sưng vều. Lớn như vậy mà không chịu săn sóc cho mình!

Nàng nói dịu dàng, như chuyện Hùng Miêu Nhi mới bị ăn đòn chẳng liên quan tới mình.

Hùng Miêu Nhi đưa tay gãi đầu cười khổ, ấp úng: – Cô nương…

Chu Thất Thất rút khăn tay từ ngực áo vẫy vẫy: – Thôi tới đây, để tôi lau mặt cho.

Hùng Miêu Nhi lại lui về sau thêm mấy bước, khoát tay: – Đa tạ, xin đa tạ! Tuy cô nương có hảo tâm, nhưng tại hạ biết mình không có phúc. Chỉ xin cô nương đừng khoa tay múa chân như khi nãy, tại hạ cảm kích vô cùng.

Chu Thất Thất: – Vừa rồi người ta chỉ đùa. Anh còn để bụng sao?

Hùng Miêu Nhi: – Tôi?

Chu Thất Thất thở dài: – Anh nha, như trẻ con vậy! Anh nên gọi tôi là tỷ tỷ đi, để sau này có tỷ tỷ lo lắng cho.

Hùng Miêu Nhi bật cười hăng hắc.

Chu Thất Thất trừng mắt: – Cười cái gì?

Hùng Miêu Nhi vẫn cười ha hả: – Cô nương muốn tôi làm chuyện gì thì nói ra cho rồi, cần gì làm bộ làm tịch như vậy. Có tỷ tỷ như cô nương, không đầy ba ngày, tôi bị người róc xương rồi.

Chu Thất Thất đỏ mặt, vung tay đánh tới.

Lần này Hùng Miêu Nhi đã đề phòng, nên nàng chỉ đánh vào khoảng không.

Chu Thất Thất cắn môi mắng nhẹ: – Mèo mắc dịch… mèo mắc ôn…

Hùng Miêu Nhi vừa cười vừa nói tiếp: – Nàng yên tâm! Chỉ cần nàng mở miệng, chuyện gì tôi cũng sẽ làm.

Tuy anh vừa nói vừa cười, nhưng ánh mắt tràn đầy thành ý.

Chu Thất Thất thôi không mắng nữa, hỏi khẽ: – Anh nói thật?

Hùng Miêu Nhi: – Lời của tôi như rượu lâu năm giai cất, quyết không giả dối.

Chu Thất Thất ngưng mắt nhìn anh hồi lâu, lại hỏi: – Vì sao anh làm vậy?

Hùng Miêu Nhi ấp úng: – Tôi… tôi…

Đột nhiên dậm chân lớn tiếng: – Đừng hỏi lôi thôi! Tóm lại, tôi nói làm là sẽ làm, không thay đổi. Nàng muốn gì, thì nói mau đi.

Chu Thất Thất thở dài chớp mắt: – Anh rành đường phố thành Lạc Dương?

Hùng Miêu Nhi cười hì hì: – Nếu nàng muốn đi dạo thành Lạc Dương, thì đã tìm đúng người rồi. Đường lớn hẻm nhỏ khắp thành nằm trong lòng bàn tay tôi đây, nhắm mắt cũng đi tới.

Chu Thất Thất hớn hở: – Hay quá! Vậy anh đưa tôi đến chợ hoa đi.

Đêm khuya, trời lạnh. Chợ hoa Lạc Dương buổi sớm nhộn nhịp đông đúc, ban đêm yên lặng vắng tanh. Mua bán là chuyện của ban ngày, ai lại họp chợ giữa khuya.

Chu Thất Thất dõi mắt nhìn quanh. Bốn phía không một bóng người, dưới đất có những nhánh hoa tàn vùi mình trong tuyết. Nàng đi tới đi lui. Hùng Miêu Nhi lẳng lặng khoanh tay đứng nhìn.

Chu Thất Thất lẩm bẩm: – Thành Lạc Dương chỉ có một chợ hoa này?

Hùng Miêu Nhi: – Chỉ một chợ này! Nếu nàng muốn mua hoa, thì giờ này hơi sớm.

Chu Thất Thất: – Tôi không phải là muốn mua hoa.

Hùng Miêu Nhi trợn mắt: – Không mua hoa, lại tới chợ hoa, muốn hóng gió tây bắc?

Chu Thất Thất đăm đăm nhìn vào khoảng không trước mặt, khẽ nói: – Trong này có chút bí mật!

Hùng Miêu Nhi: – Bí mật gì?

Chu Thất Thất: – Tôi không ngại nói cho anh biết, nhưng…

Nàng bỗng nhìn Hùng Miêu Nhi chằm chằm: – Trước khi nói ra bí mật này, tôi muốn hỏi anh.

Hùng Miêu Nhi cười: – Coi bộ quan trọng dữ, hỏi đi!

Chu Thất Thất: – Nếu tôi nói chuyện liên quan tới Vương Lân Hoa, anh có tin không?

Hùng Miêu Nhi chớp mắt lẩm bẩm: – Vương Lân Hoa? Hắn quả thật cũng có chút quỷ quỷ túy túy. Hễ ai hỏi tới lai lịch võ công, là hắn lảng sang chuyện khác. Nàng nói gì về hắn, tôi cũng chẳng ngạc nhiên đâu.

Chu Thất Thất ngắt lời: – Đây chính là… hôm đó tôi nấp dưới gầm xe vào thành Lạc Dương, có đi ngang chợ hoa. Các thiếu nữ trên xe còn dừng lại mua không ít hoa tươi.

Hùng Miêu Nhi: – Nàng muốn bắt đầu từ chợ hoa lần đường tới nơi có địa đạo đã giam mình?

Chu Thất Thất liếc mắt: – Anh thật thông minh quá!

Hùng Miêu Nhi bật cười ha hả: – Chỉ không ngu ngốc thôi!

Chu Thất Thất cười duyên: – Tốt quá! Người thông minh, anh tìm một chiếc xe lớn cho tôi đi.

Hùng Miêu Nhi trợn tròn hai mắt ngạc nhiên: – Xe lớn để làm gì?

Chu Thất Thất lắc đầu thở dài: – Mới vừa thông minh như vậy, giờ đã hóa ra đần. Hôm đó, tôi nấp dưới gầm xe nên đâu thấy gì, chỉ âm thầm nhớ phương hướng mà thôi. Hôm nay dĩ nhiên cũng phải tìm chiếc xe lớn…

Hùng Miêu Nhi bật cười ngắt lời: – Không sai! Tôi thật đần, ngay cả điểm nhỏ này cũng không thông. Nhưng đêm hôm khuya khoắt, bảo tôi tìm xe lớn ở đâu?

Chu Thất Thất nghiêng đầu: – Có chuyện gì làm khó được một chính nhân nam tử như anh? Đừng nói chỉ một chiếc xe, mười chiếc anh cũng có thể tìm được, phải không?

Hùng Miêu Nhi gãi đầu: – Nhưng… nhưng…

Chu Thất Thất nũng nịu: – Van cầu anh đó… năn nỉ anh…

Nàng nhướng nhướng cặp chân mày, chớp chớp làn mi dài, cắn cắn đầu ngón tay, nghiêng nghiêng mái tóc huyền, dáng điệu thật đáng yêu. Trên đời có chàng trai nào cầm lòng được trước lời thỉnh cầu của một cô gái kiều diễm như vậy!

Hùng Miêu Nhi ngây người thở dài: – Được rồi, thôi thì tôi cũng thử một chuyến.

Chu Thất Thất cười tươi: – Vậy mới đúng! Anh mau đi, tôi ở chỗ này chờ anh.

Nàng đưa tay nựng má của anh, ghé sát tai anh rủ rỉ: – Nhất định thành công nha, đừng để tôi thất vọng!

Vẻ mặt Hùng Miêu Nhi khổ sở đến buồn cười, vừa lắc đầu vừa lủi thủi bước đi.

Chỉ độ chung trà, đã nghe tiếng vó ngựa từ xa truyền tới. Hùng Miêu Nhi cũng kiếm đâu ra được một chiếc xe lớn, ngồi ra roi đánh xe với vẻ mặt dương dương tự đắc.

Chu Thất Thất vỗ tay cười lớn: – Hay thật! Quả nhiên tìm được! Anh kiếm đâu ra chiếc xe này? Chặn đường cướp hay là trộm ở đâu?

Hùng Miêu Nhi gắt: – Cướp cũng tốt, mà trộm cũng tốt! Đã làm theo lời nàng, còn chưa hài lòng, phải lôi thôi hỏi tới hỏi lui?

Chu Thất Thất cười khanh khách: – Anh có lý!

Nàng cúi người định chui xuống gầm xe.

Hùng Miêu Nhi: – Làm cái gì vậy?

Chu Thất Thất cười khổ: – Ông đần ơi, đã nói với anh bao nhiêu lần rồi chẳng lẽ không nhớ sao? Hôm đó tôi nấp dưới gầm xe, nên hôm nay…

Hùng Miêu Nhi bật cười ha hả ngắt lời: – Đúng rồi! Tôi là ông đần…

Chu Thất Thất: – Anh không đần sao? Cười cái gì?

Hùng Miêu Nhi ráng nín cười: – Cô nương! Hôm đó vì sợ bị người phát hiện, nên nàng nấp dưới gầm xe. Hôm nay nàng đâu cần tránh ai? Nàng muốn định hướng, ngồi trên xe nhắm mắt lại cũng vậy. Chẳng lẽ nàng nhất định phải đu dưới gầm xe?

Chu Thất Thất đỏ mặt, rồi bĩu môi: – Cho dù lần này anh đúng, cũng đâu cần phải đắc ý như vậy. Người ngu đến đâu cũng có vài lần đúng.

Hùng Miêu Nhi đảo mắt nhìn quanh: – Ai đắc ý?

Chu Thất Thất dậm chân hờn dỗi: – Là anh! Anh đắc ý chứ ai, rõ ràng anh đang thích chí, còn chối? Anh mà không nhận, tôi không thèm nói chuyện hay để ý gì tới anh nữa.

Hùng Miêu Nhi cười khổ: – Được rồi, được rồi! Thì coi như là tôi đắc ý đi.

Chu Thất Thất vẫn dậm chân: – Không biết xấu hổ, anh đắc ý cái gì? Anh dựa vào cái gì mà đắc ý? Anh… anh… anh không biết xấu hổ!

Hùng Miêu Nhi chẳng biết làm sao, đúng là dở khóc dở cười, lắc đầu lẩm bẩm: – Trách sao Thẩm Lãng chẳng dám chọc nàng. Cô nương như vậy thật làm người nhức đầu.

Chu Thất Thất trợn mắt: – Anh nói gì?

Hùng Miêu Nhi vội vàng: – Không có gì! Dạ thưa cô nương, xin mời lên xe!

Hùng Miêu Nhi vung roi đánh xe ngựa chạy về phía trước.

Chu Thất Thất ngồi bên cạnh anh, nhắm mắt thì thầm: – Một, hai, ba, bốn, năm…

Đếm tới ‘bốn mươi bảy’, chợt mở mắt la lớn: – Không đúng… không đúng…

Hùng Miêu Nhi giật nẩy người: – Cái gì không đúng?

Chu Thất Thất: – Anh cho xe đi quá chậm. So với hôm đó, chậm hơn nhiều. Anh mau trở về chợ hoa, làm lại từ đầu.

Hùng Miêu Nhi cúi đầu thở dài: – Xin tuân lệnh!

Anh đánh xe về chợ hoa, đi lại lần nữa.

Chu Thất Thất lại lẩm bẩm đếm: – Một, hai, ba, bốn, năm…

Đếm tới ‘bốn mươi bảy’, lại mở mắt lớn tiếng: – Không đúng! Lần này thì quá nhanh.

Hùng Miêu Nhi phát cáu cũng lớn tiếng: – Sao không nói sớm, phải chờ đi xa như vậy mới lên tiếng sao?

Chu Thất Thất vội đưa tay bịt miệng anh, cười duyên: – Một lần nữa thôi, chỉ một lần nữa thôi, được không?

Hùng Miêu Nhi trợn mắt nhìn nàng một hồi, rồi mắt mèo dịu lại, cười nhẹ: – Chỉ cần nhìn mặt nàng, bao nhiêu cái giận tiêu tan hết. Đừng nói chi một lần, mười lần cũng không sao.

Lại đánh xe trở về chợ hoa.

Chu Thất Thất cười: – Anh tốt quá!

Cuối cùng thì tốc độ cũng đúng.

Chu Thất Thất đếm tới ‘chín mươi’ thì nói: – Quẹo phải! Đi thêm chút nữa quẹo trái.

Hùng Miêu Nhi dõi mắt nhìn quanh, trước mặt vài thước quả nhiên có một ngã ba bên phải.

Chu Thất Thất lẩm bẩm đếm trong miệng, cứ như vậy quẹo trái quẹo phải, vòng vo mấy lần. Nàng nói quẹo phải, quả nhiên có đường bên phải. Nói quẹo trái, bên trái có đường. Tuy trước sau có chút khác biệt, nhưng đại khái là rất đúng. Hùng Miêu Nhi cũng phải phục thầm… “Trí nhớ của tiểu nha đầu này quả không kém. Như vậy những gì nàng nói ắt không phải giả.”

Còn đang miên man, chợt nghe Chu Thất Thất thở ra: – Đến rồi!

Hùng Miêu Nhi vội vàng kéo mạnh dây cương, ngơ ngác: – Tới đâu?

Chu Thất Thất mở mắt… cổng đỏ trước mặt, con đường rải sỏi, bậc thang dốc đứng, tường cao thẳng tắp, thềm đá sạch sẽ, đèn màu thấp thoáng, hai bên thềm có đường cho xe ngựa tiến vào.

Nàng nhìn qua, bất giác vui mừng thốt lên: – Chính là cổng đó!

Hùng Miêu Nhi lộ vẻ kinh ngạc: – Nàng nói cái cổng đó?

Chu Thất Thất: – Không sai!

Hùng Miêu Nhi: – Chắc nàng lầm rồi!

Chu Thất Thất: – Không! Nhất định không lầm!

Hùng Miêu Nhi trầm giọng: – Lầm rồi! Tôi đã nhận ra cái nhà này.

Chu Thất Thất mở to hai mắt: – Anh nhận ra? Đây thật là nhà của Vương Lân Hoa?

Hùng Miêu Nhi ngắt lời: – Tuy Vương Lân Hoa cũng lui tới chỗ này, nhưng đây không phải là sản nghiệp của hắn.

Chu Thất Thất: – Như vậy đây là đâu?

Hùng Miêu Nhi khẽ cười lắc đầu: – Khó nói quá! Không nói được!

Chu Thất Thất vội hỏi tới: – Vì sao khó nói? Vì sao không nói được? Tôi muốn anh nói. Nói!

Hùng Miêu Nhi chần chờ hồi lâu, rốt cục nói: – Được rồi! Tôi nói. Nàng nghe đừng có đỏ mặt.

Chu Thất Thất lườm anh: – Muốn tôi đỏ mặt không dễ đâu!

Hùng Miêu Nhi nhẹ giọng: – Được! Đây chính là… là… một ‘ám môn tử’.

“Ám môn tử” chính là kĩ viện. Chu Thất Thất hoàn toàn không hiểu.

Nàng tần ngần hồi lâu, nhìn tới nhìn lui, lắc đầu: – Cổng cao to như vậy, sao lại là ‘ám môn tử’?

Hùng Miêu Nhi ngẩn người, gãi đầu cười khổ: – ‘Ám môn tử’, ý nói… ý nói các thiếu nữ ở đây đều là… là ‘thần nữ’.

Chu Thất Thất cáu tiết: – Họ rõ ràng đều là ma nữ, anh lại gọi là thần nữ. Anh là đồng bọn của họ sao?

Hùng Miêu Nhi dở khóc dở cười: – Cô nương, chẳng lẽ nàng thật sự không hiểu gì cả?

Chu Thất Thất lớn tiếng: – Tôi hiểu, cái gì cũng hiểu! Anh là đồng bọn của họ, cùng họ khi dễ gạt tôi.

Giọng nói run run, đã có chút nghẹn ngào.

Hùng Miêu Nhi vội vàng: – Cô nương, chớ khóc… chớ khóc mà!

Chu Thất Thất xoay người, dậm chân: – Vớ vẩn! Ai thèm khóc. Thật ra đây là đâu, nói mau đi!

Hùng Miêu Nhi thở dài: – Thì nói đây… gọi là ‘thần nữ’, vì… vì các thiếu nữ nơi này đều làm chuyện… xấu…

Sợ Chu Thất Thất vẫn không hiểu, anh nói luôn một hơi: – Đây là kĩ viện! Các thiếu nữ trong ấy đều là kĩ nữ.

Chu Thất Thất ửng hồng đôi má, không nhìn lại, cúi đầu vân vê vạt áo.

Một hồi lâu, nàng quay lại nhìn thẳng mặt Hùng Miêu Nhi: – Kĩ viện? Sao lại có thể là kĩ viện? Anh gạt tôi!

Hùng Miêu Nhi: – Nếu không tin, nàng vào nhìn thử đi.

Chu Thất Thất: – Vào thì vào! Tôi sợ sao?

Nói xong đi thẳng lên thềm đá, giơ tay định gõ cổng ngoài. Nhưng vừa đưa tay lên, lại xoay người chạy vội xuống.

Hùng Miêu Nhi chỉ tủm tỉm cười nhìn nàng không nói.

Chu Thất Thất lầm thầm: – Kĩ viện! Cũng không sai. Đây cũng có thể là kĩ viện chứ. Những nàng Bạch Vân mục nữ kia đều là… là ‘thần nữ’. Họ dùng chiêu bài ‘kĩ viện’ để che mắt thiên hạ. Đúng là quá thông minh! Ai nghĩ ra cái đám võ lâm anh hùng thường ngày giương nanh múa vuốt kia lại bị ‘thần nữ’ bắt nhốt trong kĩ viện?

Hùng Miêu Nhi nhìn nàng không nói, cặp mày rậm đang nhíu chặt, nụ cười cũng đã tắt.

Chu Thất Thất kéo tay áo anh nhỏ nhẹ: – Dù sao thì mình đã tới đây, nên vào điều tra hư thực.

Hùng Miêu Nhi: – Đúng! Cô nương mau vào đi.

Chu Thất Thất ngẩn người: – Anh… anh bảo tôi vào một mình?

Hùng Miêu Nhi nháy mắt: – Cô nương muốn tôi cùng vào?

Chu Thất Thất nghiến răng hậm hực: – Được! Muốn tôi năn nỉ? Đừng hòng! Vào một mình cũng được, tưởng tôi sợ sao?

Tuy nàng nói cứng, nhưng cũng hơi run. Nàng chợt nhớ những gì xảy ra nơi địa đạo. Nghĩ tới mỹ phụ tóc mây xinh đẹp thâm độc, nàng rùng mình, vừa tung người lên, lại đứng xuống ngay.

Nàng thờ thẫn ngó đăm đăm vào bức tường một hồi, rồi chậm rãi xoay người nhìn Hùng Miêu Nhi. Anh đang chắp hai tay sau lưng, chúm chím nhìn nàng.

Chu Thất Thất không nhịn được: – Anh… anh…

Hùng Miêu Nhi: – Tôi sao?

Chu Thất Thất: – Anh thật không vào?

Hùng Miêu Nhi cười: – Tôi mà muốn vào những nơi này, là khi hoàng hôn buông xuống, trên người rủng rỉnh bạc, nghênh ngang mà vào. Chứ ai lại nửa đêm nửa hôm lén lút leo tường?

Chu Thất Thất trừng mắt nhìn anh, bỗng xoay người phóng nhanh qua đầu tường.

Hùng Miêu Nhi chỉ định chọc nàng thôi, đâu ngờ tiểu cô nương này liều mạng như vậy. Anh hoảng hồn, vội vàng nhảy theo.

Vừa đặt chân xuống đất thì thấy Chu Thất Thất lưng dựa tường, nhìn anh tủm tỉm: – Tôi biết anh chẳng đành lòng để tôi mạo hiểm một mình.

Hùng Miêu Nhi vừa giận vừa buồn cười: – Giỏi thật! Tôi phục nàng luôn.

Chu Thất Thất: – Phục thì phải nghe lời tôi.

Hùng Miêu Nhi đột nhiên nghiêm mặt: – Nếu nơi này thật như lời nàng nói, thì đây chính là đầm rồng hang hổ, chỉ sợ khắp nơi đều có bẫy rập mai phục.

Chu Thất Thất: – Không sai!

Hùng Miêu Nhi trầm giọng: – Giờ tôi cùng nàng vào đây dò xét, nhất định phải hết sức lưu ý, nếu nhầm một bước là hai ta khó lòng sống sót trở ra.

Chu Thất Thất: – Tôi biết! Theo tôi!

Kĩ viện vào canh ba đúng ra phải đèn đuốc huy hoàng, đàn ca nhộn nhịp, đâu lại im lặng như tờ, không một ánh đèn.

Chu Thất Thất cẩn thận quan sát xung quanh. Ánh sáng lờ mờ, cảnh vật mông lung, nàng không chắc đây là nơi mình đã đến hôm nọ.

Hùng Miêu Nhi: – Phải cẩn thận chớ lưu lại dấu chân trên tuyết.

Chu Thất Thất: – Biết rồi, không cần anh phải phí tâm.

Hùng Miêu Nhi: – Hê, cái bản lãnh ‘làm tặc’ của nàng còn kém tôi xa. Để tôi dẫn đường!

Không đợi Chu Thất Thất trả lời, anh đã cướp đường lướt lên phía trước.

Một trước một sau ẩn mình dưới tán cây, chầm chậm đi ra sau vườn. Dọc đường, không nghe tiếng người, cũng chẳng gặp bẫy rập hay mai phục. Nhưng cái yên lặng này lại càng khiến cho người khẩn trương lo lắng. Chu Thất Thất cảm thấy tim mình nhảy loạn.

Nàng bỗng dẫm lên cái gì mềm nhũn. Vốn đang hồi hộp, Chu Thất Thất hoảng kinh suýt buột miệng la lớn. May mà nàng kìm lại được.

Hùng Miêu Nhi xoay người bịt miệng nàng, thì thầm: – Chuyện gì?

Chu Thất Thất không nói ra lời, lấy tay chỉ chỉ xuống đất. Hùng Miêu Nhi nhìn theo hướng ngón tay nàng. Trong tàn cây khô trên mặt tuyết, hai nam tử áo đen nằm sấp không nhúc nhích, chẳng biết là chết hay sống. Cả hai cùng biến sắc, không kìm được, đều lui về sau một bước.

Chu Thất Thất: – Họ sống hay chết?

Hùng Miêu Nhi cúi người lật hai tên nam tử lên. Hai tên này mở mắt trừng trừng, mặt mũi đầy tuyết, cơ bắp trên người đông cứng, nhưng mũi vẫn còn có hơi thở, ngực cũng âm ấm.

Hùng Miêu Nhi nhìn hồi lâu, rồi nói: – Hai người này đã bị điểm huyệt.

Chu Thất Thất nắm chặt hai tay, hồi hộp: – Bọn chúng chính là ác nô trong nhà này. Hai tên này chắc là bọn cảnh giới đêm.

Hùng Miêu Nhi: – Không sai!

Chu Thất Thất: – Nhưng ai điểm huyệt chúng?

Hùng Miêu Nhi: – Nàng hỏi tôi, tôi hỏi ai?

Chu Thất Thất lo lắng: – Anh mau giải huyệt cho chúng để hỏi chuyện?

Hùng Miêu Nhi lắc đầu thở dài: – Người hạ thủ chẳng những nội lực thâm hậu mà thủ pháp cũng dị thường. Trừ hắn ra, chỉ sợ không ai giải huyệt được cho chúng.

Chu Thất Thất ngạc nhiên: – Là ai vậy?

Hùng Miêu Nhi: – Cái kiểu này, chắc đã có vị cao nhân nào đó âm thầm vào đây trước, hành tung của hai ta đã lọt vào tai mắt người ấy.

Chu Thất Thất: – Vậy thì sao?

Hùng Miêu Nhi đứng lên: – Thì chúng ta đi về.

Chu Thất Thất: – Đi về? Đã tới đây rồi còn chịu trở về? Ngay cả đã có người tới trước, thì sao? Hắn hạ thủ điểm huyệt bọn ác nô ở đây, coi như cùng phe với mình. Chúng ta chẳng khác nào có người trợ giúp, càng không nên về, dù gì cũng phải điều tra cho rõ.

Hùng Miêu Nhi cảm thấy nàng nói cũng có lý, đành thở dài: – Được rồi! Theo ý nàng vậy.

Hai người lại lần mò đi về phía trước, từng bước… từng bước một.

Có ánh đèn le lói trong rừng trúc trước mặt.

Chu Thất Thất: – Không vào hang hổ, làm sao bắt được cọp con. Chúng ta nên vào coi.

Hùng Miêu Nhi biết không chiều nàng cũng không xong, nên đành đi theo vào rừng trúc. Ánh đèn lờ mờ phát ra từ cửa sổ của những gian nhà trang nhã. Ánh sáng yếu ớt có chút gì quỷ bí.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.