Võ Lâm Ngoại Sử

Chương 32: Chợ Hoa Tìm Cảnh Cũ (2)



Hùng Miêu Nhi cũng động lòng hiếu kỳ, nhẹ bước đến bên một cửa sổ, cùng Chu Thất Thất ngồi dưới khung cửa, âm thầm lắng nghe.

Có tiếng thiếu nữ rên khe khẽ, hồi lâu vẫn không dứt.

Hai người liếc nhau, lo lắng. Chu Thất Thất thầm nghĩ… “Chẳng lẽ có Bạch Vân mục nữ nào phạm lỗi, đang bị khổ hình?” Nhưng tiếng rên kia không có gì thống khổ, lại mang chút hứng thú. Nàng cũng chẳng hiểu là cái gì.

Tiếng thở hổn hển của một nam nhân chợt vang lên. Hùng Miêu Nhi biến sắc, vội ra dấu cho Chu Thất Thất, như muốn rời khỏi nơi đây lập tức. Nàng còn có nhiều thắc mắc, lý nào chịu đi.

Tiếng nam nhân kia trong hơi thở hào hển: – Được chứ… được chứ…

Giọng nàng thiếu nữ yêu kiều ngọt lịm trong tiếng rên rỉ dồn dập tiếp lời: – Tốt… tốt… ta không chịu nổi… chịu hết nổi rồi… a… ta sắp chết rồi…

Chu Thất Thất như đã hiểu, mặt mày ửng đỏ, âm thầm ngắt tay Hùng Miêu Nhi. Anh cũng lúng túng vô cùng. Cả hai ngây người, không chú ý có một thân ảnh thoáng qua. Cả hai cùng đứng lên chạy nhanh ra khỏi rừng trúc.

Chu Thất Thất cắn đôi môi anh đào, vùng vằng: – Không biết xấu hổ, không biết xấu hổ, thật là không biết xấu hổ.

Hùng Miêu Nhi: – Như vậy thì nơi này cũng đâu có gì kỳ quỷ. Nếu không, làm gì có kĩ nữ cùng phiêu khách nơi gian nhà kia.

Chu Thất Thất đỏ mặt: – Sao biết hắn là phiêu khách? Không chừng hắn là tình nhân của nàng?

Hùng Miêu Nhi nín cười… Cái giọng rên rỉ ngọt lịm của nàng kia chỉ là giả vờ, đó là thủ đoạn của kĩ nữ với phiêu khách. Ta đây nghe qua là nhận ra ngay!”

Anh lại chỉ tủm tỉm cười chứ không nói.

Liếc mắt nhìn Chu Thất Thất, anh bật thốt: – Ủa, có cái gì trên đầu nàng kìa?

Chu Thất Thất: – Có cái gì đâu?

Quay sang Hùng Miêu Nhi, nàng cũng thốt lên: – Trên đầu anh có cái gì?

Hai người cùng đưa tay rờ đầu mình.

Trên đầu mỗi người là chiếc mão nhỏ làm bằng cành lá khô, trên có cắm tờ giấy nhỏ. Hai người rút tờ giấy ra soi ánh tuyết đọc. Giấy trên đầu Chu Thất Thất viết “Ngốc Hậu”. Giấy của Hùng Miêu Nhi viết “Ngu Vương”.

Ai đã đội hai cái mão này lên đầu họ? Đặt lúc nào mà họ cũng chẳng hay?

Hai người cả kinh, dở khóc dở cười.

Chu Thất Thất tức giận: – Tức ghê nơi, cái đồ mắc dịch… mắc ôn… Cái gì ‘Ngốc Hậu’, cái gì ‘Ngu Vương’. Tôi mà bắt được, sẽ lóc hắn ra từng mảnh.

Hùng Miêu Nhi cười khổ: – Hắn để lên đầu mình lúc nào mà tôi với nàng còn không biết, nói gì tới chuyện bắt người ta. Mình chưa chắc rờ được tới cái bóng của hắn.

Chu Thất Thất nghĩ đến võ công và khinh công của người này cũng rợn xương sống. May mà hắn chỉ đùa giỡn, nếu không… Nghĩ tới mà cả hai cùng đổ mồ hôi lạnh.

Hùng Miêu Nhi lẩm bẩm: – Chắc hắn là người điểm huyệt hai tên kia. Hắn là ai mà thân pháp cao cường như vậy?

Chu Thất Thất: – Bất kể hắn là ai, chúng ta…

Hùng Miêu Nhi ngắt lời: – Chúng ta trở về thôi.

Chu Thất Thất giận dỗi: – Trở về! Lại trở về! Anh chỉ biết ‘trở về’ thôi.

Hùng Miêu Nhi thở dài: – Người này không có ác ý, nếu không hắn đã lấy mạng mình rồi. Hắn làm vậy là đang cảnh cáo mình, chớ nên ở lại chỗ này.

Chu Thất Thất: – Tại sao?

Hùng Miêu Nhi đảo mắt nhìn quanh, nhỏ giọng: – Ở đây chắc có nhiều bẫy rập mai phục, chẳng qua ta không nhận ra thôi. Người ấy sợ hai ta lọt bẫy, nên tỏ ý bảo hai ta nên trở ra.

Chu Thất Thất: – Hắn muốn anh trở ra, anh trở ra sao? Anh nghe lời hắn vậy sao?

Hùng Miêu Nhi thở dài: – Người ta có hảo ý…

Chu Thất Thất nguây nguẩy ngắt lời: – Tôi không cần hảo ý của hắn. Tôi muốn điều tra cho ra lẽ.

Nói rồi xoay người lao đi.

Hùng Miêu Nhi tung hoành giang hồ bấy lâu, cơ biến vô song, linh tinh cổ quái, nổi tiếng là cứng đầu cứng cổ, chẳng biết sợ là gì. Bây giờ gặp Chu Thất Thất, cái đầu cái cổ của nàng so với anh còn cứng hơn gấp mấy lần.

Chu Thất Thất vùng vằng đi trước. Hùng Miêu Nhi chỉ biết lẽo đẽo theo sau.

Hai người lò dò bước về phía trước. Chợt một hồi chuông vang lên, tuy không lớn lắm, nhưng giữa đêm tĩnh mịch cũng làm đinh tai nhức óc. Tiếp theo là đèn đuốc sáng choang.

Dù lá gan của Chu Thất Thất không nhỏ, nàng cũng giật mình dừng chân, không dám tiến thêm nửa bước.

Tiếng hò la inh ỏi: – Là ai? Người nào? Trộm!

Hùng Miêu Nhi thất sắc: – Không tốt, mau lui lại.

Một thân ảnh nhảy ra từ những ánh lửa, lướt tới chỗ hai người đang nấp. Thân pháp người ấy rất nhanh. Tuy là xông tới từ phía trước, mà họ chỉ có thể thấy qua cái bóng chứ chẳng kịp nhìn ra diện mạo của hắn.

Người đó quát khẽ: – Theo ta!

Ánh lửa bập bùng, bước chân dồn dập, tiếng la vang trời đã đến sát bên. Dù không muốn lui ra cũng không được, Chu Thất Thất chỉ đành xoay người chạy.

Không ai chặn đường lui của họ. Chỉ thoáng chốc cả hai đã ra ngoài tường.

Ra đến ngoài tường, bóng người thần bí biến mất.

Chu Thất Thất dậm chân hằn học: – Đồ chết tiệt, đồ ngu. Chính hắn mới là ‘Ngu Vương’. Hành tung của hắn bị người phát hiện, lại hại chúng ta phải chạy trở ra.

Hùng Miêu Nhi trầm ngâm: – Có lẽ hắn cố ý.

Chu Thất Thất: – Anh nói hắn cố ý để người phát hiện? Hắn điên sao?

Hùng Miêu Nhi thở dài: – Hắn đã cảnh cáo, mà chúng ta vẫn không chịu trở lui. Hắn chỉ còn cố ý để cho hành tung của mình bị lộ, khiến chúng ta không muốn trở ra cũng không được.

Chu Thất Thất ngẩn người ấm ức: – Mắc mớ gì đến hắn chứ? Ai cần hắn nhiều chuyện vậy?

Hai người vừa đi vừa nói, đã qua hai con đường. Chu Thất Thất đột nhiên dừng bước.

Hùng Miêu Nhi hết hồn: – Nàng lại muốn gì đây?  

Chu Thất Thất: – Tôi muốn trở vào điều tra thêm.

Hùng Miêu Nhi tức mình gắt: – Điên rồi sao?

Chu Thất Thất cười nhạt: – Nửa điểm cũng không điên, lại rất tỉnh táo. Bọn họ bắt không được trộm, dĩ nhiên là ngủ tiếp. Sao mình không trở lại?

Hùng Miêu Nhi thở dài: – Cô nương ơi, sao nàng không nghĩ rằng bọn chúng mới bị người đột nhập sẽ cảnh giác hơn, cảnh giới canh phòng sẽ nghiêm mật hơn. Mình mà trở lại là tự chui đầu vào lưới.

Chu Thất Thất cắn môi: – Tuy anh nói cũng không sai, nhưng nếu nơi đó chính là hang ma ổ quỷ, không biết tỏ tường sao ta có thể an tâm trở về?

Hùng Miêu Nhi: – Sao nàng có thể kết luận nơi đây là hang ma ổ quỷ?

Chu Thất Thất: – Nếu chỉ là kĩ viện bình thường, sao lại canh phòng cẩn mật như vậy? Hơn nữa, người nọ đã nhiều lần cảnh cáo hai ta, có lẽ hắn đã nhìn ra trong kia nguy cơ tứ phía. Nếu là kĩ viện thường, sao lại tứ phía nguy cơ?

Hùng Miêu Nhi im lặng hồi lâu, thở dài: – Tôi nói không lại nàng!

Chu Thất Thất: – Nói không lại thì phải đi theo tôi.

Hùng Miêu Nhi: – Được, tôi đi với nàng.

Chu Thất Thất vui vẻ: – Thật sao?

Hùng Miêu Nhi: – Tất nhiên là thật, nhưng không phải đêm nay. Bây giờ chúng ta về. Ngày mai cùng nhau bàn bạc, tìm cách đưa kĩ viện này ra ánh sáng.

Chu Thất Thất trầm ngâm hồi lâu: – Anh nói chắc?

Hùng Miêu Nhi: – Lời của tôi như đinh đóng cột, bất di bất dịch.

Chu Thất Thất: – Thôi được rồi! Tôi nghe anh, đợi ngày mai tính lại.

Hai người trở về Âu Dương gia trang. Mọi người đều đang an giấc, như không ai biết hai người rời nhà nửa đêm. Họ chào nhau rồi lặng lẽ về phòng mình.

Đêm đông dài, một phen phiêu lưu, đã quá nửa đêm.

Chu Thất Thất lên giường mơ màng thiu thiu.

Khi nàng mở mắt thì trời đã sáng. Nàng nằm trên giường xuất thần. Càng suy nghĩ, nàng càng cảm thấy có điều chi không đúng. Chợt ngồi bật dậy, nàng vội vã rửa mặt thay y trang, rồi chạy nhanh qua phòng Thẩm Lãng.

Cửa phòng đóng chặt. Nàng định gõ cửa, nhưng lại thôi. Nàng đi vòng qua cửa sổ ghé tai nghe ngóng, chỉ có hơi thở đều đều của Thẩm Lãng, như chàng còn đang trong giấc ngủ say.

Chợt sau lưng có tiếng người nói khẽ: – Cô nương dậy sớm!

Chu Thất Thất giật mình xoay lại. Bạch Phi Phi đang đứng cúi đầu.

Bị bắt gặp trong lúc đang nghe lén ngoài phòng nam nhân, Chu Thất Thất mắc cỡ, mặt sậm lại như muốn nổi cáu, nhưng chợt nhoẻn miệng cười: – Cô cũng dậy sớm! Đêm qua cô ngủ ngon?

Bạch Phi Phi thấy hai ngày nay lúc nào nàng cũng tức giận, giờ lại vui vẻ dịu dàng, cũng hơi sợ, cúi đầu nói nhỏ: – Đa tạ cô nương quan tâm! Em ngủ cũng được.

Chu Thất Thất: – Cô ngẩng đầu lên cho tôi coi.

Bạch Phi Phi ngửa mặt lên. Lúc này bão tuyết đã ngưng, ánh nắng ban sớm làm óng ánh những sợi lông măng trên mặt Bạch Phi Phi.

Chu Thất Thất: – Quả là hoa nhường nguyệt thẹn! Ta thấy còn mê, huống chi nam nhân.

Bạch Phi Phi sợ nàng ghen rồi phát giận, vội vàng: – Em làm sao so được với cô nương.

Chu Thất Thất cười bồi: – Thôi đừng khách sáo! Cô cũng không nên gạt tôi.

Bạch Phi Phi giật mình: – Em sao dám gạt cô nương.

Chu Thất Thất: – Thật không gạt tôi? Nếu đêm qua cô ngủ ngon, sao hai con mắt đỏ ngầu?

Mặt Bạch Phi Phi tái nhợt rồi đỏ bừng, ấp úng: – Em… em…

Cô sợ Chu Thất Thất trách đến nổi nói không ra lời.

Chu Thất Thất chỉ cười dịu dàng: – Nếu cô không ngủ được, tôi muốn hỏi cô. Phòng cô gần phòng Thẩm tướng công, đêm qua tướng công có ra ngoài không?

Lúc này Bạch Phi Phi mới yên tâm: – Đêm qua lúc Thẩm tướng công vào phòng dường như đã say mèm, chắc lên giường là ngủ luôn. Em ở cách vách nghe tướng công ngáy um sùm.

Chu Thất Thất nhíu mày suy tư lẩm bẩm: – Vậy chắc không phải chàng!

Có tiếng cười nhẹ sau lưng: – Không phải ai?

Thẩm Lãng đang tựa cửa khoanh tay tủm tỉm nhìn nàng.

Chu Thất Thất đỏ mặt lắp bắp: – Không có… không có gì…

Lúc này, nàng cũng giống Bạch Phi Phi khi nãy, đỏ mặt, cúi đầu, ấp a ấp úng nói chẳng ra lời.

Bạch Phi Phi lặng lẽ rút đi nơi khác. Thẩm Lãng mỉm cười chăm chú nhìn Chu Thất Thất. Ánh nắng vàng kim của mặt trời buổi sớm chiếu trên gương mặt nàng, càng tăng thêm nét đẹp quốc sắc thiên hương làm say lòng người.

Thẩm Lãng chợt thở dài: – Em thật đẹp, nhan sắc như hoa xuân, xinh như đoá mẫu đơn ban sớm.

Chu Thất Thất ngơ ngẩn: – Anh… anh nói gì? Anh nói ai?

Thẩm Lãng cười: – Em chứ ai, còn ai khác nữa.

Mặt Chu Thất Thất đỏ bừng, có bao giờ nàng nghe Thẩm Lãng tán dương sắc đẹp của nàng, vừa ngạc nhiên vừa thẹn thùng: – Anh… thật lòng?

Thẩm Lãng: – Thật lòng chứ! Bên ngoài gió lớn thế này, mau vào phòng đi.

Chu Thất Thất chẳng đợi chàng nói lần thứ hai, đã đi thẳng vào phòng ngồi xuống. Nàng cảm giác như Thẩm Lãng vẫn nhìn nàng, nhìn chằm chằm, nhìn không chớp mắt. Nàng ngồi không xong, đứng cũng không được, hai tay chẳng biết để đâu.

Cuối cùng, nàng ngắt tay chàng cười mắng: – Anh nhìn gì? Anh đã nhìn em quá mấy trăm lần rồi, nhìn nữa em cũng chẳng hóa ra một bông hoa đâu.

Thẩm Lãng mỉm cười: – Anh đang nghĩ, đẹp như em vậy mà đội một vương miện, chắc chẳng khác gì hoàng hậu.

Chu Thất Thất giật mình: – Cái gì hoàng hậu?

Thẩm Lãng cười ha hả: – Một mỹ nữ sau này cũng có thể trở thành hoàng hậu chứ sao.

Chu Thất Thất nhìn sững chàng. Thẩm Lãng vẫn mỉm cười, bình thản, Chu Thất Thất nghi hoặc trong lòng… “Chẳng lẽ đêm qua là chàng? Nếu không, đang nói chuyện gió phong, sao lại bắt sang chuyện hoàng hậu.”

Thẩm Lãng lại nói: – Độ rầy trời đêm giá rét. Trên mặt đất tuyết đóng khá cao. Nửa đêm trời lại hay trở gió lạnh. Nếu mà đêm nay em có ra ngoài, nhớ phải mang giày cao ống.

Chu Thất Thất nhảy nhỏm: – Ai nói đêm nay em muốn ra ngoài?

Thẩm Lãng cười dịu dàng: – Anh đâu nói em sẽ ra ngoài đêm nay. Anh chỉ nói ‘nếu mà’ thôi.

Chợt chàng quay đầu ra cửa nói lớn: – Sao Hùng huynh đứng ngoài cửa mà không vào?

Tiếng Hùng Miêu Nhi đằng hắng: – Thẩm huynh dậy sớm!

Thẩm Lãng cười: – Anh dậy sớm! Thật ra thì cả hai ta đều không dậy sớm. Chỉ những người nửa đêm nửa hôm lén lút ra ngoài làm tặc, ngủ không đủ mới là dậy sớm. Hùng huynh nghĩ sao?

Hùng Miêu Nhi gượng gạo: – Ờ… thì… à…

Thẩm Lãng: – Tôi vừa nói một người rất giống hoàng hậu. Nay nhìn tướng Hùng huynh, long hành hổ bộ, khí vũ hiên ngang. Nếu đội vương miện, chắc giống y một vị đế vương.

Đôi mắt mèo trợn trắng nhìn chàng.

Thẩm Lãng đứng lên: – Hai vị ngồi đây chơi, tôi phải ra ngoài một chút.

Chu Thất Thất: – Ra ngoài làm gì?

Thẩm Lãng nheo mắt cười: – Hôm qua có hai kẻ đần làm tặc đêm, đồ trộm không được, lại bỏ cả ngựa xe.

Chàng vừa mỉm cười, vừa lững thững bước ra.

Chu Thất Thất cùng Hùng Miêu Nhi nhìn nhau ngây dại.

Hồi lâu, Hùng Miêu Nhi lên tiếng: – Đêm qua nhất định là hắn.

Chu Thất Thất: – Không sai! Nhất định là chàng.

Hùng Miêu Nhi thở dài: – Hắn hành sự xuất quỷ nhập thần, võ công lại cao cường khó tưởng. Nhất cử nhất động của mình đều không qua được hắn.

Chu Thất Thất bật cười: – Đa tạ!

Hùng Miêu Nhi ngạc nhiên: – Đa tạ?

Chu Thất Thất thản nhiên: – Anh khen chàng chẳng khác gì khen tôi. Tôi nghe được cảm thấy vui vẻ, thì phải cám ơn anh. Nếu anh mắng chàng, tôi đánh anh liền.

Hùng Miêu Nhi cười khổ: – Hắn trêu nàng như vậy, không tức sao?

Chu Thất Thất: – Ai nói chàng trêu tôi, tất cả đều là ý tốt. Chính anh nói vậy mà? Chúng ta nên cảm kích mới đúng, sao lại tức?

Hùng Miêu Nhi im lặng một lúc, rồi hậm hực: – Tôi lại tức!

Chu Thất Thất: – Anh tức cái gì?

Hùng Miêu Nhi không trả lời, đứng lên đi ra.

Chu Thất Thất cũng không cản anh, chỉ lớn tiếng nói: – Tức giận ích gì? Nếu tối nay anh có cách không để chàng theo, đó mới là bản lãnh. Nam nhân như vậy mới vừa lòng thiếu nữ.

Hùng Miêu Nhi đang bước ra ngoài, bỗng quay phắt lại: – Nàng cho rằng tôi không thể qua mặt hắn?

Chu Thất Thất mỉm cười nhìn hắn: – Anh có thể?

Hùng Miêu Nhi lớn tiếng: – Được, nàng mở to mắt mà nhìn.

Chà chà chân rồi lại xoay người bước đi một nước.

Chu Thất Thất nhìn theo anh đắc ý thầm nghĩ… “Mèo này dám nói chưa từng bị ai khích? Hôm nay bị ta chọc như vậy? Nam nhân trong thiên hạ đều cùng một dạng, không nhịn được lời nói khích của nữ nhân. Chỉ trừ Thẩm Lãng, cái tên oan gia này!”

Nàng chợt nghĩ tới Thẩm Lãng. Với chàng mềm cứng gì cũng không xong, lại sẽ giả câm giả điếc làm cái dáng thấy ghét. Nàng đã từng giận rồi hận. Nàng hận sao không cắn chàng một cái, nhưng chỉ là cắn nhẹ mà thôi, vì nàng còn sợ… chàng đau!

Âu Dương Hỉ dĩ nhiên muốn lưu khách. Chu Thất Thất cũng chưa muốn đi ngay. Vô tình hay cố ý, cả nhóm người cứ tự nhiên ở lại nhà hắn.

Buổi chiều, rượu thịt dọn lên.

Rượu quá ba tuần, Hùng Miêu Nhi chợt nói: – Tiểu đệ vừa nghĩ ra một chuyện thú vị.

Âu Dương Hỉ hỏi ngay: – Chuyện gì?

Hùng Miêu Nhi: – Nếu cứ uống rượu, trong bốn người chúng ta ai gục trước hết?

Âu Dương Hỉ: – Cái này khó nói!

Hắn đưa mắt nhìn Thẩm Lãng, rồi quay qua Vương Lân Hoa.

Thẩm Lãng không lên tiếng. Vương Lân Hoa cũng lặng im. Chẳng ai nhận mình sẽ ngã trước.

Âu Dương Hỉ cười ha hả: – Chuyện này coi bộ thật thú vị. Chỉ tiếc khó có câu trả lời.

Hùng Miêu Nhi: – Có gì khó, chỉ cần Âu Dương huynh chịu chi rượu, chúng ta hôm nay phải tranh cao thấp.

Chẳng đợi dứt câu, Âu Dương Hỉ đã vỗ tay cười to: – Được! Mang bốn vò rượu tới đây.

Chỉ trong chớp mắt, bốn vò rượu đã được đưa tới.

Vương Lân Hoa cười: – Thế này thật hay, mỗi người một vò, không ai thua thiệt.

Thẩm Lãng khẽ cười: – Nếu xong một vò vẫn chưa say thì sao?

Vương Lân Hoa: – Bốn vò này vẫn chưa say, thì tám vò.

Thẩm Lãng: – Nếu vẫn chưa say?

Vương Lân Hoa cười lớn: – Nếu vẫn chưa ai say, thì uống luôn ba ngày ba đêm?

Hùng Miêu Nhi vỗ tay cười hăng hắc: – Hay lắm, nhưng còn…

Âu Dương Hỉ: – Còn cái gì?

Hùng Miêu Nhi: – Uống mau uống chậm cũng là một vấn đề.

Âu Dương Hỉ cười ha ha: – Mèo ngươi mà có thể uống nhiều uống mau, chúng ta cũng có thể uống mau uống nhiều.

Hùng Miêu Nhi: – Được! Vậy thì bắt đầu.

Giơ cao vò rượu, ngửa cổ nốc một hơi hết hơn nửa vò.

Chu Thất Thất nghe Hùng Miêu Nhi đòi uống rượu, biết ngay anh định chuốc say người khác. Thẩm Lãng mà say, dĩ nhiên không thể âm thầm truy tung anh được.

Nàng cười thầm với ánh mắt bàng quan.

Bốn người này tửu lượng khá cao, trong chốc lát bốn vò rượu đều cạn sạch. Âu Dương Hỉ vỗ tay, bốn vò khác đưa tới.

Bốn vò lại cạn. Lúc này, mặt cả bốn người đều có chút thay đổi, nói năng cũng bắt đầu lộn xộn.

Chu Thất Thất cảm thấy thú vị, cũng muốn xem ai gục trước trong bốn người này.

Lòng chợt biến, nàng không còn thấy thú vị nữa. Nàng thất kinh… “Thật ra tửu lượng bốn tên này không chênh lệch. Nếu Hùng Miêu Nhi say trước Thẩm Lãng thì sao?”

Chợt thấy Thẩm Lãng đứng lên, cao giọng lè nhè: – Lão Hùng lão Hùng, tửu lượng như hùm, uống xong ba thùng, liền hoá tiểu trùng…

Lớn tiếng cười ha hả, rồi toàn thân mềm nhũn, từ từ rũ xuống. Tiếng cười tắt lịm, chàng nằm bất động trên nền nhà.

Hùng Miêu Nhi vỗ tay cười to: – Ngã một!

Vương Lân Hoa háy mắt: – Coi chừng hắn giả bộ?

Tuy Chu Thất Thất cũng muốn Thẩm Lãng bị chuốc say, nhưng thấy chàng như vậy cũng đâm ra lo lắng.

Vừa đỡ chàng, nàng vừa nói: – Thật chứ chẳng giả đâu. Nếu không, chàng chẳng loạn ngôn như thế.

Vương Lân Hoa cười hăng hắc: – Đâu ngờ có kẻ ngã trước ta! Hay, thật là hay! Ta tự thưởng mình ba chén.

Nói xong ngửa cổ cạn luôn một hơi ba chén. Rồi chẳng nghe tiếng, cũng chẳng thấy hình, hắn nằm chèo queo dưới gầm bàn, không nhúc nhích.

Hùng Miêu Nhi cười ha hả, lại đưa chén lên. Tiếng cười chưa dứt, người ngã lăn ra đất.

Âu Dương Hỉ: – Tốt, tốt lắm! Võ công có cao có thấp, tửu lượng cũng có thấp có cao. Nói tới rượu, lại là ta xưng hào.

Tay cầm chén rượu, lảo đảo bước ra. Có tiếng nôn mửa ngoài cửa, tiếp theo là tiếng ngã nhào, giọng hát tiếng cười của Âu Dương Hỉ cũng im bặt.

(Hết hồi 11)


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.