Thẩm Lãng cùng Hùng Miêu Nhi đi theo địa đồ hơn một canh giờ.
Giữa dãy núi âm u, bỗng xuất hiện một luồng sáng chói ngời như không phải chỉ có một ngọn đèn. Thêm vài bước, thì thấy một căn lều to lớn sừng sững giữa những ánh đèn rực rỡ.
Hùng Miêu Nhi nhỏ giọng: – Cứ theo địa đồ thì chưa đến chỗ của Khoái Lạc Vương. Căn lều này lại to như vậy, nghĩa là sao?
Thẩm Lãng cười mỉm: – Anh lại muốn suy nghĩ rồi.
Hùng Miêu Nhi cũng cười: – Cũng đúng, nhưng… nếu không suy nghĩ, thì bây giờ làm gì?
Thẩm Lãng: – Một người hành sự mà không ai có thể đoán ra, thì lợi hại khó tưởng.
Chợt có ánh lửa lập loè đang từ từ tiến tới.
Hùng Miêu Nhi trầm giọng: – Có người đến!
Thẩm Lãng mỉm cười: – Đã vậy, chúng ta không cần suy nghĩ nữa. Sống trên đời, nếu không cần, thì đừng động não.
Khi ánh lửa cách họ chừng hai trượng thì dừng lại. Một nam tử khôi ngô tuấn tú mặc áo gấm đang giương cao ngọn đuốc.
Hùng Miêu Nhi quát: – Ngươi là môn hạ của Khoái Lạc Vương?
Gã áo gấm trả lời: – Dạ!
Hùng Miêu Nhi: – Ngươi biết chúng ta là ai?
Gã áo gấm: – Dạ!
Thẩm Lãng cười: – Khoái Lạc Vương sai ngươi ra nghênh đón chúng ta?
Gã áo gấm: – Dạ!
Nói rồi xoay người sải bước.
Gã đi không nhanh cũng chẳng chậm, xem ra cũng có chút căn bản võ công.
Hùng Miêu Nhi thấp giọng: – Anh thấy võ công của tên này như thế nào?
Thẩm Lãng: – Theo anh thì sao?
Hùng Miêu Nhi: – Ba chiêu là tôi hạ hắn.
Thẩm Lãng: – Chẳng cần ba chiêu.
Hùng Miêu Nhi: – Tôi không hiểu, môn hạ của Khoái Lạc Vương vô dụng vậy sao?
Thẩm Lãng: – Hôm nay có mấy chuyện anh không hiểu rồi?
Hùng Miêu Nhi lẩm bẩm: – Sẽ có một ngày, mọi việc sẽ rõ ràng, tôi sẽ thấu suốt tất cả.
Một căn lều to lớn hoa lệ đã ở ngay trước mắt.
Rèm cửa lối vào được kết bởi lưu li, thủy tinh, ngọc bích, san hô, mã não, hạt trai… Dưới ánh lửa, rèm ngọc lung linh rực rỡ thật hấp dẫn mắt người. Sau bức rèm này là người mà theo truyền thuyết võ lâm còn hấp dẫn hơn.
Hùng Miêu Nhi bỗng cảm thấy hơi rờn rợn. Rồi anh thầm mắng mình… “Hùng Miêu Nhi, Khoái Lạc Vương cũng chỉ là người, sao lại sợ? Từ bao giờ ngươi lại trở nên nhát gan như vậy?”
Hùng Miêu Nhi không chờ tên áo gấm vén rèm, cũng chẳng đợi Thẩm Lãng mở miệng, bước thẳng vào lều, hét toang: – Khoái Lạc Vương, có Hùng Miêu Nhi tới đây!
Tiếng của anh vang vọng cả núi đồi, nhưng không một lời đáp trả.
Ánh sáng từ những chiếc đèn lồng bằng vàng chiếu sáng châu ngọc treo quanh màn trướng và soi tỏ vật dụng trong gian lều, ghế bọc da hổ, nệm thêu chỉ vàng, bàn pha lê nhỏ, màn trướng san hô, thảm dệt Ba Tư…
Trên bàn pha lê là hoa quả lạ mắt, sơn hào hải vị, bình vàng rượu thơm, chén ngọc lấp lánh…
Hùng Miêu vừa lòng thoả ý khi thấy rượu thịt đầy bàn. Nhưng người đâu không thấy?
Hùng Miêu Nhi lập tức xoay người nắm lấy vai gã áo gấm, lạnh lùng hỏi: – Khoái Lạc Vương không ở đây sao?
Gã áo gấm: – Dạ!
Hùng Miêu Nhi quát: – Sao lão không ra gặp bọn ta?
Gã áo gấm: – Dạ!
Hùng Miêu Nhi: – Lão đã đi đâu?
Gã áo gấm: – Dạ!
Hùng Miêu Nhi cả giận hét lớn: – Dạ dạ dạ… ngoài tiếng ‘dạ’, ngươi còn nói được tiếng nào khác không?
Gã áo gấm: – Dạ!
Hùng Miêu Nhi tức điên người: – Ngươi ‘dạ’ thêm lần nữa, ta bóp cổ ngươi.
Gã áo gấm: – Dạ!
Hùng Miêu Nhi giận đến muốn nổ tung lồng ngực, túm lấy gã áo gấm ném thẳng ra ngoài.
Lúc bị quăng xuyên qua rèm ngọc, bay thẳng ra ngoài, gã vẫn “dạ”. Trước khi người chạm đất, gã kịp “dạ” thêm lần nữa.
Tuy tức muốn bể cả bụng, Hùng Miêu Nhi cũng không nín cười được: – Cái thằng chết bầm!
Thẩm Lãng tủm tỉm: – Anh có bóp cổ, hắn cũng chỉ ‘dạ’ mà thôi.
Hùng Miêu Nhi: – Khoái Lạc Vương dụ ta tới đây, lại để cái thằng chết bầm này ra đón tiếp. Nghĩa là sao?
Thẩm Lãng trầm ngâm: – Có thể đây là nơi đãi khách của lão.
Hùng Miêu Nhi: – Đãi khách? Lão coi chúng ta là khách sao?
Thẩm Lãng cười: – Có thể lão muốn chúng ta nghỉ ngơi một đêm, an dưỡng tinh thần, để ngày mai đi gặp lão.
Hùng Miêu Nhi la lên: – Lão tốt vậy sao?
Thẩm Lãng cười khổ: – Sao lại là tốt? Lão muốn thị uy với ta đấy, ý là chẳng coi hai ta ra gì, ngay cả lúc tinh thần của hai ta tỉnh táo, lão cũng chẳng ngán.
Hùng Miêu Nhi hậm hực: – Cái lão mắc dịch, sớm muộn gì tôi cũng sẽ cho lão hối hận.
Anh đảo mắt nhìn quanh, thấy trên bàn có rượu ngon cùng cao lương mỹ vị, thì bật cười: – Thế thì ta cứ ở đây mà chén một bữa no nê cho đã. Với thân phận của lão, chắc chẳng đầu độc chúng ta đâu.
Thẩm Lãng: – Lão hành sự không ai hiểu nổi, sao anh gan vậy?
Hùng Miêu Nhi cười ha hả: – Anh yên tâm, gì khác thì Hùng Miêu Nhi không chắc, chứ rượu thịt có độc hay không, tôi nhìn qua biết liền. Tôi xông xáo giang hồ bấy lâu, chỉ học được cái bản lãnh này.
Thẩm Lãng bật cười: – Chẳng trách gì tới nay anh vẫn chưa bị độc chết.
Chẳng mấy chốc hai người đã ăn xong. Hùng Miêu Nhi lau miệng rồi lăn ra ngủ.
Tuy Thẩm Lãng ăn uống được, nhưng bao tâm sự rối ren, chàng không sao chợp mắt.
Nhìn Hùng Miêu Nhi chìm sâu trong giấc ngủ, chàng vừa hâm mộ, vừa buồn cười, cảm thấy chàng trai trẻ này thật khả ái. Hùng Miêu Nhi lăn tròn trên đất mà ngủ, bình an như một cậu bé.
Thẩm Lãng ngồi nhìn anh đến ngây người, trầm tư suy nghĩ mông lung. Chàng cứ thế mà ngồi, không ngủ, không động.
Thời gian chầm chậm trôi qua.
Chợt có tiếng gọi khẽ ngoài rèm: – Thẩm công tử!
Thẩm Lãng phi thân ra ngoài.
Chính là gã áo gấm đang đứng gọi. Gã không ngờ chàng nhanh như vậy, giật nẩy người, thụt lùi ba bước, suýt nữa lộn nhào.
Thẩm Lãng mỉm cười: – Chú gọi ta?
Gã áo gấm: – Dạ, dạ…
Thẩm Lãng: – Có chuyện gì?
Mặt gã trắng bệch, run run đôi môi, cúi đầu lắp bắp: – Vương gia… muốn mời… xin mời… muốn gặp một mình Thẩm công tử.
Thẩm Lãng cười: – Té ra chú cũng nói được nhiều ngoài tiếng ‘dạ’.
Gã áo gấm: – Không biết… không biết Thẩm công tử có bằng lòng đáp ứng?
Thẩm Lãng: – Vì sao không đáp ứng?
Gã áo gấm vui vẻ nói: – Đa tạ Thẩm công tử! Tiểu nhân vốn sợ Thẩm công tử nhất định phải cùng đi với vị kia…
Thẩm Lãng cười nói: – Nếu ta nhất định đi cùng hắn, Vương gia nhà chú không tiếp, thì chỉ uổng công thôi.
Gã áo gấm cũng cười: – Thẩm công tử quả nhiên…
Như đột phát giác ra mình đã nói quá nhiều, gã lập tức ngậm miệng, cúi đầu: – Xin Thẩm công tử theo tiểu nhân.
Thẩm Lãng như rất tín nhiệm Khoái Lạc Vương, tin rằng Hùng Miêu Nhi sẽ bình an ngủ ở đây, nên đi theo gã áo gấm.
Được một lúc thì thấy hai tên nam tử đang đứng đợi bên chiếc kiệu nhỏ.
Gã áo gấm dừng bước, cười bồi: – Xin mời Thẩm công tử lên kiệu!
Thẩm Lãng chẳng khách sáo, chẳng nghĩ ngợi, chẳng hỏi han, chỉ lẳng lặng bước lên kiệu. Hai tên nam tử khiêng kiệu chạy như bay.
Trong đêm khuya bỗng văng vẳng tiếng nhạc du dương.
Thẩm Lãng vẫn ngồi yên trong kiệu, chẳng vén màn nhìn ra.
Tiếng nhạc kia mỗi lúc một gần.
Kiệu dừng lại, có tiếng một thiếu nữ lảnh lót bên ngoài: – Là Thẩm công tử?
Một tên khiêng kiệu đáp vội: – Đúng vậy!
Thiếu nữ: – Tốt lắm, để chúng ta khiêng vào, hai ngươi lui ra.
Được chừng hơn hai mươi bước, Thẩm Lãng cảm thấy ấm áp hơn và mùi hương nồng nặc.
Chàng ngồi yên bất động, như thể không ai mời, chàng sẽ chẳng bước ra.
Thiếu nữ bên ngoài duyên dáng: – Thẩm công tử, ngủ sao?
Trong tiếng nhạc du dương có tiếng hát của nàng thiếu nữ đang ngân nga bài ca vương giả.
Thẩm Lãng cuối cùng cũng xuống kiệu.
Chàng đứng giữa một gian lều to lớn rộng rãi, trang trí hoa lệ. Từ trần cho đến vách đều rực rỡ những món trang trí hiếm thấy trên đời. Nhiều thứ chàng cũng không biết là gì.
Thẩm Lãng sững sờ không nói nên lời, vì khắp nơi trong lều là những tuyệt sắc giai nhân.
Dưới ánh đèn mờ, hai ba chục thiếu nữ xinh đẹp trong những dải lụa mỏng không đủ che thân, đang lả lướt trên sàn. Cảnh tượng thần bí quyến rũ lòng người. Giữa tà lụa phiêu phất, thấp thoáng những đường cong khêu gợi của thiếu nữ xuân thì, mập mờ làn da trắng như tuyết, trong như ngọc, càng làm điên đảo thần hồn khiến nam tử khó cầm lòng.
Trên chiếc nệm bọc da hổ, có nàng nằm dài, có nàng gẩy đàn, có nàng thổi sáo, có nàng ngân nga tiếng hát, có nàng đong đưa uốn mình theo điệu nhạc.
Năm sáu thiếu nữ khác đang ngồi quanh một chiếc bàn nhỏ. Sau bàn là một thiếu nữ đang lim dim mơ mộng. Chiếc áo trên người không che kín bộ ngực căng tròn. Một người đội vương miện đang nằm trên đùi nàng. Thẩm Lãng chỉ thấy lưng chứ không nhìn được mặt của người ấy
Thẩm Lãng đứng đó, mỉm cười tiêu sái, đưa mắt nhìn quanh.
Các thiếu nữ như bị phong thái của chàng hấp dẫn, đều quay lại ngó chàng trân trân.
Một thiếu nữ yêu kiều ỏng ẹo lướt đến bên chàng, Thẩm Lãng không động, không đổi sắc.
Người đội vương miện chợt hắng giọng ngâm: – Say nằm trên gối mỹ nhân, tỉnh cầm trên tay gươm quý, há chẳng khoái sao, há chẳng lạc sao!
Thẩm Lãng mỉm cười: – Khoái thay lạc thay, tên người Khoái Lạc.
Người ấy bật cười ha hả: – Hay thật! Hay lắm! Thẩm Lãng?
Thẩm Lãng: – Đúng vậy!
Người kia: – Ngươi biết ta là ai?
Thẩm Lãng: – Dĩ nhiên.
Người ấy đỡ chén rượu từ tay một thiếu nữ. Cánh tay mảnh khảnh trắng ngần, chẳng khác chi của mỹ nhân. Ngón giữa có đeo ba chiếc nhẫn màu tím sẫm hình thù kỳ quái, dưới ánh đèn lấp lánh lung linh.
Tay cầm chén ngọc, người ấy cười nói: – Hai ta như đã quen biết, cùng uống rượu vậy!
Thẩm Lãng: – Được!
Thiếu nữ trước mặt yểu điệu dâng chén ngọc, ánh mắt lẳng lơ, nụ cười xuân sắc, giọng oanh thỏ thẻ: – Thẩm công tử, xin mời!
Thẩm Lãng khẽ cười, nhận lấy chén ngọc, một hơi cạn sạch.
Người kia cười to: – Thẩm Lãng gan thật! Không sợ trong rượu có độc sao?
Thẩm Lãng: – Anh hùng mời rượu, mỹ nhân nâng chén, dù là rượu độc, không thể không uống.
Thiếu nữ e thẹn chớp mắt cười duyên, dụi đầu vào ngực Thẩm Lãng, thủ thỉ: – Đa tạ!
Nhận lấy chén ngọc, ưỡn ẹo bước đi, lưu lại trên ngực Thẩm Lãng mùi thơm nồng nặc, hoà cùng hương rượu khiến người thêm say.
Người sau bàn bật cười: – Hay lắm, Thẩm Lãng! Nghe đồn ngươi hành sự cẩn thận, nhưng không kém hào khí. Khó trách cơ thiếp của bổn vương vừa thấy mặt ngươi đã thần hồn điên đảo.
Thẩm Lãng tủm tỉm: – Không dám!
Người ấy hắng giọng cười to, rồi đột nhiên ngồi dậy.
Dưới ánh đèn mờ, người này mày rậm mắt sáng, giữa hai mày có vết sẹo nhỏ.
Khẽ vuốt bộ râu dài, ánh mắt như sao nhìn Thẩm Lãng chằm chằm. Đôi mắt màu ngọc bích.
Thẩm Lãng cũng nhìn lão không chớp mắt.
Mắt xanh, mày rậm, vết sẹo giữa mày… Khoái Lạc Vương!
Khoái Lạc Vương chợt ngưng cười, trầm giọng: – Thẩm Lãng, ngươi đã lầm.
Thẩm Lãng nhíu mày: – Lầm?
Khoái Lạc Vương lạnh lùng: – Chén rượu kia có độc.
Thẩm Lãng tỏ vẻ chấn động, thất thanh: – Có độc?
Khoái Lạc Vương: – Không chỉ có độc, mà còn là kịch độc. Khắp thiên hạ, trừ bổn vương không ai có giải dược. Chỉ trong vòng một canh giờ, ngươi sẽ bị độc phát mà chết.
Thẩm Lãng thở dài sườn sượt: – Ta đãi lão bằng lòng quân tử, sao lại tiếp ta bằng dạ tiểu nhân?
Khoái Lạc Vương cười sằng sặc: – Ngươi trăm phương ngàn kế tìm bổn vương, chẳng phải là muốn đưa bổn vương vào tử địa sao? Ta giết ngươi trước để trừ hậu hoạ.
Thẩm Lãng: – Lão hạ độc giết ta, không sợ anh hùng thiên hạ nhạo báng sao?
Khoái Lạc Vương: – Ai biết được chuyện này? Ngoài bổn vương, nơi này chẳng có nam nhân khác? Nếu ngươi chẳng phải chết sớm, sao lại có phúc chứng kiến cảnh xuân sắc vô biên này.
Thẩm Lãng háy mắt cười: – Hèn gì mà ba mươi sáu tay kiếm thường ngày theo hầu lão không thấy ở đây.
Khoái Lạc Vương: – Chính vì lý này!
Thẩm Lãng: – Nếu đã vậy, Thẩm mỗ đành chịu thôi!
Đột nhiên đưa tay kéo một nàng vũ cơ ôm chặt vào lòng cười lớn: – Chết dưới đoá mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu.
Chẳng những các thiếu nữ đều sửng sốt, mà ngay cả Khoái Lạc Vương cũng ngẩn người, đôi mắt ngọc bích long lên sòng sọc.
Thẩm Lãng chẳng để ý đến lão, tay ôm chặt nàng kia cười nói: – Tên nàng là gì? Cho ta biết được chăng?
Thiếu nữ kia bàng hoàng, ấp úng: – Tôi… tôi…
Thẩm Lãng cười: – Thì ra nàng gọi là ‘Tôi Tôi’.
Thiếu nữ kia: – Không… không…
Thẩm Lãng nhướng mắt: – Ô, tên nàng là ‘Không Không’.
Thiếu nữ kia nhũn cả người, hai tai nóng rần, vừa kinh vừa sợ, dở khóc dở cười, nói chẳng ra lời.
Khoái Lạc Vương như không dằn lòng được, hét lớn: – Thẩm Lãng, chết trước mắt mà ngươi không lo sao?
Thẩm Lãng cười hăng hắc: – Dù sao cũng chết, lo lắng ích gì?
Khoái Lạc Vương: – Ngươi… ngươi… sao ngươi không cùng ta liều mạng?
Thẩm Lãng vừa cười vừa xoay đầu đi hướng khác: – Dù sao thì cũng chết, giết lão làm chi?
Nói rồi hôn trên mặt thiếu nữ kia tới tấp, lại luôn miệng: – Tôi Tôi… Không Không…
Khoái Lạc Vương chớp mắt, chẳng biết lão đang nghĩ gì. Có lẽ lão gặp quái nhân tuy không ít, nhưng người như Thẩm Lãng, hẳn lão chưa gặp qua.
Tiếng cười của Thẩm Lãng rộn ràng vui vẻ. Thiếu nữ kia bị chàng chọc, cười khúc khích. Thẩm Lãng kề tai nàng, rủ rỉ rù rì, chẳng biết nói chi.
Đột nhiên Khoái Lạc Vương vỗ bàn quát lớn: – Thẩm Lãng nghe đây!
Thẩm Lãng không quay đầu lại: – Lại chuyện gì nữa?
Khoái Lạc Vương móc ra trong ngực áo một chiếc hộp ngọc nhỏ, lớn tiếng: – Ngươi nhìn đây, thuốc giải!
Thẩm Lãng cũng chẳng thèm nhìn, chỉ thuận miệng nói: – Thì sao?
Khoái Lạc Vương: – Ngươi không muốn?
Thẩm Lãng: – Cũng muốn, nhưng nếu lão không cho, có muốn cũng bằng thừa.
Khoái Lạc Vương: – Nếu ngươi muốn thì cũng có cách.
Thẩm Lãng: – Cách gì?
Khoái Lạc Vương: – Ngươi biết bổn vương thích đánh cuộc?
Thẩm Lãng: – Có nghe qua!
Khoái Lạc Vương: – Tốt lắm! Hôm nay ngươi cùng bổn vương đánh cuộc, nếu ngươi thắng, thuốc giải là của ngươi.
Thẩm Lãng cười: – Cũng hay, nhưng lấy gì đánh cuộc?
Khoái Lạc Vương: – Mạng ta đổi lấy mạng ngươi.
Thẩm Lãng: – Mạng ta đang trong tay lão, đánh cuộc làm gì?
Khoái Lạc Vương cười to: – Gia tài vạn bạc của bổn vương giàu hơn cả nước, ta cùng người đánh cuộc phải đâu vì bạc. Thắng bại là trong lòng, đánh cuộc như thế mới thật kích thích.
Thẩm Lãng cười to: – Được, vậy thì đánh cuộc!
Khoái Lạc Vương lập tức tỏ vẻ phấn khích, vỗ tay la lớn: – Kiếm!
Kiếm quý! Vỏ xanh như ngọc, lưỡi kiếm sáng ngời, một thanh bảo kiếm giá trị liên thành!
Thẩm Lãng nhận lấy, rút kiếm ra khỏi vỏ, bật khen: – Bảo kiếm! Thật sắc bén, đúng là chém sắt như chém bùn.
Khoái Lạc Vương cười: – Ngươi quả nhiên có kiến thức!
Ngưng không cười nữa, lạnh lùng: – Bổn vương ngồi yên ở chỗ này, quyết không đánh trả. Ngươi dùng kiếm này đâm tới. Nếu trong ba chiêu có thể lấy mạng ta, chẳng những thuốc giải là của ngươi, tất cả những gì nơi đây cũng đều là của ngươi.
Thẩm Lãng: – Nếu không trúng?
Khoái Lạc Vương cười nhạt: – Ngươi chỉ có chết!
Thẩm Lãng ngửa mặt cười dài: – Hay, thật hay! Đánh cuộc như thế cũng rất thú vị.
Khoái Lạc Vương khoát tay quát lớn: – Lui ra!
Những thiếu nữ kia đã sợ tới xanh mặt, vừa nghe lời này, như được đại xá, trong chốc lát đi cả ra ngoài.
Thẩm Lãng tay phải cầm kiếm, tay trái khẽ vuốt lưỡi kiếm, lẩm bẩm: – Kiếm quý hỡi, kiếm quý ơi, hôm nay đừng phụ lòng ta.
Chàng lùi một bước.
Khoái Lạc Vương ngồi thẳng người không nhúc nhích, đôi mắt xanh lục nhìn chằm chằm vào Thẩm Lãng, ánh mắt như bừng lên ngọn lửa. Ngọn lửa nóng bỏng… kích động…
Thẩm Lãng búng ngón tay vào lưỡi kiếm, tiếng kiếm ngân lên.
Tiếng ngân chưa dứt, kiếm hoá thần long, thẳng đường đâm tới.
Đường kiếm như rồng bay, chiêu nhanh hơn tia chớp, kiếm pháp như người, tiêu sái phiêu dật.
Khoái Lạc Vương không tránh chẳng né, ưỡn ngực đón kiếm, dường như lão cố ý chết trong tay Thẩm Lãng. Vì sao?
Thẩm Lãng ra kiếm, như thác trên núi thẳng đường đổ xuống, như tên rời cung chỉ phát không thu!