Hùng Miêu Nhi tỉnh dậy, nhìn quanh không thấy Thẩm Lãng.
Anh dụi mắt, lồm cồm bò dậy: – Thẩm Lãng… Thẩm Lãng…
Tiếng gọi mỗi lúc một lớn, nhưng không lời đáp.
Hùng Miêu Nhi phóng nhanh ra ngoài, kéo theo rèm ngọc. Trân châu rơi xuống đất, đinh linh như điệu nhạc.
Dưới bầu trời đầy trăng sao toả sáng, mặt tuyết ngời ngời một màu bàng bạc.
Thẩm Lãng đâu?
Hùng Miêu Nhi tỉnh rượu, giậm chân càu nhàu: – Thẩm Lãng, đi đâu không rủ người ta. Chẳng lẽ tôi đã say như chết sao?
Anh chợt rúng động, la lên thất thanh: – Không xong rồi! Thẩm Lãng đâu làm việc hồ đồ như vậy. Không lẽ… không lẽ hắn đã lọt vào tay Khoái Lạc Vương? Hắn đang gặp nạn?
Nghĩ tới đây, Hùng Miêu Nhi tan nát tâm can, chạy loạn như điên.
Chưa được bao xa, anh chợt dừng bước, lẩm bẩm: – Cũng không đúng! Khoái Lạc Vương hại Thẩm Lãng, không lẽ lại bỏ qua cho ta? Huống chi, đâu ai dễ gì hại được hắn!
Nghĩ tới nghĩ lui, đường nào cũng vô lý. Anh nôn nóng, lồng ngực muốn nổ tung, nhưng nào biết làm sao hơn?
Đi tới đi lui, than thở giậm chân, lê bước về lều.
Đồ ăn thừa vẫn chưa dọn, đôi đũa Thẩm Lãng dùng vẫn còn đây, chàng lại mất dạng?
Hùng Miêu Nhi đi lòng vòng khắp lều, lo lắng gấp gáp như bị lửa thiêu. Được mấy vòng, anh chợt phát hiện một phong thư được dằn dưới chén ngọc, bên cạnh chiếc gối anh nằm. Nếu anh thong thả, có lẽ đã thấy sớm hơn.
Hùng Miêu Nhi thở phào nhẹ nhõm: – Thì ra Thẩm Lãng có để tin lại. Uổng thân ta có cặp mắt to bự như vậy mà không thấy.
Ngoài phong bì có viết… “Mến gửi Hùng Miêu Nhi.”
Hùng Miêu Nhi xé vội phong thư, hai mắt trợn tròn, sắc mặt đột biến.
Phong thư này không phải của Thẩm Lãng, mà là của Chu Thất Thất!
Chu Thất Thất sao lại ở đây?
Lá thư mở đầu… “Đại ca, khi anh đọc thư này, chắc mạng em đã không còn.”
Chỉ một câu này đã làm Hùng Miêu Nhi hoảng kinh thất sắc.
“Đại ca, chắc anh sẽ chẳng đoán ra, em đã chết trong tay Thẩm Lãng. Nhưng xin anh đừng trách chàng, bởi chuyện này là do chính em sắp đặt. Em chẳng còn gì lưu luyến trên đời này nữa, chết trong tay chàng là nguyện vọng cuối cùng của em. Hận sao chàng lại không chịu ra tay. Em vốn muốn gì được nấy, nếu chẳng được Thẩm Lãng yêu, em chỉ muốn chết trong tay chàng. Em đã quyết, chàng không ra tay cũng không được. Em sẽ dùng mọi cách để ép chàng.”
Đọc tới đây, Hùng Miêu Nhi giậm chân thình thịch, mắng lớn: – Nha đầu ngu xuẩn, nha đầu khùng điên, Thẩm Lãng yêu ngươi lại không muốn, chỉ muốn hắn giết ngươi.
Anh lắc đầu thở dài, cúi xuống đọc tiếp.
“Em đã thành công! Em đã lấy rất nhiều vàng bạc vải vóc từ các tiệm của Tam tỷ phu. Bạc để mướn người, vải vóc may y phục. Chắc đại ca đang tự hỏi… ‘Nha đầu ngươi định làm gì?’”
Hùng Miêu Nhi vừa hận vừa tức, lầm bầm: – Không sai, ta đang tự hỏi, nha đầu ngươi định giở trò gì?
“Đại ca, anh sẽ chẳng thể nào đoán ra, em dùng nhiều tài vật như vậy, chẳng qua là muốn giả thành Khoái Lạc Vương, địch nhân lớn nhất của Thẩm Lãng.
Với Vương Lân Hoa, em muốn giả ra ai cũng dễ dàng. Tiểu quỷ Vương Lân Hoa, tuy âm hiểm, nhưng thuật dịch dung của hắn thật kinh người. Thẩm Lãng chưa từng thấy mặt Khoái Lạc Vương, chỉ biết qua lời tả ở Nhân Nghĩa Trang ngày ấy. Em bảo Vương Lân Hoa cải trang cho em ra dáng nọ. Em viết thư lưu lại cho anh về hành tung của Khoái Lạc Vương. Em biết các anh sẽ đuổi theo. Giờ này, Thẩm Lãng đang đối mặt em, trong lốt địch nhân của chàng. Cơ hội này, chàng sẽ chẳng bỏ qua. Còn em, kế hoạch của em hoàn tất, em chết không tiếc. Em nói lại cho anh, vì anh là đại ca của em. Anh tốt với em vô vàn, thành quỷ em vẫn mãi cảm kích anh. Hy vọng anh sẽ cưới được một người vợ đẹp xinh ngoan ngoãn, so với vợ của Thẩm Lãng sẽ đẹp xinh hơn, ngoan ngoãn hơn cả ngàn vạn lần. Nếu được vậy, em cũng ngậm cười nơi chín suối.
Không hẹn ngày gặp lại. Đại ca, em vĩnh viễn nhớ anh.
Tiểu muội Thất Thất.”
Lá thư dài năm sáu trang, chữ viết càng về sau càng rối. Hai trang cuối thấm đầy nước mắt, làm mờ cả chữ.
Tâm trạng của Chu Thất Thất ra sao khi viết lá thư này?
Hùng Miêu Nhi cảm thế nào khi đọc xong?
Nước mắt lưng tròng, anh cầm lá thư, ngẩn ngơ đứng lặng. Anh hùng vốn vô lệ, nhưng hai hàng nước mắt cứ nối nhau tuôn dài xuống má.
Anh lẩm bẩm: – Khó trách trên đường chẳng hiểu được chuyện gì, thì ra đều do nha đầu này giở trò. Chu Thất Thất, ngươi vốn thông minh, sao lại ngu vậy, sao đành chết tức tưởi thế này?
Anh không biết khi người khôn nổi cơn ngu, thì cái ngu đó rất đáng sợ.
Anh si ngốc ngồi phịch xuống, đột nhảy cẫng lên, la ầm: – Nếu Chu Thất Thất có nguy cơ bị Thẩm Lãng giết, ta ngồi đây làm cái quái gì?
Anh chạy như điên, vừa chạy vừa hét vang trời: – Thẩm Lãng… bớ Thẩm Lãng… đừng động thủ… không thể động thủ…
Dù tiếng anh vang cả núi đồi, nhưng làm sao lọt được vào tai Thẩm Lãng?
Anh cắm đầu cắm cổ chạy, mặc dù chẳng biết chạy về đâu.
Thẩm Lãng nhất định sẽ ra tay. Hắn đã chờ đợi cơ hội trừ Khoái Lạc Vương bấy lâu, nay có thể nào bỏ lỡ? Làm sao hắn biết được, “Khoái Lạc Vương” kia lại chính là Chu Thất Thất?
Hùng Miêu Nhi càng nghĩ càng thêm nóng lòng, toàn thân run bắn như sắp nổ tung. Anh hy vọng Thẩm Lãng chưa ra tay. Anh hy vọng mình sẽ tới ngăn kịp lúc.
Nhưng giờ này, Thẩm Lãng cùng Chu Thất Thất đang ở nơi nào?
Anh cứ đâm đầu chạy, điên cuồng la hét: – Thẩm Lãng không thể hạ thủ. Đó là Chu Thất Thất, là Chu Thất Thất. Anh mà ra tay sẽ hối hận suốt đời… hối hận suốt đời…
Thẩm Lãng đã ra kiếm.
Hùng Miêu Nhi không tới kịp, ai ngăn trở chàng?
Đường kiếm như thác nước đổ, như tên lìa cung, không sao hồi lại!
Lồng ngực của Khoái Lạc Vương ngỡ đã chạm vào mũi gươm lạnh, thật ra thì chỉ đón luồng gió từ đường kiếm lùa tới. Thẩm Lãng lùi ra sau ba bước, trở tay thu kiếm, miệng cười chúm chím.
“Khoái Lạc Vương” kinh hãi: – Ngươi… ngươi… còn hai kiếm…
Thẩm Lãng cười: – Không còn! Tuồng vui đã kết thúc.
“Khoái Lạc Vương”: – Cái gì… ‘tuồng vui’ gì? Ngươi nói… nói… gì?
Thẩm Lãng cười: – Chu Thất Thất! Em nghĩ anh không nhận ra em sao?
Chu Thất Thất run lên, ngây ngô một lúc, rồi gục xuống chiếc bàn nhỏ bật khóc thảm thiết. Nàng đấm tay xuống mặt bàn, thổn thức: – Sao tôi khổ thế này, muốn chết chẳng được, ngay cả tưởng chết, cũng chết không xong.
Thẩm Lãng lẳng lặng nhìn, chờ cho nàng khóc đã một hồi, mới chậm rãi đi tới, nhẹ nhàng vuốt tóc nàng, dịu dàng: – Em khờ ơi là khờ, sao lại muốn chết?
Chu Thất Thất khóc rấm rứt: – Vì sao em không muốn chết? Em sống trên đời còn gì vui? Thẩm Lãng, nếu anh còn lương tâm, thì… thì một kiếm kia giết em cho rồi.
Thẩm Lãng thở dài: – Nếu anh còn lương tâm, sao đành lòng ra tay giết em.
Chu Thất Thất giật bắn người, đôi mắt đẫm lệ ngước nhìn Thẩm Lãng, ánh mắt chan chứa vui mừng lẫn hoài nghi.
Nàng run giọng: – Anh… anh… chẳng lẽ…
Thẩm Lãng cũng nhìn thẳng vào đôi mắt của nàng. Ánh mắt của chàng âu yếm thiết tha, yêu thương vô tận.
Chàng mỉm cười ôn nhu: – Chẳng lẽ lòng của Thẩm Lãng là sắt thép sao?
Chu Thất Thất thét lên, cả người nhập vào lòng Thẩm Lãng.
Thời khắc của hạnh phúc là đây. Chân tình rốt cục đổi lấy chân tình. Mặc dù con đường đi tìm hạnh phúc quá khó khăn, nhưng cái giá phải trả cho hạnh phúc càng làm nó đáng quý hơn.
Hai người thinh lặng ôm nhau thật chặt. Tình yêu chân thành không cần ngôn ngữ.
Đột nhiên, từ ngoài có tiếng chân người chạy vội lẫn trong tiếng la hét vang trời: – Thẩm Lãng, ngàn lần không thể ra tay. Đó là Chu Thất Thất, là Chu Thất Thất.
Giọng la gần như khản đặc, Hùng Miêu Nhi điên cuồng xông vào.
Chu Thất Thất không nhúc nhích.
Lúc này, không gì có thể khiến nàng rời vòng tay, lồng ngực của Thẩm Lãng.
Chàng cũng không động, vì không muốn, cũng không đành lòng.
Hùng Miêu Nhi sửng sốt đứng yên như trời trồng.
Chu Thất Thất nhoẻn miệng cười: – Đại ca…
Hùng Miêu Nhi: – Chu Thất Thất?
Chu Thất Thất khẽ gật đầu, lỏn lẻn cười: – Dạ!
Hùng Miêu Nhi: – Nàng không… không chết?
Chu Thất Thất: – Tất nhiên là không!
Hùng Miêu Nhi nhìn Thẩm Lãng: – Anh… anh không hạ thủ?
Thẩm Lãng cười: – Tất nhiên là không!
Hùng Miêu Nhi lùi về sau nửa bước, ngây ngô nhìn hai người, rồi bật cười sằng sặc, giọng cười hết sức cao hứng thú vị.
Chu Thất Thất gượng gạo cúi thấp đầu, nhẹ nhàng hỏi: – Đại ca cười gì?
Hùng Miêu Nhi vẫn cười hăng hắc: – Một lão già râu dài lại rúc đầu trong ngực một thư sinh mặt trắng. Trên đời này còn gì buồn cười hơn chăng?
Chu Thất Thất mắc cỡ đỏ mặt. Dù không muốn, nàng cũng phải rời lồng ngực Thẩm Lãng.
Nàng đưa tay tháo gỡ hết râu tóc giả và chiếc mặt nạ da người, hồi phục lại dung nhan tuyệt sắc.
Ánh đèn sáng ngời soi tỏ gương mặt mỹ nhân.
Dưới ánh đèn, gương mặt thật của Chu Thất Thất trở lại nguyên vẹn, ngây thơ dễ thương, nghịch ngợm bướng bỉnh, lại thêm chút thẹn thùng bẽn lẽn… nhưng trông hơi là lạ.
Hùng Miêu Nhi: – Đây mới đúng là muội muội của ta, không chút thay đổi. Nhưng sao đôi mắt của nàng lại mang màu xanh lá?
Chu Thất Thất dịu dàng cười: – Để em biểu diễn cho anh coi.
Nàng uyển chuyển nghiêng người qua hướng khác. Lúc nàng quay lại, đôi mắt của nàng trong suốt như nước hồ thu. Trong lòng tay nàng có hai mảnh pha lê thật mỏng màu xanh lục.
Hùng Miêu Nhi trợn tròn hai mắt: – Đây là cái gì?
Chu Thất Thất cười: – Đây là loại pha lê cực hiếm trên đời, mua từ Ba Tư. Nói kỳ quái, thì thật là kỳ quái, hoàn toàn trong suốt. Nói đắt, thì thật rất đắt. Chỉ hai mảnh mỏng dính này tốn mấy ngàn lượng bạc.
Hùng Miêu Nhi: – Đây là trò quỷ của Vương Lân Hoa?
Chu Thất Thất: – Ngoài hắn ra còn ai!
Hùng Miêu Nhi lắc đầu than: – Cái thuật dịch dung của tên này quả thật vô song. Nếu tôi không biết trước nội tình, thì thật chẳng nhận ra nàng.
Chu Thất Thất cười tươi: – Thẩm Lãng của chúng ta lại nhận ra!
Hùng Miêu Nhi bật cười ha hả: – ‘Thẩm Lãng của chúngta’, coi nàng đắc ý quá. Cũng khó trách nàng, được người như Thẩm Lãng yêu, ai lại không đắc ý!
Quay qua Thẩm Lãng, anh hỏi tiếp: – Thẩm Lãng, phục anh luôn! Sao anh nhận ra là nàng?
Chu Thất Thất: – Đúng rồi, em hết sức cẩn thận nha. Ngắm nghía trước gương không biết bao nhiêu lần mà không nhìn ra sơ hở nào. Em còn chưa yên tâm. Nghe nói thân thể mỗi người thường có mùi hương đặc biệt, em sợ anh nhận ra nên xông hương nồng nặc ở đây. Em còn xông hương luôn mấy cô gái kia. Thẩm Lãng, sao anh biết?
Thẩm Lãng tủm tỉm: – Mấy cô gái đó quả sực nức mùi hương.
Chu Thất Thất giậm chân nũng nịu: – Em… Đại ca, anh để Thẩm Lãng bắt nạt em sao?
Hùng Miêu Nhi cười: – Hắn bắt nạt nàng?
Chu Thất Thất hờn dỗi: – Chàng… hắn… hắn vừa rồi cố ý hôn cô gái nọ. Bây giờ còn cố ý nhắc lại để chọc em. Hắn… hắn… hắn…
Nàng chợt nắm tay Thẩm Lãng cắn mạnh.
Hùng Miêu Nhi bật cười: – Cắn cho mạnh vào! Nếu hắn không nói ra làm sao hắn nhận ra nàng, thì cứ cắn… cắn thật lực, chớ có đau lòng.
Thẩm Lãng cười: – Lần đầu tiên tôi hoài nghi là khi chúng ta phát hiện ra dấu tích của doanh trại nơi thung lũng nọ.
Hùng Miêu Nhi kinh ngạc: – Lúc đó anh đã bắt đầu hoài nghi?
Thẩm Lãng mỉm cười: – Kiêu hùng như Khoái Lạc Vương, huấn luyện bộ hạ nhất định sẽ rất nghiêm khắc. Bọn chúng có thể nào lơ đễnh khinh thường đến mức lưu lại nhiều đồ như vậy?
Chu Thất Thất cười hồn nhiên: – Em bày ra trò đó là cố ý cho mấy anh thấy. Tưởng rằng thông minh, không ngờ là dại.
Thẩm Lãng: – Lần thứ hai tôi hoài nghi là khi thấy tờ giấy lưu lại trên phiến đá.
Hùng Miêu Nhi: – Khả nghi chỗ nào?
Thẩm Lãng: – Nét chữ trên giấy thô lậu, câu cú lủng củng. Dưới trướng Khoái Lạc Vương đầy nhân tài, không lẽ có lá thư viết cũng không thông!
Hùng Miêu Nhi: – Không sai! Nhưng tại sao khi đó anh không nói?
Thẩm Lãng: – Lúc đó tôi chỉ hoài nghi chứ chưa chắc. Mãi đến khi gặp tên áo gấm, tôi mới có thể khẳng định rằng, trò này chẳng phải của Khoái Lạc Vương.
Chu Thất Thất sốt ruột bật hỏi: – Chẳng lẽ ngôn ngữ hành động của hắn có chỗ sơ hở?
Thẩm Lãng: – Không, cái sơ hở là từ áo quần của hắn.
Chu Thất Thất ngạc nhiên: – Quần áo của hắn có lỗi gì?
Thẩm Lãng: – Quần áo của hắn quá mới. Khoái Lạc Vương vượt ngàn dặm từ quan ngoại vào đây, gió bụi phong trần, chứ có đâu áo quần lại mới như vậy, ngay cả đôi giày cũng mới tinh.
Chu Thất Thất bật cười: – Ai da, điểm này quả là em không nghĩ đến.
Thẩm Lãng: – Khi tôi lén vén vạt áo của hắn lên coi thử, đâu ngờ còn cả dấu mộc ‘Tiệm Vải Phần Ký’ của Phạm Phần Dương. Đến lúc ấy, thì mọi việc đã rõ ràng.
Chu Thất Thất mở to hai mắt: – Lúc anh vào đây đã biết là em?
Thẩm Lãng nhìn nàng cười âu yếm: – Nếu không, anh yên tâm để Miêu Nhi uống rượu sao?
Chu Thất Thất đỏ mặt, cắn đôi môi anh đào, chớp mắt cười kiều diễm: – Anh nha… đúng là quỷ!
Thẩm Lãng: – Thuật dịch dung của Vương Lân Hoa thật tinh diệu không chê vào đâu được, giọng nói của em cũng thay đổi…
Chu Thất Thất thở dài: – Em tốn không ít công phu luyện tập đó.
Thẩm Lãng tủm tỉm: – Anh đã đoán ra mọi chuyện, em giả trang cỡ nào, anh cũng nhận ra thôi.
Chàng nheo mắt nhìn Chu Thất Thất cười chúm chím: – Hơn nữa, thái độ của em khi anh kéo cô gái kia vào lòng, giận đến mức ra bộ dáng như vậy, anh liền…
Chu Thất Thất rúc vào lòng Thẩm Lãng, đấm ngực chàng, yêu kiều nũng nịu: – Anh còn nói… anh còn nói…
Hùng Miêu Nhi cười lớn: – Muội muội của hũ chìm dĩ nhiên là hũ giấm rồi, rất là ghen!
Thẩm Lãng: – Bây giờ Miêu huynh đã biết tất cả, chắc cũng hiểu vì sao có những chuyện nghĩ mãi không ra.
Hùng Miêu Nhi cười khổ: – Nha đầu này không gạt được anh, nhưng lại gạt tôi thật thảm! Anh không biết, khi tôi vừa đọc xong lá thư này, lính qua lính quýnh, chỉ hận sao không một bước phóng ngay tới đây.
Chu Thất Thất cười: – Anh vẫn đến trễ.
Hùng Miêu Nhi ngạc nhiên: – Trễ?
Chu Thất Thất: – Anh đã bỏ lỡ một cơ hội mở rộng tầm mắt.
Hùng Miêu Nhi càng ngạc nhiên: – ‘Mở rộng tầm mắt’? Chẳng lẽ hai người… hú hí gì với nhau.
Chu Thất Thất nhăn mặt nguýt dài: – Uy, xí…
Hùng Miêu Nhi cười: – Vậy thì cái gì?
Chu Thất Thất: – Anh đã nhìn qua Thẩm Lãng dùng kiếm chưa?
Hùng Miêu Nhi lắc đầu: – Chưa! Hồi nào đến giờ, hắn đâu dùng binh khí.
Chu Thất Thất mỉm cười: – Em mới vừa được thấy.
Hùng Miêu Nhi hỏi tới: – Kiếm thuật của hắn ra sao?
Chu Thất Thất nhắm mắt, khe khẽ nói: – Kiếm pháp như người, tiêu sái phiêu dật, nhẹ nhàng thanh nhã, linh hoạt khả ái…
Nàng chưa dứt lời thì Hùng Miêu Nhi đã ôm bụng, phá lên cười ngặt nghẽo: – Không biết xấu hổ, không biết mắc cỡ, cái thứ nịnh hót! Tưởng nịnh ai, nịnh người yêu…
Anh còn đang há miệng cười nghiêng ngửa, thì Chu Thất Thất lấy quả đào bít miệng anh.
Đây là lúc cười vui, những bất hạnh đã sớm đi xa.
Chu Thất Thất yểu điệu rót rượu vào ba chén ngọc: – Đi bên kia rồi lại bên này, lại đây cùng nâng chén rượu quý. Cạn chén nha!
Hùng Miêu Nhi vỗ tay: – Đúng, cùng uống một chén!
Ba người cùng nhau một hơi cạn sạch.
Hùng Miêu Nhi như chưa đã, la lên: – Uống thêm! Hôm nay chúng ta nhất định không say không nghỉ.
Thẩm Lãng: – Tuy cao hứng, cũng đừng quên Vương Lân Hoa…
Chu Thất Thất: – Anh yên tâm, hắn không chạy đâu được.
Hùng Miêu Nhi vừa nghe cái tên Vương Lân Hoa, liền nhíu đôi mày rậm: – Hắn đang ở đâu?
Chu Thất Thất háy mắt: – Anh đoán coi hắn đang ở đâu?
Hùng Miêu Nhi: – Làm sao tôi đoán được.
Chu Thất Thất: – Hắn đang ở trong lều này.
Hùng Miêu Nhi kêu thất thanh: – Ở trong lều này…
Hùng Miêu Nhi và Thẩm Lãng ngó quanh quất, nhìn tới nhìn lui, nào thấy Vương Lân Hoa.
Hùng Miêu Nhi lẩm bẩm: – Chẳng lẽ tiểu quỷ này học được phép tàng hình?
Chu Thất Thất bật cười: – Anh nhìn coi em đang ngồi trên cái gì đây?
Hùng Miêu Nhi: – Cái rương!
Chợt giật mình: – Vương Lân Hoa bị nàng nhốt trong cái rương này?
Chu Thất Thất cười rung cả người, gật gật đầu: – Em đã nói hắn chạy không được mà.
Hùng Miêu Nhi cũng cười ngất ngưởng, vỗ tay: – Hay… hay…
Chu Thất Thất dùng chén rượu gõ gõ vào rương: – Vương Lân Hoa, có nghe bọn ta không? Bọn ta đang rất vui vẻ đây.
Hùng Miêu Nhi cũng dùng chén rượu gõ gõ vào rương, cười sằng sặc: – Ai bảo ngươi đối đầu cùng bọn ta? Nếu ngươi không nhẫn tâm hại người, đã có thể cùng bọn ta cười vui nâng chén. Hôm nay ngươi phải biết, hại người là không nên.
Hai người cùng cười vui vẻ.
Thẩm Lãng lại biến sắc, la thất thanh: – Không tốt!
Chu Thất Thất chớp mắt: – Chuyện gì không tốt?
Thẩm Lãng: – Chiếc rương này trống rỗng.
Chu Thất Thất cười duyên: – Làm sao trống rỗng được? Anh doạ em sao?
Thẩm Lãng: – Nếu trong rương có người, sẽ không vang như vậy.
Nụ cười tắt ngấm, Chu Thất Thất ráng trấn tỉnh: – Nhất định là không trống rỗng, đích thân em nhốt Vương Lân Hoa vào đây mà.
Vừa nói nàng vừa đứng lên mở nắp rương. Quả nhiên bên trong… trống rỗng.
Chu Thất Thất la lớn: – A! Vương Lân Hoa… Vương Lân Hoa, hắn đâu không thấy?
Thẩm Lãng trầm giọng: – Sau khi em nhốt hắn vào đây, có đi đâu chăng?
Chu Thất Thất: – Em có đi qua bên lều kia, nhưng ở đây lúc nào cũng có người.
Thẩm Lãng: – Người nào?
Chu Thất Thất: – Bọn giả làm thủ hạ Khoái Lạc Vương.
Thẩm Lãng giậm chân: – Thôi chết rồi! Những hạng người này thấy bạc là sáng mắt, sẽ để cho Vương Lân Hoa chạy mất.
Chu Thất Thất: – Trên người Vương Lân Hoa một đồng cũng không có.
Thẩm Lãng: – Tuy Vương Lân Hoa không mang bạc trên người, nhưng cái miệng của hắn… Ai, chỉ cái miệng của hắn cũng đủ giết người. Nhất là những cô gái phong trần kia, tất sẽ bị hắn dùng lời ngọt ngon dụ dỗ.
Chu Thất Thất căm hận: – Lũ vô dụng đó, để em coi…
Nàng bỗng lảo đảo, mặt mày tái nhợt, chưa được một bước, thân thể mềm nhũn, đột nhiên ngã nhào.
Thẩm Lãng và Hùng Miêu Nhi cùng chạy tới đỡ nàng.
Dưới ánh đèn, gương mặt đẹp xinh trắng bệch.
Hùng Miêu Nhi hoảng hốt: – Nàng sao?
Chu Thất Thất: – Em khó chịu… không biết sao… mắt mở không ra… Em… em…
Giọng nói nhỏ dần, đầu ngoẹo một bên, ngất mê bất tỉnh.
Thẩm Lãng biến sắc, ôm Chu Thất Thất đứng phắt dậy, trầm giọng: – Mau rời khỏi đây!
Hùng Miêu Nhi vừa sợ vừa ngạc nhiên: – Là chuyện gì?
Thẩm Lãng: – Vương Lân Hoa tất đã bỏ thuốc mê trong rượu.
Hùng Miêu Nhi hết hồn: – Nhưng mới vừa…
Thẩm Lãng trầm giọng: – Tên này lòng dạ thật ác độc. Hắn muốn tôi giết Chu Thất Thất, nên sử dụng đúng liều lượng của thuốc mê để dược tính phát chậm đi, nhưng khi đã phát độc rồi, thì kể như hết chữa.
Hùng Miêu Nhi căm hận: – Ác tặc! Chúng ta phải làm sao đây?
Thẩm Lãng: – Nhân lúc độc tính còn chưa phát, ta phải mau rời khỏi đây. Ai! Tôi thực không ngờ Thất Thất lại khinh suất như vậy, nếu không tôi đâu uống chén rượu kia.
Chàng ôm Chu Thất Thất phóng thẳng ra ngoài.
Ngoài lều không một bóng người, đám thanh niên thiếu nữ kia đã đi hết, chẳng ai ngăn trở họ.
Hùng Miêu Nhi khàn giọng: – Chúng ta đi hướng nào?
Thẩm Lãng nhỏ giọng: – Vương Lân Hoa nhất định cho rằng chúng ta muốn rời núi, nên chúng ta phải đi vào núi.
Nhanh chân bước tới trước.
Hùng Miêu Nhi lớn tiếng: – Ủa, sao anh lại đi đường này? Đây lại là đường rời núi mà. Anh vừa nói ta phải đi vào núi, tránh bị Vương Lân Hoa đoán trúng. Sao lại…
Thẩm Lãng ngắt lời: – Tâm tư của Vương Lân Hoa rất khó lường. Hắn nhất định sẽ suy đi nghĩ lại. Ta vì tránh hắn, cũng phải suy tới nghĩ lui, phải rời núi.
Hùng Miêu Nhi lắc đầu thở dài cười khổ: – Lần thứ ba không phải cũng là lần thứ nhất sao? Tôi chẳng hiểu gì cả, mấy thứ động óc động não này, chẳng biết sao tôi học mãi không xong.
Lúc này hai người ráng bước nhanh hơn, nhưng họ dùng hết thân pháp khinh công, cũng chẳng đi đến đâu.
Hùng Miêu Nhi thở ra: – Thuốc mê của thằng này thật lợi hại. Tôi bây giờ chẳng còn khí lực. Cũng may mà Vương Lân Hoa không đón chúng ta ở cửa lều, nếu không thì hết đời rồi.
Thẩm Lãng cười khổ: – Lúc thuốc mê chưa phát, hắn sao dám đấu với ta.
Hùng Miêu Nhi im lặng gật đầu, đi thêm một đoạn.
Bước chân của hai người càng lúc càng chậm, như đang kéo theo khối đá lớn.
Tuy công lực của Thẩm Lãng thâm hậu hơn Hùng Miêu Nhi, nhưng chàng đã cùng Chu Thất Thất uống một chén khi mới vào lều, nên dược tính bộc phát cùng lúc với Hùng Miêu Nhi.
Nếu lúc đó Thẩm Lãng không nhận ra “Khoái Lạc Vương” chính là Chu Thất Thất, chàng đã chẳng uống chén rượu kia! Người thông minh cũng có khi bị chính cái thông minh của mình hại.
Hùng Miêu Nhi mệt mỏi: – Bây giờ mà Vương Lân Hoa…
Thẩm Lãng cũng thở dài mệt mỏi: – Bây giờ Vương Lân Hoa ngăn trở, kể như… xong…
Hùng Miêu Nhi: – Chưa thấy hắn đâu, chỉ mong…
Bỗng trong gió có tiếng cười sang sảng: – Hai người đã tới rồi sao?
Vương Lân Hoa!
Tiếng hắn vọng xuống, hòa hoãn ấm áp, như chủ hiếu khách đang hân hoan chờ đón bạn thân. Hùng Miêu Nhi và Thẩm Lãng lại nghe như tiếng sấm động giữa trời quang mây tạnh.
Hai người kinh hãi ngoái đầu lại.
Vương Lân Hoa ngồi xếp bằng trên tảng đá lớn, đôi mắt sáng ngời như ánh sao đêm.
Vương Lân Hoa cười oang oang: – Sao hai vị giờ này mới đến, tại hạ đã đợi rất lâu. Xin mời, trên này rượu thịt sẵn sàng, mau lên đây cùng nhau uống rượu.
Hùng Miêu Nhi giận dữ quát lớn: – Ngươi, ác tặc! Ta… ta hận không được…
Vương Lân Hoa cười hăng hắc: – Nếu các hạ muốn cái đầu này của tại hạ, thì mời lên đây. Tại hạ xin dâng cả hai tay.
Hùng Miêu Nhi phẫn nộ: – Lên thì lên, ta sợ ngươi sao!
Gầm lên một tiếng rồi phóng người tới, nhưng chân lảo đảo, cơ hồ muốn ngã.
Vương Lân Hoa cười ha ha: – Không lẽ các hạ đã say? Đứng cũng không vững?
Hùng Miêu Nhi còn định đánh tới, Thẩm Lãng kéo anh lại khẽ quát: – Lui!
Kéo anh xoay người, phóng chân mà chạy.
Vương Lân Hoa cười to: – Hai vị lại muốn đi sao? Xin lỗi không tiễn!
Hùng Miêu Nhi quay đầu lại mắng: – Ác tặc, sẽ có một ngày, ta…
Cả người anh lảo đảo như muốn kéo cả Thẩm Lãng cùng ngã xuống.
Vương Lân Hoa cười nói: – Hai vị phải cẩn thận, coi chừng té! Theo tại hạ tính, chắc hai người không đi quá bảy bước.
Thẩm Lãng nghiến răng ráng bước, nhưng đã hoàn toàn không còn khí lực. Chàng dùng hết sức bình sinh, vẫn chẳng đi quá ba trượng.
Vương Lân Hoa cười: – Bảy bước! Một… hai… ba… bốn…
Hùng Miêu Nhi ngã nhào xuống đất.
Thẩm Lãng thở dài dừng lại.
Vương Lân Hoa cười: – Uy, sao không đi tiếp?
Thẩm Lãng xoay người lại nhếch mép: – Vương Lân Hoa, lần này coi như ngươi thắng.
Vương Lân Hoa cười ha hả: – Không dám! Giờ này mà còn cười được, bản lãnh các hạ quả thật lợi hại, không hổ là đối thủ duy nhất của ta! Chỉ tiếc ngươi sẽ không có cơ hội cùng ta giao tranh. Ngày này năm tới là giỗ đầu của ngươi. Ta sẽ chuẩn bị đầy đủ hương quả cúng tế trước mộ phần.
Thẩm Lãng cười khẩy: – Ngươi không dám giết ta!
Vương Lân Hoa nhướng mắt: – Không dám? Tại sao?
Thẩm Lãng: – Không có lý do, chỉ đơn giản là… bản thân ngươi không dám. Thế thôi!
Chàng ngã nhào xuống đất.
Vương Lân Hoa đứng lên, ngửa mặt lên trời cười sằng sặc: – Thẩm Lãng, rốt cục cũng rơi vào tay Vương Lân Hoa ta. Thẩm Lãng không còn, ai trong thiên hạ dám đối nghịch với ta!
Vương Lân Hoa từ từ ngưng tiếng cười, khom người chăm chú nhìn Thẩm Lãng: – Thẩm Lãng, ngươi nào biết ta sẽ không giết ngươi, không dám giết ngươi?
Tuy ban mai đã bắt đầu ló dạng, nhưng sương mù vẫn bao phủ toàn thung lũng.
(Hết hồi 27)