Vợ Ơi! Anh Xin Lỗi!

Chương 5: Gặp lại



T/g:*#*Anh Quân sẽ là chàng

*#* Tuấn Thiên sẽ là cậu

Cô được nhận vào làm nhưng phải đợi qua một tuần mới bắt đầu đi làm.

Hôm nay trời trong xanh mát mẻ nên nhỏ quyết định rủ cô đi shopping mua đồ cho cô và nhỏ, Tiểu Hoàng. Mua ít đồ ăn để ăn mừng cô kiếm được việc.

“Đi thui! Hôm nay ăn mừng thật vui luôn. Có mời bạn của cậu ko?” Nhỏ đang lái xe hơi nha nhỏ hỏi nó

*chú thích: chiếc xe này là một người đặc biệt gửi về cho cô*

“Ừm!…Mình chắc mời vài người” cô suy nghĩ xíu rồi nói.

“Z cho mình mời vài người nha” nhỏ đưa mắt cún con ra nhìn cô

“Ok! Ko thành vấn đề càn đông càn vui mà” cô cười rạng rỡ

“Uk hihi”

Tới TTTM

Cô bế Tiểu Hoàng, đi cùng nhỏ bước vào lên thang cuốn để lên tầng 2 mua đồ trước.

Cùng lúc đó

“Anh à! Lâu rồi em với anh chưa đi shopping. Anh đi với em đi” tiếng nói ổng ẹo

“Anh phải đi làm mà” anh có chút gì đó xa lạ. Lúc này anh lại nghĩ đến cô, sáng nào cô cũng giúp anh chỉnh lại quần áo, tự tay nấu đồ ăn sáng ko phiền anh miễn anh ko thích là cô bỏ ngay những gì anh ko thích.

Anh liền lắc đầu gạt bỏ cái suy nghĩ anh cho là vớ vẫn

“Anh à! Anh sao vậy! Anh ko muốn đi với em à” Ả nũng nịu ôm anh xoa xoa ngực anh

“Uk đi!” Anh nghĩ nên bồi đắp cho ả tháng ngày ả đi du học ko được gần anh. Nhưng anh đâu biết ả bên nước ngoài đi với biết bao nhiêu người.

“Yêu anh nhất!” Ả nói rồi kiểng chân hôn lên môi anh một cái thật sâu anh cũng đáp lại. Xong ả đi thay đồ một cái đầm bó sát 2 dây.

Anh lấy chiếc mui trần tui tay lái chở ả đến TTTM.

Bước vào TTTM ả và anh đã là trung tâm của mọi người, gái thì liếc mắt đưa tình với anh, anh ko phản ứng. Nhưng những người đàn ông đi với vợ liếc mắt đưa tình thì ả nháy mắt lại quyến rũ liền. Nhưng sao anh lại ko phản ứng như ngày đó thấy cô chạm tay người khác giới anh đã phản ứng rất mạnh. Rồi anh đi nhanh lên tầng 2 thì ả đuổi theo khoác tay anh.

“Anh đi mua đồ nam, em đi mua đồ của em đi” anh nói rồi đi vào sop dành cho nam. Anh bước vào làm mấy nhân viên nữ ngây người. Các nhân viên ra giới thiệu cho anh tới tấp.

Ả bước vào shop nữ mọi đều nhìn ả một nữ diễn viên nỗi tiếng có vài người chạy đến xin chữ kí.

Bên cô và nhỏ,

“Cái này hợp bồ nà” cô nói với nhỏ

“Uk! Cũng đẹp nha. Bồ thử cái này ik” nhỏ nhận lấy bộ đồ cô đưa rồi đo bộ đồ mình chọn vào người cô nhìn cũng vừa mắt

“Để mình thử” cô đi thử bộ đồ mà cô đưa. Một lúc sau, cô bước ra như một cô tiên hắc ám nét xinh đẹp trên gương mặt trang điểm nhẹ, làn da trắng hồng như làn mây nhẹ nhàng vậy kết hợp với chiếc đầm cúp ngực, phần váy dài tới đầu gối có có lớp vải ren có ánh kim tuyến dài ở ngoài dài hơn váy trong cỡ 3 cm. Toàn bộ là một màu đen guyền ảo tuyệt đẹp.

“Bồ mặc vậy đẹp nhoa” nhỏ nói với cô môi nở nụ cười tỏ nắng.

“Ưm! Theo tui thì bộ này bà mặc đẹp hơn” cô nói

“Vậy bà mặc bộ trắng này đi, tui mặc bộ đen đó cho” nhỏ

“Uk”

Một lúc sau

Nhỏ mặc bộ đầm đen giống cô hồi nảy, bộ tóc vàng ánh của cô xã xuống,trùng hợp hôm nay nhỏ mang giày cao gót đen trong cô rất hợp với bộ đầm này.

Cô mặc bộ đầm trắng giống như bộ kia nhưng trên vải ren trắng có những hình hoa tuyết lấp lánh. Mái tóc

“Mang cái này đi cho hợp nè” nhỏ đưa cô một đôi cao gót trắng 5 phân. Cười nhìn cô

Cô mang vô rồi từ từ loạn choạng đứng lên vì cô ko thích đi cao gót những giày cao cao này cô thấy rất khó chịu, đau chân nữa mệt nhắm a.

“Wa! Đẹp lắm nha!!” Nhỏ khen cô

“Thui đi thay đồ rồi ra tính tiền xuống mua đồ ăn luôn” cô nói

Một lúc sau cô và nhỏ thay đồ tồi đem đồ đến chỗ tiếp tân

“Hai!!…… Tuyết!!…..” từ xa có một giộng nói trong trẻo”wa!! Lâu ko gặp cki mà cki đẹp hẳn ra nhoa”

“Linh Đan!! Em về hồi nào ko nói cki” cô bất ngờ đứa em của mình bên Anh về đột ngột ko báo cô

#*# Hạ Linh Đan 19t em gái cô. Gọi là nàng.#*#

“Em mới về ” nàng cười

“Lâu rồi tao mới gặp mày nha” nhỏ ôm nàng

“Tao nhớ mày hoá à!” Nàng nói.

“Tao cũng vậy nà” nhỏ nói

“A!! Tiểu Hoàng dì Linh Đan nà” nàng ẩm Tiểu Hoàng lên nói

“Cki xin được việc rồi!! Nên chiều nay cki sẽ làm tiệc nhỏ nên em đến đến chơi nhá” cô nói

“Hai à!! Em mới về, em không có chổ ở nà em ở chung với cki nha” nàng ôm cô đưa mắt cún con nhìn cô

“Em hỏi Tuyết á cki đang ở ké mà” cô nói

“Tuyết yêu quý à” nàng nhìn nhỏ bằng đôi mắt hiện “ko cho tui ở là bà ko yên âu”

“Rồi!! Ok nhìn mặt mày tao hết sức sống” nhỏ hết nói nổi nàng còn hơn diễn viên nữ mới đó rồi thay đổi như chong chóng quay

“A!!! Xem ai đây” một giọng mỉa mai vang lên sau họ ” Em gái Linh Đan”và” Cki hai Tiểu Di” lâu rồi ko gặp nhoa” ko ai khác chính là ả

“Haizzzz!!! Ko biết sao trong đây nhiều sâu bọ vậy ta” nàng lên tiếng

“Rác rưởi thúi” quá phải tính tiền rồi đi ngay chứ ko chắc tui bị ung thư phổi bù mùi “rác thải” nhỏ nói

“Nè!! Sao trong đây lại có B*** ấy nhỉ” cô nói. Nhỏ có hơi ngạc nhiên thyongwf ngày cô rất hiền ko có nói tục hay ngững từ xúc phạm bây bạ đâu nhưng hôm nay cô lại nói cô ta là… B*** mà cũng đáng. Nàng thì thấy thân quen vui vui nhưng lại buồn.

“Các cô..cô…. nói gì” ả tức tối đén nỗi nói lấp ba lấp bắp

“Tội thật diễn viên xinh đẹp như em mà bị cà lâm” cô nói nhưng cô ko biết tại sao nữa

“Cô..” ả định tát cô thì bị cô bắt lấy tay ả nói

“Tát tôi!? Cô ko đáng đâu!” Cô nói lạnh lùng có khinh bỉ có. Nói rồi cô hắt tay ả ra làm ả loạn choạng đứng ko vững lùi vài bước.

Cô làm nhỏ và nàng bắt ngờ. Nhỏ rất bất ngờ những việc mà cô làm nảy giờ.

Nàng thì vừa vui mà vừa buồn nhưng nàng nghĩ gì đó rồi cười nhẹ.

Ả cũng ko ngờ cô tếu đuối mong manh ngày nào sao giờ lại….

Cô cũng chẳng biết gần đây cô hơi đau đầu nhẹ rồi hết. Cô thường có cảm giác gần nhớ nhớ ra gì đó nhưng ko nhớ được.

Ả đứng đó tức giận thì tụi cô đi đến chỗ tiếp tân chuẩn bị trả tiền cho 3 bộ đồ và 3 đôi giày của nhỏ, cô và Tiểu Hoàng.

“Tui lấy mấy cái đó ” ả nói. Cki nhân viên hơi khó xử nhưng nhìn cách ăn mặc thì cô nhân viên biết ả là một diễn viên ai ai cũng biết còn bên tụi cô thì ăn mặc giản dị quá.

“Vâng” cô nhân viên

“Nè!! Tụi tui chọn trước nha. Làm ăn kiểu gì vậy” nhỏ bức xúc lên tiếng

“Những đồ ở đây là đồ hiệu mắc tiền các cô trả nỗi ko” ả đắc ý nói rồi đưa thẻ vip trước mặt tụi cô

“Ha, cô có thẻ đó à” nàng đưa một cái thẻ ra trước mặt cô nhân viên cười nhìn cô nhân viên, cô nhân viên hoảng sợ liền xin lỗi

“Dạ!! Xin lỗi gi….” cô nhân viên chưa nói hết câu nàng ra lệnh cho cô nhân viên ấy ko cần nói câu sau. Cô nhân viên hiểu ý liền gói đồ lại cho tụi cô.

Ả tức điên lên đi ra.Tụi cô cũng đi ra, ả chạy lại gặp anh ôm anh khóc nói

“Mấy người đó ức hiếp em á” ả nói

Cô nhìn anh, anh nhìn cô trong ánh của anh hiện lên tia nhớ nhung, sâu thẩm trong tim anh muốn đến ôm cô ngửi mùi hương nhẹ của hoa oải hương trên người cô bà nói anh yêu em nhưng anh ko nhận ra.

Ánh mắt cô nhìn có tiếng yêu thương ko thể nói ra, muốn ôm anh gọi anh bằng những tiếng thân yêu chồng ơi. Ôg xã. Anh yêu. Chống ngốc. Nhưng thời gian, cuộc sống, thân phận, và người mà được gọi cũng là thứ ngăn cản. Cô rất muốn khóc nhưng có lẽ nước mắt cô vì anh 2 năm qua đã cạn cho dù còn thì cô cũng sẽ ko thể khóc được vì điều đó chứng tỏ rằng cô luỵ tịnh. Rồi cô gạt nhanh ánh mắt đấy qua lưng bước đi cùng nhỏ và nàng. Nàng và nhỏ hiểu nên ko nói gì.

Anh nhìn ánh mắt của cô, cách cô quay lưng lãng trốn tự nhiên tim anh đau nhói. Anh bị ả kéo đi, vừa đi anh vừa nhớ đến em bé mà cô ẩm kia là con ai???.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.