Hôm nay là Chủ Nhật
Nên cô và nhỏ dẫn Tiểu Hoàng đi dạo, trên con đường vỉa hè lát đát vài lá vàng vậy là mùa thu rồi, mùa mà cô thích nhất cũng là mùa cô buồn vì mùa thu làm cô nhớ đến ngày anh cầu hôn cô cũng là mùa thu. Cô lắc đầu để gạt đi cái ký ức ko nên nhớ này của cô. Cô nhìn xuống Tiểu Hoàng đang cười nghịch cái lá vàng rơi vào mình, cô cười hạnh phúc dù ko có con người lẫn trái tim anh bên cạnh nhưng có Tiểu Hoàng coi như có anh.
“A ma ma aaa” Tiểu Hoàng trong nôi đẩy vươn vươn tay về phía cô kêu
“Chắc tiểu Hoàng muốn chị bế” nàng bên cạnh cười nói ” chị đưa nôi đẩy đây cho em”
“Uk!! Đây Tiểu Hoàng lên với mẹ nhoa” cô từ từ bế Tiểu Hoàng lên đưa nôi đẩy cho nàng
“A Tiểu Hoàng lớn rồi nha, nặng rồi” cô cười nói đưa tay nhéo nhẹ mũi Tiểu Hoàng. Tiểu Hoàng cười khúc khích
“Cki đi mua đồ cho tiểu Hoàng ko? Em thấy nó lớn thêm rồi đó” nàng ra ý
“Uk cũng được” cô tác thành ý kiến của nàng.
“A CHỊ HAI đâu mà. Ồ cháu em nữa cơ à ko con trai chứ” một giọng nói khinh bỉ
“Ko biết tại sao xe bắt chó lại làm sổng một con chó để đến đây sủa bậy nữa” nàng lên tiếng đầy sự mỉa mai và kinh bỉ
“cô…cô..” ả tức giận ko nói nên lời “mà thôi, tui thông báo cho mấy chị một tin vui tui và Tuấn Anh có con rồi. Mấy chị sắp làm dì rồi haha”
“Cái thể loại chó đi cướp chồng rồi có con với chồng người ta còn thông báo cho người ta mà người đó là CHỊ. Cô là đê tiện nhất trong các thể đê tiện nhoa” nàng mỉa mai
“Thôi em mẹ bảo phải chia sẽ đồ cũ cho những người bất hạnh em à. Và…KHÁNH LY em là trong số NGƯỜI BẤT HẠNH đó.” Cô nói với nhỏ rồi quay qua cô bằng đôi mắt lạnh lùng khinh bỉ
“Hahaha đúng đúng. Người bất hạnh haha” nàng cười
“Cô…cô. Thì ra mẹ cô dạy cô những điều đó, nên mới bị cha tui đuổi đi rồi ở đầu đường só chợ hứ. Dáng xúc phạm hả cô mới là người bất hạnh” ả tức giận nói
Ả tức xì khói đi tới tát cô một cái
“Chát”
Móng tay ả cào qua mặt cô đến rỉ máu. Cô lạnh lùng quay qua đưa tay tát một cái
“Chát”
Làm người ả ngã xuống đất. Ả một tay dịnh bên má đổ sưng của mình.
“Tôi cấm cô xỉ nhục mẹ tôi” cô tức giận
Anh từ đâu đi tới xô cô ra làm cô té ngã vô dùng tay đỡ nên bị trật tay. Cô ngước lên nhìn người đẩy mình thì gặp ngay ngương mặt mà cô yêu cô nhớ, đang đỡ ả đứng dậy
“Cô có biết Khánh Ly đang có thai ko” anh quay qua cô quát. Nàng đi đến đỡ Cô từ từ đứng dậy, tim cô đau nhói nghe anh gọi Khánh Ly sao thân thiết quá còn rồi cô bằng cô sao nghe xa lạ quá.
“Anh! Em chỉ muốn báo tin vui cho chị ấy mà chị ấy lại tát em làm em ngã nữa. Đau quá huhu” ả giả vờ khóc lóc kêu đau ở má chỗ cô tát
“Anh thì biết gì và anh có quyền gì mà quát chị tôi” nàng ko kiềm chế được nữa
“Cô thật quá đáng” anh tức giận
“Chát”
Anh Tức giận tính tát nàng nhưng người hưởng ko phải là nàng mà là cô. Anh tát cô. Cô thấy đau, đau hơn cả cái tát và cái cào của ả nhiều cô ko đau thể xác mà ko bằng cô đau ở tâm hồn con tim cô đau.
Anh và ả quay bước đi, cô đứng nhìn bóng lưng của thân hình cao lớn mà cô từng gọi là chồng. Người mà hứa ko bao giờ làm cô đau vậy mà hôm nay anh tát cô và cùng người con gái khác quay bước đi. Mắt cô mờ dần cô kiềm chế ko cho nước mắt rơi nhưng nó ko theo ý cô, giọt nước mắt pha lê của cô lại rơi rồi, giọt nước mắt cô rơi xuống chạm vào vết thương nhưng cô chẳng thấy đau.
Anh quay đi, thật ra anh đã thấy và nghe hết tất cả nhưng khi thấy Khánh Ly bị ngã thì vì anh lo cho đứa bé trong bụng ả nên quên di những hành động của ả dẫn đến cô làm ả ngã.
Khi nảy tát trúng cô anh biết khi tức giận anh đánh rất mạnh tay nhìn cô té ngã dưới đất anh đau lòng. Anh ko hiểu vì sao anh đau lòng. Anh thường nghĩ anh cưới cô cũng chỉ để lợi dụng để lợi dụng nhưng anh hiểu vì sao Tát em anh thấy đau. Di Di.