Tử sắc linh khí tiếp tục thôn phệ khối đổ thạch thứ hai lần này xuất hiện trước mặt hắn là một tấm lưới màu vàng kim, hình giống mạng nhện, to cỡ một bàn tay, Lý Thiên Hành dùng thần thư quét qua một lần hai mắt tỏa sáng rỡ lập tức thu mãnh lưới lại liên tục vuốt ve.
– Cuối cùng cũng tìm được thứ tốt.
Mãnh lưới kim sắc được làm từ kim tằm ti địa cấp tài liệu, kẻ địch bị trói lại sẽ không thể sử dụng linh lực.
Có được một thứ vừa ý ánh mắt hắn tràn đầy mong đợi nhìn khối đổ thạch thứ ba, bên trong khối đổ thạch xuất hiện một vật đen thui giống như một cái mai rùa nhìn sơ qua thì không có gì đặc biệt nhưng cái mai rùa này được luyện chế từ hắc sơn quy đã đạt đến ngũ cấp yêu thú. Lý Thiên Hành hài lòng cất mai rùa vào bên trong thứ này có thể giúp hắn cản một đòn của cường giả hóa thần cảnh trở xuống.
– Lão tử vẫn chưa có bảo giáp hộ thân hôm nào ghé ngang tàn binh cát lấy một bộ vậy.
Lý Thiên Hành nhìn hai khối đá còn lại đang lơ lững trên không, đây là hai khối đắc giá nhất mà hắn mua mỗi khối nuốt hơn 5 vạn trung phẩm linh thạch, hắn nhìn từng mãnh đổ thạch rơi xuống trong lòng liên tục cầu nguyện.
– To ku da to ku da to ku da…
Sao khi mãnh đổ thạch cuối cùng rơi xuống, một viên hắc châu xuất hiện trước mặt hắn. Lý Thiên Hành dùng thần thư quét qua vài lần phát hiện một đống tài liệu luyện kim bên trong viên châu, huyền cấp có, địa cấp cũng có ngay cả thiên cấp cũng có nhưng hắn nhìn cả buổi trời cũng không biết thứ này dùng để làm gì.
– Không lẽ lần này không linh?
Lý Thiên Hành buồn bực đặc viên châu ở một nơi nào đó bên trong giới chỉ ánh mắt mong đợi nhìn vào khối đổ thạch cuối cùng, tử sắc linh khí vừa thôn phệ một nữa bên trong khối đổ thạch lóe lên một tia sáng màu vàng sao đó biến mất, tử sắc linh khí đang thôn phệ khối đổ thạch liền nhắm một hướng bay đi.
– Đã vào động của Lý Thiên Hành ta còn muốn chạy sao?
Hắn khẽ giơ bàn tay lên bên trong xuất hiện một sợi tơ màu vàng đang liên tục cử động như muốn trốn đi, một lúc sao tử sắc linh khí mới quay trở lại, Lý Thiên Hành vừa nhìn thấy liền ném cho vị huynh đệ này một ánh mắt khinh thường.
– Cuối cùng vẫn phải nhờ đến lão tử ra tay.
Lý Thiên Hành dùng thần thư quét qua một lần ánh mắt lần nữa phát sáng như nhìn thấy mỹ nữ, trên tay hắn không phải là thần binh mà là một loại kì binh cũng giống như linh hỏa, kim tơ do kim linh khí tồn tại không biết bao nhiêu vạn năm mới có thể tạo thành, sở hữu đặt trưng của kim loại vô cùng chắc chắn, ngay cả cường giả toái hư cảnh nếu như không cẩn thận cũng có thể bị tiểu tử này trói lại.
Hắn vừa nghĩ đến tình cảnh một cường giả toái hư cảnh phải cầu xin hắn tha mạng trong lòng hưng phấn đến không thể kiềm chế được.
– Tiểu tử này đúng là không tệ, lão tử lần này chịu thiệt nhận người làm tiểu đệ vậy.
Hắn dựa theo chỉ dẫn của thần thư dùng linh lực của bản thân bao phủ lấy kim tơ, mất gần cả canh giờ mới có thể thu phục được tên tiểu tử này.
Lý Thiên Hành liếc nhìn ngôi nhà gỗ ở phía xa đang muốn tiến lại thì phát hiện có người đến tìm, hắn mở cửa phòng nhìn thấy một tên học đồ đang đứng trước cửa.
– Chuyện gì?
– Sư huynh viện trưởng có chuyện cần tìm.
Lý Thiên Hành đi theo tên học đồ vào bên trong phòng của viện trưởng, vừa đi vào bên trong hắn đã phát hiện vài thân ảnh quen thuộc.
– Tiểu Lý người cũng ngồi đi.
Lý Thiên Hành cung kính gật đầu tiến lại gần chỗ của Lý Mục.
Viện trưởng thấy đã đủ người liền tuyên bố nhiệm vụ.
– Lần này ta triệu tập các người tới đây là vì chuyện của mê vụ sâm lâm, mấy ngày trước trong thành có người bàn tán nói bên trong mê vụ sâm lâm xuất hiện thiên cấp thần khí chắc các người cũng nghe qua?
Lý Thiên Hành nghe viện trưởng nói liền lắc đầu chuyện quan trọng thế này tại sao hắn lại không hay biết gì hết.
Lý Mục ngồi một bên khẽ đánh hắn một cái.
– Lý Huynh đệ đừng thật thà như vậy chứ?
Lý Thiên Hành nhìn ánh của mọi người xung quanh đang đổ dồn về phía mình lập tức gật đầu khẳng định như đúng rồi.
Viện Trưởng nhìn qua một vòng tiếp tục nói.
– Các người đều là đệ tử trọng điểm do học viện bồi dưỡng nên lần này ta sẽ dành cơ hội cho các người, phần còn lại phải xem vào vận khí của các người, lần này di tích mở ra chỉ có cường giả từ kim đan cảnh trở xuống mới có thể tiếng vào các người chỉ có thời gian hai tuần, sao hai tuần phong ấn bên ngoài sẽ không còn hiệu lực lúc đó xảy ra chuyện gì chắc các người cũng hiểu?
– Đồ nhi rõ.
Viện trưởng khẽ gật đầu.
– Lần này sự việc quan hệ trọng đại nên học viện quyết định phái Hàn Tuyết lão sư làm đoàn trưởng cùng 5 lão sư khác làm đoàn phó, hi vọng các người không làm cho ta thất vọng.
Đúng lúc này một giọng nói đột nhiên vang lên.
– Viện trưởng đồ nhi có một việc không hiểu mong viện trưởng có thể giải thích.
– Nói.
– Theo đồ nhi biết Lý Thiên Hành đồng học là thuộc bên đan viện tại sao lại tham gia thí luyện lần này?
Lý Thiên Hành vừa nghe nói đến hắn ánh mắt bất hiện nhìn đối phương, hắn nhận ra tên này là Triệu Lâm người lần trước hắn gặp ở chỗ Bạch Tiểu Linh.
Viện trưởng liếc nhìn Lý Thiên Hành khóe miệng mỉm cười đầy thâm ý.
– Tiểu Lý tuy là đệ tử đan viện nhưng hắn cũng tu luyện vũ kĩ nói cách khác hắn là đan võ song tu, tiểu Lý nếu ta đoán không lầm bây giờ người đã là trúc cơ hậu kì đúng không?
– Vâng thưa viện trưởng.
Mọi người nghe viện trưởng nói ánh mắt có chút ngạc nhiên nhìn Lý Thiên Hành ngay cả Lý Mục bên cạnh cũng vậy.
– Lý huynh đệ không ngờ người lại trâu như vậy.
– Nếu lão tử không trâu làm sao có thể xứng đáng làm huynh đệ của người.
Lý Mục nghe hắn nói khẽ giật mình nhưng lập tức khôi phục xem như chưa có chuyện gì?
– Được rồi nếu các người không có ý kiến vậy thì mọi chuyện quyết định như vậy, một tháng sao bắt đầu xuất phát.
– Rõ.
Lý Thiên Hành vừa rời khỏi phòng viện trưởng liền có người tìm gặp.
– Lý đạo hữu không biết có thể dành một chút thời gian cho tiểu nữ được không?
Lý Thiên Hành nhìn Như Vân trước mặt trong lòng bắt đầu yy tự sướng.
– Không lễ tiểu nữ này bị mị lực của lão tử hấp dẫn nhanh như vậy? cũng đúng lão tử phong lưu anh tuấn, đẹp trai tiêu soái, thông minh tài hoa nàng nhất kiến chung tình điều đó cũng là đương nhiên.
Lý Mục nhìn thấy cảnh này cũng có chút kinh ngạc bản thân hắn suốt ngày tìm mỹ nữ lại không được tên huynh đệ này vừa rời của đã có mỹ nữ đến tìm, người so với người sao lại khác như vậy.
– Thiên Hành huynh đệ không phải là chúng ta có chuyện cần bàn sao?
– Có sao? À ta nhớ rồi chuyện đó cũng không quan trọng hay là để lúc khác đi.
Lý Thiên Hành ném cho Lý Mục ánh mắt khinh thường sao đó quay sang mỉm cười nhìn Như Vân.
– Như Vân tiểu thư đã mời làm sao tại hạ có thể từ chối.
– Tiểu nữ đa tạ công tử.
Hắn vừa tính động thủ chiếm chút tiện nghi thì lại có người tiến tới.
– Như Vân nàng ở đây sao?
Lý Thiên Hành vừa nhìn thấy tên này trong lòng thầm mắng.
– Tiểu tử người không thể để lão tử làm ăn xong hãy đến sao?
Như Vân sắc mặt có chút cứng ngắc.
– Ngụy đạo hữu không biết tìm Như Vân có chuyện gì?
Lý Ngụy liếc Lý Thiên Hành một cái sao đó mỉm cười thân thiện.
– Như Vân ta muốn mời nàng đi ăn sẵn tiện bàn chuyện hôn sự của chúng ta.
Lý Thiên Hành nghe đến đây khẽ nhíu mày, tên này kiếm cớ còn bá đạo hơn hắn.
– Lý Ngụy không phải hôn ước của chúng ta đã bị hủy bỏ sao? Người không nên nói lung tung.
– Ta đâu có nói lung tung, đúng là hôn sự chúng ta lúc trước bị hủy bỏ nhưng ngày hôm qua phụ thân ta đã đến gặp phụ hoàng của nàng sao khi hai người bàn luận cuối cùng phụ hoàng của nàng cũng đồng ý không hủy bỏ hôn sự chỉ là tạm thời dời lại một ít thời gian.
Như Vân nghe hắn nói vẻ mặt không tin tưởng.
– Không có khả năng, không phải Như Nguyệt cô cô đã nói…
– Nàng phải nên biết Lý gia ta nắm hơn một nữa quân quyền, Như Nguyệt lão sư làm sao có thể so sánh.
Lý Thiên Hành nhìn vẻ mặt đắc ý của hắn liền không nhịn được chen vào.
– Này, người đang lảm nhảm gì vậy? lão tử khi nào nắm một nữa binh quyền, làm sao ta không biết?
Lý Ngụy đang hưng phấn đột nhiên bị cắt ngang ánh mắt bất thiện nhìn Lý Thiên Hành.
– Lý Thiên Hành ta khuyên người không nên xen vào chuyện này nếu không người nhất định sẽ hối hận.
– Chuyện của người lão tử không rãnh để quản.
Lý Thiên Hành tiến lại chỗ của Như Vân mỉm cười.
– Như Vân tiên tử không phải có chuyện muốn nói với tại hạ sao? Bây giờ không còn sớm chúng ta mau chóng đi thôi.
– Đứng lại.
Lý Ngụy chắn trước mặt hai người ánh mắt âm trầm nhìn Lý Thiên Hành.
– Lý Thiên Hành người đang muốn gây chuyện với Lý gia sao? Người nên suy nghĩ cho kĩ dù là viện trưởng cũng không thể cứu được người.
– Người đang uy hiếp lão tử sao? Lão tử nói cho người biết nếu người dám chen vào chuyện của ta cho dù là gia gia của người cũng không cứu được người.
Lý Ngụy nghe hắn nói liền cười lớn, ánh mắt tràn đầy kinh thường nhìn Lý Thiên Hành.
– Người tưởng người là ai? Lý gia ta chỉ cần nói một câu cũng có thể làm cho người ở Vương thành này không chốn dung thân.
Lý Thiên Hành đột nhiên tiến lên chắn trước mặt của Như Vân, trên tay hắn xuất hiện một tấm kim bài.
– Tiểu tử nể tình người cũng họ Lý lần này lão tử tha cho người sao này nếu để lão tử thấy người còn ỷ thế hiếp người lão tử nhất định thay gia gia người dạy dỗ tiểu tử người.