Lý Ngụy đang muốn nổi bảo nhưng khi nhìn thấy tấm kim bài kia sắc mặt liên tục biến đổi cuối cùng xoay người bỏ đi.
Lý Thiên Hành khẽ thở phào cũng may lần này có tấm kim bài của vạn bảo các dọa tên tiểu tử này.
– Đúng là làm mất mặt dòng họ Lý.
Hắn nói xong liền xoay người trên mặt mang theo nụ cười tiêu soái nhìn Như Vân.
– Như Vân tiên tử không biết chúng ta sẽ đi khách sạn… à không khách điếm nào đây?
– Duyệt Lai khách điếm công tử thấy thế nào?
– Tốt.
Lý Thiên Hành dù sao cũng ở Vương thành được mấy tháng cũng biết được Duyệt Lai khách điếm là một trong những khách điếm nổi tiếng nhất ở Vương thành, bên trong chỉ thanh toán bằng linh thạch, món ít nhất cũng hơn 100 linh thạch hạ phẩm, hắn nhìn tòa khách điếm trước mặt lại nhớ tới Trương Tam, Liễu Chính.
– Nếu có cơ hội nhất định sẽ dẫn hai người họ đi ăn sạch mấy cái khách điếm ở Vương thành này.
– Lý công tử người thấy nơi đây như thế nào?
– Khá tốt.
Như Vân gọi vài món ăn sao đó đưa thực đơn cho hắn, Lý Thiên Hành nhìn qua một lần đột nhiên nhớ đến tiểu bạo nữ kia thiếu hắn một bữa ăn, xem ra nơi này cũng không tệ lần này lão tử sẽ chơi tiểu nha đầu đó một vố, càng nghĩ vẻ mặt hắn càng bỉ ổi.
– Lý công tử người đang cười gì vậy?
– À không chỉ là ta nghĩ không biết lần này Như Vân tiên tử có chuyện gì muốn nói với tại hạ.
– Công tử không cần đa lễ, gọi tiểu nữ Như Vân là được, lần này tiểu nữ đến là muốn hỏi công tử đã có quyết định cho tương lai chưa?
Lý Thiên Hành lúc trước cũng từng nghe Liễu Chính nói chỉ cần tiến vào bên trong hoàng gia học viện là có thể nhất phi trùng thiên nhưng hắn vẫn chưa tìm hiểu chuyện này bao giờ.
– Tại hạ vẫn chưa nghĩ đến chuyện đó.
– Lý công tử thấy Vương thành thế nào?
– Vương thành vô cùng tốt xứng đáng là vương trung chi thành cũng là thành trì lớn nhất mà tại hạ từng thấy.
Như Vân nghe hắn trả lời khẽ gật đầu đồng ý.
– Vậy nếu như công tử có cơ hội tiến vào bên trong hoàng gia để làm việc không biết công tử có đồng ý không?
– Không biết bây giờ tại hạ phải xưng hô như thế nào mới đúng?
– Công tử có thể gọi tiểu nữ là Như Vân cũng có thể gọi là thất công chúa.
– Không biết thất công chúa nhìn trúng tiểu nhân ở điểm nào?
– Công tử không cần kiêm tốn chỉ riêng khả năng nhận biết dược liệu ngay cả Như Nguyệt cô cô là tam phẩm luyện đan sư cũng tự nhận không bằng.
– Như vậy là ngây lúc đó thất công chúa đã nhìn trúng ta?
Như Vân khẽ gật đầu, Lý Thiên Hành cằm lấy tách trà trên bàn uống một hơi cạn sạch hắn biết lần này không ăn được gì chỉ có thể uống li trà trước mặt.
– Nếu tại hạ đoán không lầm thì ở trước phòng viện trưởng thất công chúa cố ý mời tại hạ đi ăn là muốn tạo ra mâu thuẫn giữa tại hạ với Lý gia đến khi mọi việc không thể giải quyết công chúa sẽ đứng ra hòa giải, lúc đó ta lại nợ công chúa một ân tình chỉ có thể vì hoàng gia làm việc để trừ nợ.
Nhã Vân nghe hắn nói lập tức lắc đầu.
– Mọi chuyện không phải như công tử nghĩ, hôm nay thật sự tiểu nữ chỉ muốn mời công tử dùng bữa không ngờ lại bị Lý Ngụy chen ngang với lại bản thân Như Vân cũng không hề hay biết việc hôn ước đó.
– Chuyện này có thật hay không cũng không liên quan tới tại hạ, lần này tại hạ giúp công chúa chỉ vì người là tỷ muội tốt của Ngọc Thanh, hôm nay đa tạ công chúa mời dùng bữa, cáo từ.
Lý Thiên Hành vừa đi vừa thở dài hôm nay hắn không những không làm ăn được gì mà còn đắc tội với Lý gia đúng là xui xẻo.
– Tốt nhất hôm nay lão tử không nên ra khỏi phòng nếu không chẳng biết lại đụng phải thứ gì.
Hắn tiến vào bên trong thần đồ tiếp tục thu mấy góc dược liệu, sao mấy ngày kiên trì luyện tập bây giờ hắn đã đi được vài bước, Lý Thiên Hành đi ra bên ngoài cửa hang nhìn cánh rừng trước mắt, hắn từng nghe nói Hoành đoạn sơn mạch chính là sơn mạch lớn nhất trên đại lục này kéo dài vô tận cho dù là cường giả toái hư cảnh giới cũng không thể đi hết.
– Không lẽ đây chính là Hoành đoạn sơn mạch?
Hắn suy nghĩ một chút liền lắc đầu phủ nhận, nếu đây là hoành đoạn sơn mạch không có lý gì Thiên Tước đế quốc lại nhường cho hai đế quốc kia chiếm đóng phải biết linh khí ở đây nhiều gắp mấy chục lần Vương thành.
– Dù sao cũng không có việc gì làm hay là đi ra ngoài xem thử.
Lý Thiên Hành đi được vài bước lại tiến vào bên trong giới chỉ hắn tốn nữa ngày trời chỉ đi được vài dặm đường lúc này trước mặt hắn lại xuất hiện một hang động giống như hang động lúc trước, Lý Thiên Hành vừa bước tới cửa hang liền ngửi ra mùi của hắc sắc phi ưng, hắn dùng thần thư quét qua mấy lần phát hiện không có chủ nhà bên trong.
– Nhà không có chủ là nhà hoang mà là nhà hoang thì lão tử vào hẳn là không phạm pháp đi.
Lý Thiên Hành vừa tiếng vào liền nhìn thấy cảnh tượng quen thuộc một cái tổ chim rộng đến cả 100m bên cạnh còn trồng mấy cây ăn trái.
– Tiểu tử này không ngờ lại biết canh tác đúng là không tệ, không tệ.
Hắn dùng thần thư quét qua một lần lập tức nhận ra mấy cây linh dược còn sống đều là ngũ cấp, thân cây tỏa ra linh khí không thua cực phẩm linh thạch trên cây còn có vài trái.
– Ngũ hành quả tăng 1 cấp bật dưới hóa thần chật chật, kim linh quả tăng độ tinh thuần kim thuộc tính chà chà, Tinh cương quả tôi luyện thể chất… a di đà phật lấy của người là không đúng vậy lấy của chim hẳn là không sai với lại tên này lại không biết cái gì là trồng trọt lại để ngũ phẩm linh dược gầy đến da bọc thân như thế này đúng là tội lỗi, tội lỗi.
Lý Thiên Hành thu mấy cây linh dược vào bên trong giới chỉ còn cái tổ chim kia hắn nhìn mấy cái rồi lắc đầu tiếc núi rời đi.
– Làm người phải biết đủ, phật bảo không nên tham, không nên tham.
Hắn chấp hai tay đi ra bên ngoài sao khi đi được vài dặm lại tiếp tục gặp thêm một hang động, lúc hắn đang định tiến vào độ hóa thì nhìn thấy một cảnh tượng làm hắn suốt đời không quên.
– Cái gì vậy? không lẽ sắp mưa?
Bên trên bầu trời một đám mây đen kéo đến khi còn cách hắn vài trăm dặm Lý Thiên Hành mới nhận ra đó là một bầy hắc sắc phi ưng, thần thư vừa quét qua ít nhất cũng có hơn vài vạn con, thấp nhất là tam cấp cao nhất lên đến lục cấp yêu thú.
– Đây là đâu? Ta là ai?
Lý Thiên Hành cảm giác như mình đang mơ, hắn không sợ mấy con phi ưng này nhưng mà cứ nghĩ mỗi con có một hang động, mỗi hang động đều có gần ấy ấy lượng linh dược nếu như hắn có thể gôm toàn bộ linh dược của bọn này không chừng có thể dùng linh dược để nhấn chìm cả một tòa Vương thành.
Đúng lúc này một con hắc sắc phi ưng bay về phía hắn trên miệng còn ngậm mấy góc linh dược, Lý Thiên Hành lập tức rời khỏi thần đồ hắn cũng không ngu đến nỗi vì mấy góc linh dược lại đi đắc tội với bầy cằm thú này.
Lý Thiên Hành trở về phòng mình trên mặt tràn đầy hưng phấn nếu như lấy được toàn bộ của cải của bọn cằm thú hắn chắc chắn sẽ trở thành người giàu nhất trên cái đại lục này, đến lúc đó cũng không cần phải đi đào mộ người khác nói không chừng mấy tên kia phải tìm mộ của hắn mà đào.
– Không đúng, không đúng lão tử vẫn còn chưa sống đã làm sao lại có tư tưởng trời ơi như vậy.
Lý Thiên Hành áp chế tâm tình của mình cố gắn lấy lại bình tĩnh, điều bây giờ hắn cần làm chính là tu luyện di lăng chi thuật cùng ẩn thân chi thuật để chuẩn bị kế hoạch hai ngày sao.
Hoàng gia học viện bên trong một căn phòng thanh nhã hai nữ nhân đang ngồi đối diện.
– Cô cô tại sao phụ hoàng lại đồng ý hôn sự của con? không phải là lúc trước người đã đồng ý hủy bỏ hay sao?
– Ta cũng không biết, hôm qua Lý Cẩn cùng hoàng huynh ở bên trong hoàng cung bí mật nói chuyện hẳn là có liên quan đến chuyện của con.
– Cô cô bây giờ con phải làm sao? không lẽ thật sự phải lấy Lý Ngụy sao?
Nhã Vân vừa nói trên gương mặt bình tĩnh lộ ra vẽ sầu não, ngay cả vị cô cô nàng tin tưởng nhất cũng không giúp được mình xem ra lần này nàng thật sự đã hết đường đi.
– Nhã Vân con đã ở bên trong hoàng cung lâu như vậy hẳn là phải hiểu được một số quy tắc chúng ta không thể thay đổi được, cho dù con có cố gắn như thế nào cũng vậy thôi, nhị tỷ của con chính là ví dụ tốt nhất.
Nhã Vân nghe nhắc đến nhị tỷ hai mắt có chút đỏ lên, nhị tỷ của nàng mặt dù mang trong mình ngũ phẩm linh mạch vẫn bị phụ hoàng mang đi làm vật trao đổi huống chi chỉ là một tứ phẩm linh mạch như nàng.
– Cô cô không phải vẫn còn có người hay sao?
Như Nguyệt nghe nàng nói chỉ mỉm cười một cái.
– Ta sao? chỉ là chưa có người trả giá phù hợp thôi.
Hai người nói đến đây đều trầm ngâm, im lặng một lúc sao Như Nguyệt mới lên tiếng.
– Như Vân mấy ngày nay con cứ ở trong phòng của ta, kế hoạch lần này con không cần tham dự.
– Tại sao? không phải…
Như Vân nói đến đây liền hiểu ra mọi chuyện, nàng là công chúa của một vương quốc làm sao có thể đi mạo hiểm để cứu công chúa của một tiểu quốc được.
– Con yên tâm ta sẽ cho người giả dạng con với lại lần này ta còn mời được một cường giả nguyên anh cảnh hỗ trợ chắc chắn sẽ không có sơ xuất.