Vô Thiên Đế

Chương 50: Triệu phủ



Lý Thiên Hành khẽ sờ bộ y phục trên người, cho dù lúc ở địa cầu cũng không có ai đối xử tốt với hắn như vậy.

– Không phải cô nói trễ rồi sao? còn không mau đi.

Bạch Tiểu Linh hừ một tiếng không thèm để ý đến hắn, hai người đi được nữa canh giờ thì tới chỗ của Triệu gia, Lý Thiên Hành quan sát tòa kiến trúc trước mặt chỉ có thể nói to lớn, hùng vĩ, sang trọng.

– Không hổ danh là gia tộc đứng đầu thương nghiệp của đế quốc ngay cả đại môn cũng được làm bằng linh khoáng.

Hai người vừa tiến đến trước của liền gặp được người quen.

– Linh nhi sao giờ này muội mới đến?

Triệu Lâm nhìn thấy Bạch Tiểu Linh lập tức mỉm cười đi đến nhưng khi nhìn thấy Lý Thiên Hành bên cạnh nàng vẻ mặt nhanh chóng biến đổi.

– Lý đạo hữu cũng tới đây sao?

– Triệu ca ca là muội dẫn hắn tới, hôm nay Thanh tỷ có việc nên nhờ hắn đi cùng muội, Triệu ca ca có vấn đề gì sao?

– Tất nhiên là không, chúng ta vào trong thôi.

Lý Thiên Hành vừa đi vừa quan sát, Triệu phủ đúng là vô cùng rộng lớn diện tích không hề thua kém vạn bảo các, khắp nơi đều được trang trí vô cùng lộng lẫy giống như hoàng cung ở địa cầu, ánh mắt hắn đảo qua vài vòng liền phát hiện được vài người quen.

– Tiểu Linh muội mới tới sao?

– Ân, Như Vân tỷ đi một mình sao? sao muội không thấy Như Nguyệt lão sư?

– Cô cô có việc không thể tới được nên nhờ tỷ mang lễ vật đến.

Nơi đây ngoài Như Vân ra còn có những người trong tổ hợp tiến vào di tích, ánh mắt hắn dừng lại trên người Lý Mục.

– Lý Mục thương thế của người đã khỏi rồi sao?

Lý Mục nghe Lý Thiên Hành nói trong lòng có chút ái náy.

– Thiên Hành huynh đệ thật ra ta chỉ là muốn tốt cho người thôi, có phải lúc người luyện tập với Hàn Tuyết lão sư, vũ kĩ tiến bộ nhanh hơn so với chúng ta đúng không?

– Đúng vậy, không những tiến bộ mà còn tiến bộ một bước lớn, chỉ một chút nữa là ta đã phá toái hư không, phi thăng tiên giới.

Lý Thiên Hành vừa nói xong liền cầm lấy hai chung rượu, hắn lấy ra một viên linh dược dùng tốc độ không tưởng bỏ vào một chung.

– Lý Mục huynh đệ lần này ta phải đa tạ người.

– Thiên Hành dù sao ta với người cũng là huynh đệ cần gì phải nói đa tạ.

Lý Mục tiếp nhận chung rượu một hơi uống cạn sạch ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc nhìn Lý Thiên Hành.

– Không lẽ Hàn Tuyết lão sư lần này ra tay nặng như vậy sao?

Lý Thiên Hành cùng Lý Mục trò chuyện một lúc thì biết được hôm nay chính là lễ kỉ niệm ngày lão tổ của Triệu gia đặt chân tới Vương thành, nói chính xác hơn chính là ngày khởi nghiệp của Triệu gia, hắn nhìn số người tới càng lúc càng đông có lẽ đã vượt qua con số ngàn người, mỗi một người đều có địa vị không nhỏ ở Vương thành thế mới biết quan hệ của Triệu gia lớn đến mức nào.

Đúng lúc này bên trên kháng đài một trung niên nam tử xuất hiện, người này là Triệu Sơn con trai lớn của Triệu lão gia chủ, phụ thân của tên Triệu Lâm.

– Các vị bằng hữu, đa tạ đã tới tham gia buổi yến tiệc hôm nay, Triệu Sơn ta thay mặt Triệu gia xin chúc các vị có một buổi yến tiệc vui vẻ.

Lý Thiên Hành nhìn Triệu Sơn đứng trên kháng đài khẽ nhíu mày.

– Tại sao lại không thấy Triệu lão gia chủ?

– Tiểu tử thúi người đang nói nhảm cái gì đó đây chỉ là một buổi yến tiệc nhỏ làm sao có thể kinh động được Triệu lão, người ta đường đường là cường giả nguyên anh kì mỗi ngày đều phải khắc khổ tu luyện chứ đâu phải như tiểu tử nhà người.

Bạch Tiểu Linh nói xong còn ném cho hắn một ánh mắt khinh thường, Lý Thiên Hành không có tâm trạng để ý đến nàng nếu như mấy lão gia hỏa nguyên anh kì không có ở đây như vậy kế hoạch của hắn sẽ vô cùng khó khăn.

– Nếu mấy lão già đó lười biếng như vậy, lão tử sẽ giúp bọn họ vận động một chút.

Ánh mắt hắn đảo quanh một vòng sao đó ngừng lại chỗ để thức ăn, Lý Thiên Hành vừa đi vừa bóp nát mấy chục viên hóa linh đan để chúng bay tán loạn sao đó hắn lại đi xung quanh chỗ để thức ăn vài vòng, bộ dạng giống như đang tìm kiếm món nào đó cuối cùng hắn cầm lấy một dĩa thức ăn đi đến chỗ của Bạch Tiểu Linh.

– Bạch tiểu thư có muốn ăn thử một miếng không?

Bạch Tiểu Linh nhìn dĩa thức ăn trước mặt lại nhìn bộ dáng vừa đứng vừa ăn của hắn, sắc mặt nàng thoáng chốc ửng đỏ, vẻ mặt bối rối.

Hắn nhìn bộ dáng của nàng có chút kinh ngạc, tiểu nha đầu này là đang thẹn sao?

– Cô không cần ngại, xem như là lão tử đa tạ việc cô đưa lão tử tới đây.

– Ngại cái đầu người.

Bạch Tiểu Linh rống lên một tiếng sao đó còn giẫm chân hắn một cái mới chịu bỏ đi.

Triệu Lâm nhìn Lý Thiên Hành, ánh mắt tràn đầy khinh thường sao đó cùng bọn người Như Vân rời đi.

Đang lúc Lý Thiên Hành sửng sờ thì Lý Mục tiến lại vỗ vai hắn vài cái.

– Thiên Hành không phải người nói muốn cua Như Nguyệt lão sư sao? tại sao lại biến thành tiểu công chúa Bạch gia rồi.

– Ai muốn cua tiểu nha đầu đó? lão tử vẫn còn muốn sống thêm vài năm.

Lý Mục nghe hắn nói sắc mặt có chút kinh ngạc.

– Này người không biết chỉ có đạo lữ mới có thể ăn chung một dĩa thức ăn hay sao?

Lý Mục nhìn hắn mờ mịt lắc đầu, thở dài một hơi.

– Thiên Hành ta thật sự nghi ngờ huynh đệ người có phải là người trên đại lục này hay không nữa.

Lý Mục vừa nói xong liền lấy một miếng thức ăn trong dĩa của Lý Thiên Hành cắn một cái sao đó đuổi theo bọn người của Bạch Tiểu Linh.

Lý Thiên Hành nhìn dĩa thức ăn trong tay toàn thân rung lên chỉ muốn mau chóng ném đi, hắn đi vài vòng bên trong đại sảnh sao đó tìm một tên người hầu của Triệu gia.

– Cho ta hỏi nhà xí ở chỗ nào?

– Ở bên kia.

Lý Thiên Hành đa tạ một tiếng sao đó lập tức chạy đi, hắn vừa rời khỏi một lúc thì bên trong đại sảnh bắt đầu náo loạn gần cả trăm người bị Tào Tháo rượt đến không kịp chạy, bọn người này nhanh chóng hướng đến khu nhà xí của Triệu gia, hoàn cảnh vô cùng náo nhiệt. Lý Thiên Hành vừa rời khỏi đại sảnh lập tức lấy ra một viên tứ cấp ẩn linh đan nuốt vào, vận ẩn thân thuật đứng sang một bên quan sát, khi hắn đang tìm thức ăn cũng thuận tay bỏ một mớ hóa thủy đan vào bên trong, đối với tu luyện giả nếu như tình huống cấp bách này sảy ra thì họ có thể vận linh lực chống đỡ vài canh giờ vì vậy hắn tiện tay ném thêm mấy viên hóa linh đan xem như giúp bọn này giải quyết nhanh chóng vấn đề.

Triệu gia tuy rộng lớn nhưng hắn chắc chắn không thể nào có hơn một ngàn cái nhà xí được, Lý Thiên Hành ngồi đợi một hồi thì nhìn thấy mấy lão giả xuất hiện.

– Có chuyện gì xảy ra?

– Bẩm trưởng lão bên trong thức ăn bị người khác hạ độc.

Lão giả vừa nghe được sắc mặt trở nên vô cùng tức giận.

– Là ai giám gây chuyện với Triệu gia ta?

Tên thuộc hạ đúng kế bên bị uy áp của lão làm cho toàn thân rung rẫy.

– Bẩm trưởng lão, bên trong thức ăn chỉ có hóa thủy tán nên không có ai bị thương nhưng bên trong phủ đã không còn chỗ để… để…

– Người đi đều động một ít hộ vệ nội phủ đến đây, nếu như không đủ chỗ thì đưa bọn họ vào bên trong nội phủ nhất định không được để xảy ra vấn đề.

– Tiểu nhân tuân lệnh.

Lúc này bên trong Triệu phủ vô cùng náo nhiệt, khắp nơi đều có người chạy nạn, một số người ôm bụng, số người ôm mong, một số mùi đặc trưng xuất hiện, Lý Thiên Hành quan sát một lúc cuối cùng cũng tìm được một tiêu, vài chục tên hộ vệ từ bên trong nội phủ chạy ra mang mấy tên chậm chân đi giải quyết, Lý Thiên Hành lập tức hiện nguyên hình ôm bụng chạy tới chỗ một tên hộ vệ.

– Vị… vị đại ca này giúp ta một chút… chút được không?

– Công tử mau đi theo tiểu nhân.

– Ái ui… bây giờ ta chạy không nỗi làm phiền vị huynh đệ có thể cõng ta được không?

Lý Thiên Hành không đợi hắn đồng ý đã nhảy lên lưng bộ dáng giống như có thể xả hàng bất kì lúc nào.

– Huynh đệ có thể nhanh lên hay không? ta… ta sắp không xong…

Tên hộ vệ vận linh lực chạy thẳng vào bên trong nội phủ sao đó tìm một căn phòng cho tên nằm trên lưng giải quyết vấn đề.

– Công tử yên tâm ở đây giải quyết.

– À đa tạ.

– Tiểu nhân cáo lui.

Lý Thiên Hành nhìn hắn rời đi khóe miệng khẽ cong lên.

– Người không cần phải rời đi đâu.

Tên hộ vệ còn chưa hiểu gì đột nhiên cảm thấy trời đất tối sầm lăng đùng ra ngủ.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.