Lý Thiên Hành thu tên hộ vệ vào giới chỉ sao đó tiếp tục ở lại trong phòng, theo như tính toán của hắn thì hóa thủy tán có hiệu quả ít nhất một canh giờ, hắn ngồi đợi một lúc lại thấy nhàm chán, ánh mắt hắn đảo quanh căn phòng mấy lần cũng chẳng thấy thứ gì có giá trị.
– Có nên đi tham quan Triệu phủ một lần không nhỉ?
Ẩn linh đan vẩn còn hiệu quả 1 ngày nên hắn quyết định đi xem thử, bên trong Triệu phủ người người vẫn chạy đông như trẩy hội hắn chỉ đi có vài vòng đã phát hiện hơn 10 tên kim đan cảnh đang ổn định tình hình. Lý Thiên Hành vận ẩn thân thuật tiếp tục đi sâu vào bên trong, hắn đi qua hai dãy hành lang tiếp cận khu vực trung tâm nội phủ, trước mắt là mấy khu biệt viện hẳn là để cho mấy nhân vật trọng yếu ở.
Lý Thiên Hành cẩn thận tiếp cận một khu biệt viện gần nhất, hắn quan sát vài lần phát hiện không có ai, bên trong khu biệt viện diện tích cũng khá lớn mỗi căn phòng đều có người gác cửa cho dù có sử dụng ẩn thân thuật cũng không thể tiến vào, hắn suy nghĩ một lúc cũng không thể tìm ra được biện pháp gì đành phải tạm thời rút lui, Lý Thiên Hành đi thêm vài vòng thì đột nhiên cảm nhận được một cổ áp lực ập đến, ngay lập tức nhảy sang một bên.
Chỗ hắn vừa đứng xuất hiện một lão giả, ánh mắt lão liên tục quan sát xung quanh.
– Tại sao không có ai?
Lão vừa nói xong lập tức rời đi, một lúc sao lão lại xuất hiện ngay chỗ cũ.
– Thật sự là không có ai? Có lẽ ta đã già rồi.
Lý Thiên Hành núp một bên liếc mắt khinh thường, cũng mai lúc trước Từ Côn đã dùng chiêu này với hắn nếu không bây giờ hắn đã bị lão già này phát hiện, hắn đợi thêm nữa canh giờ mới nhú đầu ra, ánh mắt liên tục đảo xung quanh đến khi chắc chắn không còn ai nữa mới đi ra ngoài, lúc hắn trở lại phòng thì tình hình bên ngoài đã ổn định.
– Các vị quan khách chuyện hôm nay là sơ xuất của Triệu gia, Triệu Sơn ta thay mặt Triệu gia ở đây tạ lỗi với các vị.
Lão nói xong liền cuối người xuống, cả trăm tên nha đinh ở phía sao cũng bắt trước làm theo.
– Triệu huynh việc này không thể trách Triệu gia được, tại hạ nghĩ chuyển ngày hôm nay là do tiểu nhân cố ý ô nhục Triệu gia nên mới làm ra chuyện này.
– Đúng vậy tại hạ cũng nghĩ như vậy, loại người làm ra chuyện này đúng là bỉ ổi, hạ lưu, vô sỉ…
Lý Thiên Hành đứng một bên im lặng không lên tiếng, dùng thần thư thu lại toàn bộ khí tức của những tên này.
Triệu Sơn nghe họ nói sắc mặt càng thêm áy náy.
– Đa tạ các vị thông cảm nhưng việc lần này Triệu gia vẫn phải chịu trách nhiệm, trong thời gian nhanh nhất sẽ cho các vị một câu trả lời thỏa đáng.
Triệu Sơn nói xong lập tức ra lệnh tiễn khách, yến hội hôm nay đến đây là chấm dức, Lý Thiên Hành vừa đi được vài bước thần thư bên trong rung lên một cái, rõ ràng là có người đang theo dõi hắn, ánh mắt đảo qua vài lần lập tức tìm được cứu tinh.
– Tống lão ca…
– Tiểu Lý đệ cũng đây sao? Tại sao lúc nãy ta không thấy đệ?
Lý Thiên Hành vừa nghe lão nói sắc mặt trở nên khó coi.
– Lão ca đừng nói nữa, hôm nay đúng là xuôi xẻo mà đệ vẫn còn chưa ăn được gì hết vậy mà… Tống lão ca hay là hai chúng ta đến Duyệt Lai khách điếm dùng bữa được không? đệ mời.
– Nếu đệ đã có lòng lão ca đây cũng không tiện từ chối.
Lý Thiên Hành đi theo Tống Tiền được một đoạn thì cảm giác bị theo dõi biến mất, lúc này mới yên lòng rời đi.
Bên trong Triệu phủ, Triệu lão gia chủ Triệu Kiệt sắc mặt âm trầm nhìn mấy vị trưởng lão đang ngồi hai bên.
– Điều tra tới đâu rồi?
– Phụ thân hài nhi đã lén cho ám vệ theo dõi những người tình nghi tin rằng rất nhanh sẽ có được tin tức.
– Lần này đúng thật là mất mặt, cho dù trả bất cứ giá nào cũng phải tìm cho ra tên đó.
Lão vừa nói xong chung trà trên tay cũng bị bóp nát, chuyện ngày hôm nay nếu như bị truyền đi sao này Triệu gia nhất định sẽ biến thành trò cười của thiên hạ.
– Gia chủ chuyện này có khi nào liên quan đến bọn người của Lý gia hay không?
Triệu Kiệt nghe trưởng lão nói khẽ lắc đầu.
– Ta có thể đảm bảo chuyện này không hề liên quan gì tới hai nhà Lý, Trần.
– Vậy không lẽ là bọn người bị chúng ta chèn ép đến báo thù?
– Độc dược lần này đối phương sử dụng đều là tam cấp thượng phẩm hơn nữa còn với số lượng lớn, ta nghĩ đối phương khẳng định không phải dạng vừa đâu.
Triệu lão gia chủ suy nghĩ một lúc ánh mắt nhìn Triệu Sơn.
– Sơn nhi khi nào có tin tức thì báo ngay cho ta, còn nữa kiểm tra kĩ lưỡng bên trong toàn phủ xem có gì thay đổi không? Ta nghĩ đối phương không chỉ hạ độc đơn giản như vậy.
– Hài nhi tuân lệnh.
Lý Thiên Hành sao khi cùng Tống Tiền dùng thức ăn ở Duyệt Lai khách điếm thì trở về phòng, hắn vừa tiến vào đã gặp Ngọc Thanh đang đứng đợi, bên cạnh còn có tiểu nha đầu.
– Tiểu tử thúi sao bây giờ người mới trở lại?
– Còn không phải do mấy loại thức ăn kém chất lượng kia sao? Lão tử thật không ngờ bọn người Triệu gia lại chơi bẩn như vậy.
Ngọc Thanh đi đến bên cạnh, ánh mắt tràn đầy lo lắng.
– Thiên Hành chàng không bị gì chứ?
– Nàng yên tâm, mấy loại thức ăn đó không hại được ta đâu.
– Tiểu tử thúi người có điều tra được gì không?
Lý Thiên Hành nghe nàng hỏi sắc mặt có chút trầm ngâm.
– Lần này ta tiến vào Triệu phủ trong lúc bị ấy ấy thì vô tình thấy được một tên trong số bọn người lúc trước đã bắt Ngọc Thanh.
– Người có bắt được hắn hay không?
Bạch Tiểu Linh nghe nói có manh mối vẻ mặt hưng phấn hẳn lên.
– Lúc đó bản thân ta còn lo chưa xong làm sao có thể bắt người.
– Người nói cũng đúng, cho dù người không bị gì với mấy loại vũ kĩ của người cũng chưa chắc bắt được tên đó, tiểu tử thúi hay là người dẫn bổn tiểu thư đến đó để bổn tiểu thư bắt hắn.
– Không được, cho dù cô có bắt được hắn chắc chắn tên đó cũng không nhận tội, với lại cô vì chuyện này tạo ra xung đột giữa hai nhà Bạch, Triệu sẽ làm cho Ngọc Thanh càng thêm khó sống.
Bạch Tiểu Linh khẽ gật đầu, tên này nói quả thực không sai, ánh mắt nàng có chút ngạc nhiên nhìn hắn.
– Tiểu tử thúi sao hôm nay người lại thông minh như vậy? không lẽ là do ăn trúng độc dược kia sao?
– Đúng vậy, ở Triệu gia vẫn còn một mớ độc dược đó cô có muốn thử hay không?
Lý Thiên Hành thật sự muốn đè cô nàng này xuống đánh một trận, nếu không phải vì chuyện của Ngọc Thanh hắn cũng không nhẫn nhịn như vậy.
– Không cần, bổn tiểu thư thiên sinh lệ chất, thông minh từ nhỏ làm sao lại phải dùng những thứ kia?
Nàng nói xong liền quay sang nhìn Ngọc Thanh.
– Thanh tỷ bây giờ hắn đã không có chuyện gì vậy muội về trước đây, khi nào luyện đan xong tỷ nhất định phải đến tìm muội.
Bạch Tiểu Linh nói xong tung tăng chạy ra bên ngoài, trong phòng bây giờ chỉ còn lại cô nam quả nữ, không khí yên tĩnh.
– Thiên Hành sao này chàng không cần vì thiếp mà làm mấy việc này nữa, nếu để bọn người đó phát hiện sẽ vô cùng nguy hiểm.
– Nếu ta không làm thì nàng có thể còn gặp nguy hiểm lớn hơn ta, ngay cả thê tử của mình cũng không bảo vệ được thì ta làm sao xứng với nàng.
Lý Thiên Hàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng.
– Ngọc Thanh ta cho nàng xem thứ này.
Hai người tiến vào giới chỉ đi đến chỗ của tên hộ vệ Triệu gia.
– Nàng có nhận ra tên này không?
Ngọc Thanh nhìn nam tử trước mặt mờ mịt lắc đầu.
– Thiên Hành người này là ai vậy?
– Tên này là Từ Côn một trong những tên đã bắt cốc nàng.
Lý Thiên Hành nhìn Từ Côn nằm trước mặt trong lòng có chút phức tạp, không biết phải nên làm gì với tên này, nếu như không có bọn bắt cóc đó hắn cũng không tìm được một thê tử tốt như vậy, hắn đi tới đá mấy cái lên người Từ Côn.
Từ Côn cảm thấy đầu óc mờ mịt, ánh mắt vừa nhìn thấy Lý Thiên Hành liền trở nên cảnh giác, bản năng lui qua một bên.
– Người là ai?
– Ngươi không cần biết lão tử là ai chỉ cần biết nàng ta là được.
Từ Côn lúc này mới để ý bên cạnh còn có một nữ tử, hắn vừa nhìn thấy nữ tử này sắc mặt khẽ biến đổi.
– Nàng ta là ai làm sao ta biết được? tốt nhất tiểu tử người mau chóng thả ta ra nếu không Triệu gia sẽ không tha cho người.
– Người đang uy hiếp lão tử sao? Tiểu tử người chỉ là một trong mấy ngàn tên hộ vệ của Triệu gia cho dù có mất tích cũng chẳng ai thèm để ý.
Lý Thiên Hành vừa nói xong trên tay xuất hiện một thanh phi đao.
– Tốt nhất người nên thành thật nếu không lão tử nhất định sẽ làm cho người hối hận vì đã sinh ra trên đại lục này.
Hắn nhìn tên trước mặt vẫn không có phản ứng khẽ nhíu mày, không lẽ bị lão tử hù đến đứng hình rồi?
– Tại sao các người lại bắt cóc nàng?
Từ Côn hừ lạnh một tiếng quay đầu sang chỗ khác.
– Chậc chậc nếu người đã không chịu thành thật một chút vậy thì đừng trách lão tử độc ác.
Lý Thiên Hành vừa nói xong trong tay hắn xuất hiện một viên đan dược màu đỏ sẫm.
– Người có biết đây là thứ gì không? Viên đan dược này gọi là âm linh đan dùng để cung cấp âm khí, đối với nữ nhân không những có thể dưỡng nhan mà còn tăng cường nữ tính nhưng một khi nam nhân uống vào sẽ làm âm dương mất cân đối trở thành một tên nam không ra nam nữ không ra nữ, lão tử sẽ đem người bán vào bên trong hồng tụ lâu, hắc hắc tuy dung mạo của người không ra gì nhưng nếu trang điểm một chút cũng đáng giá vài viên linh thạch a.
Từ Côn nghe hắn nói sắc mặt xanh lè, hắn vừa nghĩ đến cảnh chung giường với mười mấy nam nhân toàn thân không tự chủ rung lên vài cái, Ngọc Thanh đứng sao lưng cũng phải lui lại vài bước.