Vào giờ đã khuya này, đường phố hầu như vắng tanh. Có quá ít xe lưu thông nên Peter giữ khoảng cách đủ xa chiếc Camaro để không bị phát hiện.
– Hy vọng đáng công – Peter vừa nói vừa ngáp.
Bên cạnh Peter, Hannibal vẫn tỉnh như sáo đang tiến hành lập giả thiết.
– Peter, cậu có biết mình nghĩ gì không? Có thể Harvey đang dẫn ta đến chỗ có Diller Rourke.
Peter ngồi thẳng dậy, tiến đến gần chiếc Camaro hơn, chăm chú hơn ngay.
– Cậu thật sự nghĩ Marble và Harvey đồng loã với bọn bắt cóc hả? – Peter hỏi.
Hannibal quay sang Peter.
– Điều này thì mình không biết. Ngược lại mình tin chắc bọn này giấu giếm một cái gì đó.
Bây giờ chiếc Camaro chạy trên đường phố Bel Air, một trong những khu sang trọng nhất Los Angeles. Harvey chạy chậm lại, như đang tìm nhà, rồi đến đậu trước một biệt thự kiểu Mê-hi-cô to lớn, tường hồng nhạt và mái ngói đỏ. Dưới ánh trăng, một cây liễu phản lên tường rào một cái bóng hình con mèo.
Harvey bước ra khỏi xe, nhìn xung quanh. Không thấy ai. Khu phố hoàn toàn vắng vẻ. Những ngôi nhà sang trọng lân cận đều tối om. Harvey lục lạo trong cốp xe, lấy ra một cái balo6 đen rồi bước đến cửa biệt thự. Xét theo cử chỉ lấm la lấm lét, hắn đang chú ý không làm phát động hệ thống báo động.
– Không biết ai ở trong nhà này – Peter nói – nhưng mình dám chắc chủ nhà không chờ Harvey ghé thăm. Nếu không hắn chỉ cần gõ cửa.
Hai thám tử kín đáo xuống xe, rón rén bước đến gần ngôi nhà hồng. Hai thám tử cũng không muốn gây báo động. Mà cũng không muốn để Harvey thấy.
Harvey đi dọc theo mặt trước biệt thự. Peter và Hannibal núp sau một thân cây.
– Hắn làm gì vậy? – Peter thì thầm.
– Hắn có vẻ quan tâm đến cửa sổ – Hannibal nói – Nhưng đâu thấy đèn sáng. Mình có cảm giác trong nhà không có ai. Bây giờ hắn lại nói chuyện trong cái micro nhỏ kìa.
Rồi Harvey lại lấy ra một cái máy ảnh, chụp cửa sổ tối vài tấm. Rồi hắn trở lên xe, chạy về Beverly Hills.
– Lại như không – Peter nhận xét.
Peter ngáp muốn rớt quai hàm, tỳ hai tay vào tay lái.
– Hannibal ơi, bây giờ làm gì?
Im lặng. Peter quay sang bạn. Thám tử trưởng đang ngủ say.
Chiều hôm sau, ở bộ tham mưu, Hannibal và Peter kể lại cho Bob nghe chuyện tối hôm qua. Chuyến đi nghĩa địa, vụ rớt xuống huyệt, chuyện ghé gặp Marble, vụ đi theo gã thanh niên đeo băng-đô trắng chụp hình ngôi nhà hồng.
– Câu chuyện của các cậu ly kỳ quá – Bob bình luận – Vô cùng hấp dẫn. Mặc dù mình không thấy liên quan gì đến Diller. Mình tưởng nhiệm vụ mình là tìm ra Diller Rourke mà.
– Đồng ý, bọn mình không tìm thấy Diller tối hôm qua – Hannibal thừa nhận – Nhưng bọn mình đã biết được rằng Marble có ảnh hưởng rất lớn đối với Diller. Bằng cách nào, thì chưa biết.
– Và bọn mình cũng biết được rằng Marble đã nói láo ở một điểm – Peter nói thêm – Ông ấy khẳng định là chưa bao giờ đến nhà Diller Rourke. Vậy mà ông ấy lại biết rằng bức tượng kia nằm ở trong nhà Diller.
– Bức điêu khắc, chứ không phải tượng – Hannibal chỉnh – Nhưng vấn đề không phải ở chỗ đó. Có thể cậu nói đúng, Bob à. Có thể ta lầm người. Nhưng trước mắt, ngoài Richard Faber nói riêng và cả Hollywood nói chung, ta chỉ có mỗi mình Marble Ackbourne-Smith và…
Đột nhiên có tiếng gõ cửa xe lán. Ba Thám Tử Trẻ sững người. Ai đến? Ba bạn không hề chờ khách. Hannibal cẩn thận nhét áo thun vào quần, để trông lịch sự hơn, rồi ra mở cửa.
– Chào!
Một cô bé tóc vàng xinh như mộng đang đứng ngoài cửa. Mái tóc xoăn rơi xuống mặt, che mất một con mắt xanh ngọc.
– Anh Bob có ở đây không vậy?
– Ờ… – Hannibal ấp úng và tuyệt vọng cố lục trong trí nhớ.
Hannibal nhìn ra phía sau, nhận thấy rằng đúng có Bob ở đó và cuối cùng nói chuyện trở lại được.
– Mời vào – Hannibal phát âm ra.
– Chào em, Morgan – Bob nói với một nụ cười rộng.
– Em đến sớm quá à? Em có làm phiền các anh không?
– Em không đến sớm, mà chính anh bị trễ! Anh quên giờ.
Morgan, anh xin giới thiệu các bạn anh với em, Hannibal Jones…
– Tên nghe hay quá – Morgan bình luận.
– Và Peter Crentch.
– Chào – Peter nói – Em học trường nào vậy?
– Hollywood! – Morgan trả lời với nụ cười.
– Morgan là ca sĩ nhóm nhạc rock Marmelade Machine – Bob thông báo – Nhóm này có buổi diễn tối nay, tại một buổi tiệc lớn ở Hollywood.. Các cậu cho mình xin lỗi nhé, nhưng mình phải đi đây.
– Có gì đâu Bob! Cám ơn đã ghé qua – Hannibal nói mỉa.
– Phải rồi – Peter nói thêm – bọn mình đang bắt đầu lo không biết tin tức cậu ra sao.
Bob đưa tay lên.
– Mình không thể làm khác được, các cậu à. Công việc trên hết!
Bob nhét tay dưới cánh tay Morgan rồi cả hai biến.
Hannibal đăm chiêu một hồi, rồi nói:
– Cậu thấy cô nàng đó không?
– Thấy quá rõ nữa kìa – Peter trả lời.
– Bob không cần động ngón chân út, vậy các em bu lại – Hannibal nói tiếp với tiếng thở dài – Không hiểu Bob làm cách nào? Tại sao với mình thì không được? Chắc có cái gì đó, nhưng cái gì?
– Đơn giản thôi, không phải cái gì đó, mà là tất cả! –
Peter nói.
Hannibal nhìn chằm chằm Peter, rồi lại thở dài.
– Điều tệ hại nhất là chắc chắn cậu nói đúng! – Hannibal thừa nhận.
Ngày hôm sau, thứ bảy, Peter ra bãi biển, nơi cậu có hẹn với Hannibal và Bob. Gió nhẹ tháng mười một thổi từ ngoài khơi. Chỉ có những kẻ say mê lắm mới lướt sóng trên ván như thường lệ. Nhưng trên bãi biển thì thời tiết rất thích hợp cho một trận đá banh, tiếp theo là bữa ăn nướng củi.
– Mình chạy lùi mười mét, cậu chuyển banh cho mình, rồi mình chặn banh bằng cách kẹp dưới nách – Peter giải thích với Hannibal.
– Hay cho dễ hơn, mình chỉ chuyển banh thôi, được không? – Hannibal hỏi.
– Cũng được. Cậu cứ làm theo ý cậu – Peter nói và ngước mắt lên trời.
Peter phóng đi như tên bắn, tư thế sẵn sàng, nhưng banh bay đi cách Peter năm mét.
– Giỏi quá! Cực kỳ chính xác – Peter bình luận sau khi chạy đi lấy banh về – Một con voi cách xa nửa mét chắc cậu cũng ném trật.
Hannibal, vẻ mặt không tập trung, rõ ràng đang nghĩ đến chuyện khác.
– Nếu không tìm ra Diller Rourke – Hannibal nói – thì sẽ phải ngưng quay bộ phim Nghẹt Thở II.
Nhưng Peter không nghe nữa. Peter đang dùng hai tay che mắt khỏi bị nắng và nhìn chằm chằm một điểm xa xa trên bãi biển.
– Hannibal ơi, mình chạy ra đụn cát kia, phía mấy bậc thềm xi măng.
Hannibal ra vẻ rầu rĩ.
– Cậu giỡn mặt mình à? Làm sao mình có thể ném banh xa đến thế.
Peter phá lên cười.
– Mình biết! Nhưng mình vừa mới thấy Kelly đằng kia với một đứa bạn gái.
Rồi Peter bỏ chạy. Khi gần đến đụn cát, Peter chậm lại. Kelly đang ngồi trên bậc thềm, trò chuyện với một bạn học. Khi thấy Peter, bạn của Kelly vội đứng dậy bỏ đi. Kelly cũng làm động tác muốn bỏ đi.
– Chào – Peter vừa nói vừa chuyền banh từ tay này sang tay kia.
– Chào – Kelly trả lời.
– Em khoẻ không?
Kelly im lặng gật đầu.
– Anh nghĩ đến em nhiều lắm – Peter nói tiếp – Anh định gọi em tuần rồi, nhưng không cách nào. Bọn anh đang có một cuộc điều tra. Một vụ bắt cóc.
Kelly nhìn quả banh.
– Anh hẹn với bọn bắt cóc ra bãi biển chơi banh à?
– Ờ… Ờ… không. Anh và Hannibal đang chờ Bob. Để làm việc về vụ này… như anh đã nói với em.
Kelly đứng dậy.
– Em cũng vậy, em đang làm việc về một vụ – Kelly thông báo – Vụ án bạn trai bị mất tích.
Kelly dùng đầu chân hất cục đá dẹp lên.
– Không có dưới đây. Hay ở kia cũng không có. Thôi em chịu thua vậy!
Peter và Kelly nhìn nhau thật lâu. Peter biết rằng đã đến lượt mình phải nói một cái gì đó. Và Peter biết mình nên tìm lời lẽ thật thuyết phục.
– Kelly này. Anh đâu có mất tích. Nhưng có một người khác thật sự bị bắt cóc. Anh nói thật mà, chuyên này rất quan trọng.
Kelly nhún vai, có vẻ giận.
– Em cứ nghĩ em cũng quan trọng đối với anh – Kelly nói rồi bỏ chạy đi tìm cô bạn gái.
Peter quay về một mình, rầu rĩ. Như đổ thêm dầu vào lửa, Bob vừa mới đến và dẫn theo Morgan. Trang phục bãi biển của cô nàng là quần bó sát màu hồng chói, áo thun đen dài và giày cao gót.
– Tối hôm qua Morgan hát tuyệt vời – Bob nói – thậm chí có thể Morgan sẽ thu album.
– Có đủ mặt mấy vị tai to mặt bự của Hollywood – Morgan khoe.
– Và các cậu có đoán nổi xem trong khách mời có ai không? Marble Ackbourne-Smith!
– Em có đọc sách của ông này – Morgan vừa nói vừa quấn mớ tóc xoăn vào ngón tay – Về lý luận siêu hình, thì ông ấy hơi bị dở. Nhưng mặc đồ tắm, thì trông ông ấy còn được lắm, nhất là ở tuổi đó.
– Đúng, Marble đã nhào xuống hồ bơi – Bob nói thêm.
Peter tròn mắt.
– Ông ấy không biết bơi mà!
– Theo lời ông ấy, đó là cách tốt nhất để khám phá thế giới nội tâm của mình – Bob giải thích – Phải đến năm người khách nhảy xuống nước vớt ông ta lên. Xém chết đuối. Tay Marble này đúng là một gã kỳ quặc. Ông ấy còn tán tỉnh một bà goá giàu sụ nữa.
Bob ngưng nói, lượm viên sỏi trắng dưới bãi lên rồi nói tiếp:
– Giả sử cục đá này là một viên đá quý.
Bob dùng đá chạm nhẹ trán Morgan, rồi chạm trán mình.
– Chị Wembley à – Bob nói tiếp bắt chước giọng điệu trịnh trọng của vị thầy bói – chúng ta không biết nhau, nhưng tôi cảm nhận được rằng trí óc ta đang nối mạng ở cùng một tần số.
– Thế à? – Morgan trả lời bằng một giọng the thé kiểu cách – Tôi thật không hiểu anh nói gì!
– Tôi thấy bức tranh Chagall treo trên tường phòng khách nhà chị – Bob nói tiếp – Khung gỗ cũ bị trầy cạnh dưới, bên phải.
– Kỳ diệu quá! Làm sao anh đoán được?
Bob lại chạm trán Moran băng viên đá rồi nhắm mắt lại.
– Tôi thấy một chú mèo nhỏ dê thương đang ngủ trong lòng cái tô bằng gốm.
– Tuyệt diệu! – Morgan kêu lên.
Bob quay sang Hannibal.
– Và đây mới là tiết mục độc đáo nhất tối hôm qua – Bob thông báo rồi lại chạm trán Morgan – Ô! Tôi thấy một cây liễu lạ lùng. Cây liễu này chiếu một cái bóng hình mèo trên tường nhà chị!
Peter giật mình.
– Cây liễu? Bóng hình mèo? – Peter hét lên – Harvey!
– Mình biết trước các cậu sẽ thích tiết mục này mà – Bob nói.
Bob và Morgan cúi chào.
– Hoá ra đây là chìa khoá của vụ bí ẩn – Hannibal nhận xét – Harvey rình rập nhà bà Wembley tối hôm qua, thu gom thông tin mà Marble sẽ dùng để lừa bà ấy.
– Và bà ấy tin sái cổ – Bob tuyên bố – Bà ấy sẵn sàng ký ngay tấm ngân phiếu để lão kia làm cố vấn riêng cho bà.
Hannibal trề môi.
– Vụ lừa đảo khá tài – Hannibal thừa nhận.
– Bây giờ ta hiểu tại sao Marble biết bức điêu khắc ở nhà Diller, mà dù chưa bao giờ đặt chân đến đó – Peter nói – Có lẽ Harvey đã chụp hình.
– Rõ ràng tay này là một tên lừa bịp – Bob nói – nhưng mình sẽ không dám nói thẳng vào mặt hắn. Hắn đủ khoẻ để đập bẹp mình như đập một con muỗi.
Peter đột nhiên vỗ trán.
– Rồi! Nhớ ra rồi! – Peter hét lên – Sao mà ngu quá! Quên mất tiêu!
– Quên gì? – Bob và Hannibal đồng thanh hỏi.
– Marble! Mình nhớ chắc mình từng thấy tay này đâu đó rồi mà, Marble Ackbourne-Smith, chính là Tommy Hai Tấn! Một tay đô vật tự do mà mình xem ở truyền hình khi còn nhỏ. Hắn lên sàn đấu với hai quả sắt được cho là nặng một tấn….
Hannibal và Bob phá lên cười.
– Chưa hết – Peter nói tiếp – Trước khi đấu đô vật tự do, hắn là nhà vô địch bơi lội.
Ba thám tử cười.
– Tóm lại, tên này thuộc loại luôn lừa bịp – Hannibal nói – Đô vật dỏm, thầy dỏm, cái gì cũng dỏm, kể cả con mắt thứ ba của hắn.
– Con mắt thứ ba chính là Harvey – Bob nói.
– Đúng. Rất tiếc cho ta, Marble Ackbourne-Smith, tức Tommy Hai Tấn, không phải là tên bắt cóc mà ta tìm. Tóm lại – Hannibal kết luận – ta đã đi sai hướng ngay từ đầu.
Bob cũng nghĩ như vậy.
– Hắn là tên lửa bịp hạng nhỏ, vậy thôi. Hắn lợi dụng lòng cả tin của người ta để bòn rút đô-la.
– Nhưng chắc chắn hắn không muốn bọn mình phát hiện ra cái mánh của hắn – Peter nhận xét – Chính vì vậy mà hắn ra lệnh cho Harvey đi theo và đẩy bọn mình xuống huyệt!
– Một tin không hay khác – Bob nói – Mình có gọi điện thoại để kiểm tra thời khoá biểu của Richard Faber. Anh chàng đang ở Hawaii hôm Diller mất tích. Mình nghĩ có thể loại Richard Faber khỏi danh sách những người tình nghi.
– Vậy ta chẳng còn ai cả – Peter nhận xét rồi quay sang Hannibal – Bây giờ bọn mình làm gì?
Hannibal nhún vai.
– Trở về ô xuất phát.
Màn đêm đã xuống khi ba thám tử về đến bộ tham mưu cùng với một chồng băng video. Không còn hướng tìm nào khác, ba thám tử chỉ còn mỗi hy vọng tìm ra một manh mối trong các bộ phim có Diller Rourke đóng.
Trong khi Hannibal tự pha cho mình một ly sữa prôtêin bằng máy xay sinh tố vừa mới tự sửa, Peter bật máy trả lời tự động để nghe những cú gọi điên thoại.
– Chào các cháu! – Giọng ông Crentch – Bác nghĩ các cháu muốn biết những tin mới nhất – ba của Peter nói – Mark Morningbaum vừa mới nhận bức thông điệp thứ nhì của bọn bắt cóc. Tiền chuộc phải được giao tối mai lúc 22 giờ – nếu không, bọn chúng sẽ giết Diller Rourke!