Bức thông điệp tác dụng lên Peter như một gáo nước lạnh. “Tiền chuộc phải được giao tối mai lúc 22 giờ. Nếu không, bọn chúng sẽ giết Diller Rourke!”, ba của Peter đã nói thế. Peter nuốt nước miếng nhìn Hannibal. Ôi! Phải chi Peter đã không thử tự mình giải quyết vụ này. Lỗi tại Peter, ba thám tử đã bị mất một khoảng thời gian rất quý báu. Và bây giờ có thể đã quá trễ rồi!
Bob phá vỡ bầu im lặng.
– Rất tiếc là bác không nói rõ địa điểm diễn ra vụ nộp tiền.
– Có thể chính ba cũng không biết – Peter nói – Hannibal, cậu nghĩ sao?
– Mình nghĩ như cậu. Mình có cảm giác rằng chỉ mình bọn bắt cóc và Mark Morningbaum là biết số tiền chính xác và địa điểm nộp tiền. Nhưng bằng mọi cách ta phải biết được thông tin này.
– Bằng cách nào? – Peter hỏi – Mark Morningbaum đã nói rõ với bọn mình rằng ông không muốn bọn mình xía vào vụ này mà.
– Mình biết – Hannibal nói – Nhưng có thể ông sẽ nghĩ lại nếu ông phải bỏ ra một số tiền lớn – mà không thu được gì trở về.
– Ý cậu muốn nói… nếu bọn bắt cóc lấy tiền… rồi giết Diller Rourke à? – Bob hỏi.
Hannibal gật đầu.
– Không thể loại trừ khả năng này. Vậy ta thuyết phục Mark Moringbaum rằng sự giúp đỡ của ta có thể có ích. Và để làm việc này, cách tốt nhất là đi gặp ông tại tổng hành dinh của ông, tức nhà hàng Espeto.
Bob huýt sáo.
– Nhà hàng Espeto! – Peter kêu – Cậu nằm mơ rồi Hannibal ơi! Chỗ đó là điểm hẹn của những người danh tiếng nhất ở Hollywood.
– Chính vì vậy mà ta biết chắc sẽ gặp được Mark Morningbaum – thám tử trưởng đáp – Ngày mai, chủ nhật, ta sẽ ghé thăm ông vào giờ ăn trưa.
– Cậu quên mất một điểm nhỏ – Peter bắt bẻ – Ở một chỗ như vậy, mình e rằng bọn mình cũng không đủ tiền trả một ly nước. Còn một ly sữa protêin chắc là đáng giá cả một gia tài.
Nhìn nụ cười trên mặt Hannibal, chứng tỏ thám tử trưởng đã dự kiến trở ngại này và lên một kế hoạch hành động.
– Dù sao – Hannibal nói – không có gì bắt buộc ta phải gọi một món gì đó.
Ngày hôm sau, lúc 14 giờ, Ba Thám Tử Trẻ chen nhau vào chiếc Vega của Peter, rồi ba bạn lên đường đi nhà hàng Espeto! Trước khi đi, Hannibal đã kiểm tra chắc Mark Morningbaum có đặt bàn ở đó để ăn trưa.
Tổng hành dinh của nhà sản xuất phim là một toà nhà nhỏ bằng gỗ trông giống như mọi nhà hàng Ý ở Los Angeles.Chỉ khác một chi tiết nhỏ là: có thêm một khu vườn nhỏ đầy sỏi đá kiểu Nhật Bản, và giá gửi xe tại bãi đậu của nhà hàng có lẽ bằng số nợ quốc gia của Hoa Kỳ.
Bên trong nhà hàng tối thui, ba thám tử phải mất một hồi mới quen với bóng tối. Nhạc nền là âm điệu của một bản opera Ý.
Có người ho trong bóng tối. Peter giật mình. Chỉ là người tiếp khách của nhà hàng, một người đàn ông cao, hói đầu, mặc trang phục chỉnh tề. Ông đang mím môi nhìn ba thám tử bằng ánh mặt lạnh lùng.
– Tôi xin mạn phép được hỏi: quý vị đang làm gì ở đây? – Giọng ông điềm tĩnh nhưng không thân thiện.
Tiếp đón thật là thiếu nồng nhiệt. Thoạt đầu, Peter tự hỏi về nguyên nhân của sự hiềm khích hầu như lộ liễu này. Rồi Peter liếc nhìn hai bạn mình và hiểu hết. Như thường lệ, Bob đi giày mọi không vớ và mặc cái áo sơ mi bất hủ bằng vải oxford có cài nút ở cổ và quần màu kem nhăn nheo. Còn Hannibal thì diện áo thun rộng thùng thình màu đỏ có trang trí hàng chữ đen: KHI CUỘC SỐNG KHÓ KHĂN THÌ TA PHẢI CỐ LÊN. Riêng Peter chọn trang phục sắc màu nhóm nhạc rock Speed Limit vì cho rằng như vậy sẽ có vẻ giống Richard Faber.
– Chúng tôi cần gặp ông Mark Morningbaum – Hannibal nói.
– Quý vị có chắc là ông Mark Morningbaum đồng ý gặp quý vị không?
– Bác cứ nói là có ông Crentch đang chờ – Peter nói.
Ông tiếp tân nhà hàng gật đầu rồi bỏ đi để truyền lời nhắn, vẻ mặt không hài lòng. Một hồi sau, ông quay lại, đưa ba thám tử đến bàn ăn của ông Mark Morningbaum, gần một cửa sồ nhìn ra khu vườn kiểu Nhật. Bàn ăn đầy điện thoại di động và máy fax. Giữa đống này, có một dĩa trái cây chen chỗ. Nhà sản xuất phim, đầu hơi nghiêng sang một bên, nhìn ba thám tử dò hỏi.
– Chào chú – Peter nói.
– Tôi chẳng thích thấy các cậu ở đây tí nào – Mark Morningbaum lắc đầu nhận xét.
– Thưa chú, tụi cháu được biết chú đã nhận bức thông điệp thứ nhì của bọn bắt cóc – Hannibal xen vào – Tụi cháu có thể xem được không ạ?
Mark Morningbaum vô tình có một động tác đưa tay sờ túi trong áo vét thể thao. Nhưng rồi ông nghĩ lại và để tay trở lên bàn.
– Các cậu này, tôi đã nói rất rõ ngay từ đầu mà. Các cậu hãy tránh xa vụ này! Tôi không muốn ai phải bị nguy hiểm – các cậu cũng như Diller Rourke. Rõ chưa? Tôi nói lần này lần cuối đấy.
Một trong mấy chiếc điện thoại di động trên bàn reng lên. Nhà sản xuất phim chụp lấy máy, rồi nói chuyện như thể không có Ba Thám Tử Trẻ.
Ba bạn rút lui ra cửa.
– Ta biết được ít nhất một điều – Hannibal tuyên bố – Ông ấy giữ bức thông điệp trên mình.
– Đúng, trong túi áo vét – Peter nói thêm.
Bob có một nụ cười hân hoan – dấu hiệu không thể lầm rằng Bob đã nảy ra một sáng kiến hoặc đã phát hiện được một cô bé xinh đẹp tuyệt vời. Trong trường hợp này, thì tụ hợp được cả hai điều kiện. Chưa đầy một phút sau, Bob đang bắt chuyện với một cô hầu bàn tóc đen dễ thương, đeo ba cái khoen ở tai trái.
– Chào! – Bob nói với một nụ cười quyến rũ – Ta chưa quen nhau, nhưng có một điều gì đó mách bảo với tôi rằng nếu tôi nhờ cô một việc nhỏ – cho dù việc đó hơi lạ lùng – cô sẽ không nỡ từ chối.
– Anh muốn gặp nhà sản xuất phim nào vậy? – Cô hầu bàn hỏi với vẻ mặt vui vui.
Bob lắc đầu.
– Không phải chuyện này. Không phải, việc tôi cần là cô làm đổ một bình nước hay một thứ sốt nào đó vào ông Mark Morningbaum. Rồi sau đó, cô mang áo vét của ông xuống nhà bếp cho chúng tôi.
Cô hầu bàn nhìn lần lượt Bob, Hannibal và Peter.
– Mark Morningbaum hả? Sao không nhờ tôi tự tử luôn đi? – Cô nói – Các anh điên rồi. Các anh định làm gì với bóp tiền của ông?
– Cô hãy tin tôi, tôi không phải ăn trộm – Bob thành thật cam đoan – Mà cũng không phải trò đùa. Đây là vấn đề sống chết.
Cô hầu bàn nhìn thẳng vào mắt Bob, và Bob tặng cho cô nụ cười dễ thương nhất. Rốt cuộc cô gái tóc đen đeo ba khoen ở tai trái đầu hàng.
– Ôi! Làm cũng được, có gì đâu? – Cô gái mỉm cười nói – Nếu tôi bị đuổi việc, thì mặc kệ. Tôi quá chán cái công việc ngu ngốc này rồi.
Nói xong, cô bỏ đi.
Hannibal, Peter và Bob lẻn xuống nhà bếp, chờ xem cô hầu bàn có làm đúng lời hứa hay không.
Đột nhiên, ba thám tử nghe tiếng thủy tinh vỡ. Ba giọng nói lên cùng một lúc. Cô hầu bàn đang hết lời xin lỗi ông quản lý nhà hàng đang giận giữ. Mark Morningbaum trấn an mọi người bằng giọng rộng lượng.
Vài phút sau, cô hầu bàn bước vào nhà bếp, tay cầm áo vét của Mark Morningbaum có một vết loang to.
– Đưa cho tớ khăn lau! – Cô nói với một ban đồng nghiệp.
Hannibal chụp lấy áo vét ngay, lục túi áo trong.
– Hura! – Hannibal reo lên và huơ một tờ giấy gấp làm tư.
Đúng bức thư của bọn bắt cóc. Hannibal mở ra đọc lớn tiếng: “Hẹn gặp chủ nhật lúc hai mươi hai giờ ở buồng điện thoại trạm xăng Gary, đại lộ Van Nuys. Chuẩn bị sẵn một triệu đô-la bằng giấy bạc nhỏ. Đến một mình. Nếu không Diller Rourke sẽ chết”.
Bob chép nhanh lại bức thông điệp trong khi cô hầu bàn chà vết dơ. Rồi Hannibal trả bức thông điệp vào túi trong áo vét. Ba Thám Tử Trẻ cám ơn cô gái, rồi hối hả ra bãi đậu xe.
Khi lên xe ngồi rồi, Hannibal đọc lại lá thư một lần nữa.
– Có ai biết trạm xăng Gary nằm ở chỗ nào không? – Hannibal hỏi.
– Mình biết chỗ đó – Peter nói – Rộng mênh mông, lúc nào cũng đông nghẹt người.Nhân viên đổ xăng di chuyển bằng pa tanh. Người ta đến từ xa chỉ để xem thôi.
Ba Thám Tử Trẻ đến nơi lúc 8 giờ tối. Trạm xăng được chiếu sáng bằng ống đèn nêông và biển hiệu sáng, loa phát các điệu nhạc của nhóm Beach Boys. Peter đậu xe phía bên kia đường, trong bãi đậu xe của trạm y tế, thầm cầu sao cho Mark Morningbaum không nhận ra chiếc Vega khi ông đến.
Rồi Ba Thám Tử Trẻ chờ đợi. Từ chỗ quan sát, ba thám tử thấy được các cây xăng, nhân viên đổ xăng trượt patanh và hai buồng điện thoại của trạm xăng. Buồng đầu tiên nằm bên mép đường, buồng kia nằm sát bên tòa nhà.
Mấy tiếng đồng hồ trôi qua thật lâu.
– Cậu có thể cho mình biết tại sao bọn mình phải đến sớm như vậy không? – Peter hỏi Hannibal.
– Suýt! Có chiếc limousine đang đến kìa – Bob kêu khẽ.
Lúc đó 21 giờ 58.
Một chiếc Mercedes trắng dài bất tận dừng lại nhẹ nhàng trước trạm xăng, gần một cây xăng có vẻ hư. Cửa xe mở ra, Mark Morningbaum bước ra khỏi xe. Ông xách một cái vali da to lớn sang trọng.
Một triệu đô-la. Tất cả trong một chiếc valise.
– Bức thông điệp dặn ông ấy phải đến một mình – Hannibal nhận xét – Vậy tại sao Mark Morningbaum lại dẫn theo tài xế?
– Ở Hollywood, đi với tài xế tức là đi một mình rồi! – Bob trả lời.
Mark kẹp vali dưới nách, rồi bước đến buồng điện thoại gần đường nhất. Đúng lúc ông đóng cửa buồng lại, thì chuông điện thoại reng lên.
Mark Morningbaum chờ reng hai ba tiếng, dùng tay không để lau mồ hôi trán. Ông vẫn tiếp tục nhìn về hướng chiếc Mercedes.
– Trời ơi! Ông ấy chờ gì vậy? – Peter kêu.
Đúng lúc đó, Mark Morningbaum nhấc điện thoại, lắng nghe người đầu dây mà không nói tiếng nào, gật đầu nhiều lần, rồi gác máy xuống.
Peter nổ máy xe, chạy từ từ ra khỏi bãi đậu xe của trạm y tế, rồi đi theo chiếc Mercedes. Chiếc Mercedes dẫn Peter đến một trường cấp một nằm trong một khu yên tĩnh gần Bel Air.
– Chắc là bọn bắt cóc đã có mặt ở đó rồi – Hannibal nói khẽ trong khi xe Vega chạy đến gần trường – Ta nên hết sức kín đáo.
Peter tắt máy, tắt đèn pha, dừng xe thật nhẹ nhàng bên lề đường. Ba Thám Tử Trẻ bước ra khỏi xe, chú ý không đóng cửa xe mạnh. Rồi ba bạn núp sau một hàng bụi cây quan sát những gì xảy ra.
Mark Morningbaum đang bước đi, kéo chiếc vali có bánh xe cạ trên lề đường gây ồn ào khủng khiếp. Đến sân chơi trường học, nhà sản xuất phim dừng lại, rồi biến mất vào bóng đêm.
Mặt trăng bị mây che khuất và không thấy gì. Nhưng Peter nghe được tiếng cọt kẹt quen thuộc.
Mark Morningbaum vừa mới mở nắp của một thùng rác sắt nặng nề ở ngoài sân. Nghe tiếng vali rơi vào thùng rác. Nắp đóng lại mạnh. Rồi hết. Vụ nộp tiền đã hoàn tất.
Một triệu đô-la vào sọt rác…
Sau khi hoàn thành công việc, nhà sản xuất phim đi về. Ba Thám Tử Trẻ nín thở khi ông đi dọc theo hàng rào bụi cây nơi ba bạn đang núp. Ông đi sát đến nỗi ba thám tử có thể ngửi được mùi nước hoa xức sau khi cạo râu của ông.
– À! Bây giờ sẽ có tí hành động – Bob thì thầm.
– Ơ, cậu nghĩ vậy hả? – Peter hỏi lại không hăng hái lắm.
Ba thám tử lắng tai tiếp tục chờ đợi. Chỗ này có một cái gì đó rùng rợn. Phía sau sân trường, có tiếng xích đu kêu cọt kẹt. Có phải gió không? Hay có ai mới ngồi lên đó? Tiếng cành cây kêu rắc rắc như có người giẫm lên bụi cây.
Đột nhiên có tiếng leng keng. Nắp thùng rác! Lần này không có gì nghi ngờ. Không phải gió. Có kẻ vừa mới lấy vali!
Peter nhìn thấy một hình bóng cách xa khoảng một trăm mét. Gã đàn ông mặc đồ đen và có mũ trùm che mặt.
Ba Thám Tử Trê lao theo hướng hắn ngay. Ngay lập tức, cái bóng đen bỏ chạy và cuộc rượt bắt đầu.
Peter dẫn đầu, chạy những bước dài nhờ cơ bắp khoẻ mạnh và mềm dẻo. Peter đột nhiên dừng lại và lắng nghe. Những tiếng chân phía trước không còn nghe thấy nữa.
– Đi ngã này các bạn ơi! Mọi người rải ra! – Peter la thật lớn để kẻ phía trước tưởng có khoảng một chục người rượt theo.
Tiếng chạy lại vang lên, lần này hơi lệch về hướng trái. Peter chạy tiếp, đi vòng qua xích đu và bãi cát. Peter đột ngột đứng lại, lắng tai nghe. Chỉ có im lặng hồi âm.
Nhưng Hannibal và Bob đâu rồi?
Dường như tên bắt cóc cũng biến mất. Có lẽ hổn hển do chạy nhiều và kiệt sức vì phải vác cái vali, hắn đang núp đâu đó để lấy lại sức. Trừ phi hắn đã thoát được rồi?
Peter không kịp suy nghĩ thêm về vấn đề này. Đột nhiên một cú đấm trúng vào bụng Peter. Peter cảm thấy đau nhói ở vùng bao tử, rồi ngã xuống đất….