Doris đang chờ ba thám tử trong tiền sảnh. Cô bé cầm con hổ mang trong tay.. Đây không phải món đồ trang sức, giống như trường hợp Margaret Comton, mà chỉ là một bức tượng nhỏ sơn vàng, có lẽ bằng thạch cao, hình con rắn cuộn lại. Chỉ có cái đầu nhô lên, mang xòe ra, hai con mắt màu đỏ trông dữ tợn.
– Ai mang cái này đến vậy – Hannibal vừa hỏi vừa bước theo Doris vào phòng khách.
Cô bé đặt con rắn xuống cái bàn thấp.
– Em không biết – Doris trả lời – Có người bấm chuông cửa: cái hộp chứ con này đặt trên tấm chùi chân.
– Không cần biết tên của người mang đến – Peter nói.
– Đúng, điều đó không quan trọng – doris thừa nhận – Nhưng điều quan trọng là dìi Pat ra cửa trước em. Chính dì lượm gói đồ lên. Trước mở gói giấy ra, dì cũng tun rẩy toàn thân rồi, Dì biết gòi đồ chứa cái gì bên trong.
– Sau đó, chuyện gì xảy ra – Bob hỏi.
– Dì thấy con rắn và đọc tấm thiệp đính kèm.
Hannibal nhìn tấm thiệp trắng mà Doris đưa và đọc lớn tiếng:
– “Hãy trả tài sản của Bélial về cho Bélial. Linh hồn quý giá hơn kim cương…” Viết bằng chữ to để ngừơi ta bắt buộc phải đọc … Dì em phản ứng thế nào ?
– Dì ngát xỉu. Đó là lần đầu tiên có người bị ngất trước mặt em. Em không biết phải làm gì. Một lát sau, dì Pat mở mắt ra và kêu rên. Em dìu dì lên phòng để nằm nghỉ.
– Dì có chịu báo cảnh sát chưa – Bob hỏi.
– không chịu. Em có thúc dì đi báo, bằng cách nhắc dì rằng bây giờ d0ã có đủ bằng chứng chống lại bọn cướp: giấy gói đồ, tấm thiệp và những thứ còn lại. Nhưng dì cứ ngoan cố. Dì Pat cho rằng đã quá trễ và điều duy nhất còn có thể làm là trao vòng đeo cổ thật cho Shaitan !
Hannibal có vẻ hoảng hốt.
– Chẳng lẽ dì lại làm thế – Hannibal kêu.
– chắc chắn là không được rồi – Doris cười khẩy cam đoản – Vì một lý do. Dì không còn giữ vòng đeo cổ nữa. Em đã tìm ra !
Ba thám tử khâm phục nhìn cô bé. Doris giải thích thêm:
– cách đây không lâu, dì Pat và em có xem phim gián điệp trên truyền hình. có một bà giấu phim tài liệu mật trong hộp phấn. Mà dì Pat không giàu trí tưởng tượng lắm. Sáng nay, khi các anh về, em lên phòng tắm: vòng đeo cổ nằm dưới đáy hộp phấn của dì !
– Hy vọng em tìm được chỗ giấu hay hơn – Peter nói.
– Lỡ em có bị xe cán chết trước khi ba mẹ em về kịp, thì các anh hãy nhìn vào xô lúa mạch ở cuối chuồng ngựa !
– Hay lắm – Peter đánh giá.
– phải… nhưng bây giờ quyền quyết định lại thuộc về em,… và em không biết phải làm thế nào nữa. Dì Pat nằm quay mặt vào tường. Em sợ dì Pat bệnh thật rồi. Từ lúc bà Marrgaret Compton bị đụng xe, dì Pat cũng đã không khỏe lắm.
– Em không thể ở một mình với dì – Hannibal phán – anh sẽ gọi thím Mathilda, nhờ thím đến giúp.
Mắt Doris sáng lên.
– Thím anh là người mạnh mẽ, đúng không? Hay ta kể hết chuyện cho thím ? Có thể thím Mathilda sẽ thuyết phục được dì pat tố cáo bọn kia ?
– Thím Mathilda là người phụ nữ sắc thép – Hannibal trả lời – nhưng trong trường hợp này, thím không giúp ích gì được. Dì Pat quá sợ hãi Shaitan và Falsell. Ta chỉ nói với thím anh rằng dì em bị suy sụp thần kinh, mà em thì không thể chăm sóc dì một mình…
Hannibal đi gọi điện thoại. Mười lăm phút sau, thím Mathilda đến và làm chủ tình hình. Sau khi nhìn dì Pat vẫn đang nằm co ro trên giường, thím quyết định Doris cần nghỉ ngơi và ba cậu con trai phải rời khỏi nhà.
– Hai chú cháu cứ đi ăn tiệm – Thím nói với Hannibal. Thím sẽ ngủ lại đây, xem sáng mai tình hình tiến triển ra sao !
Nói xong, thím biến mất vào nhà bếp, từ dưới đó có tiếng tủ lạnh mở ra . Doris mỉm cười :
– Chắc là tối nay sẽ có bữa ăn ngon !
Peter cũng rất muốn ở lại, vì nhiều lý do – nghề nghiệp và ẩm thực – nhưng Hannibal không cho phép.
– Sẽ không có gì mới trứơc sáng mai , Hannibal tuyên bố. Dù sao, thím mathilda dư sức chống lại những con rắn hát lầm rầm hay bất cứ cái gì đại loại như vậy…
Hannibal quay sang Doris nói :
– Nhưng nếu dì em nhất định không chịu nói, cá nhân em có thể gọi cảnh sát. Quyền quyết định thuộc về em !
Doris lắc đầu
– Sẽ thành cơn ác mộng – Doris nói – Em sẽ nói gì ? Rằng dì em là nạn nhân của bọn phù thủy à ? Dì Pat quá xấu hổ rồi ! Mà dì tin dì phải chịu trách nhiệm về tai nạn bà Margaret Compton nữa !
Cửa nhà bếp mở ra:
– Hannibal ! Peter ! Bob ! – Thím Mathilda la lên – Sao các cháu chưa chịu đi, để con bé tội ngiệp nghỉ ngơi một chút ?
Ba Thám tử vâng lời… Đến tối, khi Hannibal gọi điện đến nhà Jamison , chính thím mathilda bắt điện thoại. Thím sẵng giọng cho biết Doris đã ngủ rồi, rằng cô Osborne không ngủ được nhưng thím chăm lo mọi thứ. Rồi thím bắt Babal về phòng ngủ và cúp máy.
Sáng hôm sau, thám tử trưởng thức dậy trước bình minh, Cậu nhớ lại con rắn hổ mang vàng, trên bàn phòng khách nhà Jamison và dì Pat lâm bệnh do sợ hãi. Rồi Hannibal chợt nhớ lại Shaitan với khuôn mặt tái mét và bộ đồ tối tăm. Hai đêm trứơc, nhân vật quỷ quyệt nhà thong thả âm mưu lên kế hoạhc hại các nạn nhân . Nhưng bây giờ, hắn đột ngột có vẻ hấp tấp lên. Hắn đích thân đến nhà dọa dì Pat. Tại sao?
Suy nghĩ riết Hannibal tìm ra một câu trả lời…Tối hôm đó, khi đèn chiếu biệtthự Torrente Canyon sáng lên, Shaitan và Mark đã nhìn thấy Hannibal Jones… một cậu bé tò mò đang rình rập bọn chúng. Nhưng chắc chắn Shaitan cũng thấy người đàn ông ria hải cẩu: Bentley ! Và Bentley đã hành động nhanh nhẹn để cứu Hannibal và thách thức Shaitan. Nghĩ theo một cách, Bentley đã làm cho Shaitan sợ !
Hannibal nằm trăn trở trên giường. Phải chi thám tử trưởng liên lạc được với Bentley ! “người giúp việc” bí ẩn có thể là chìa khóa của toàn bộ câu chuyện ! rất tiếc Hannibal không thấy cách nào để làm cho ông ấy lộ diện.
Trong khi đó, dì Pat đang bệnh nặng thêm. Có thể cuối cùng nổi khiếp sợ Shaitan sẽ làm dì chết mất … Còn Hendricks , ông chủ tiệm bánh ngọt bất hạnh ở Los Angeles, không chịu tin lời Peter… ông ấy sẽ bị gì đây?
Hannibal đột nghiên nhớ tới quyển sách mà Bob mượn ở thư viện thành phố: Trò Phù Thủy. Hannibal nhớ ra rằng tác giả là một giáo sư đại học ở Ruston. Mà Ruston chỉ cách Rocky có mười lăm kilomét… Hannibal mĩm cười. Không cần đến Bentley, thám tử trưởng đã nghĩ ra cách để giúp cho Patricia Osborne . Còn nếu hiện Shaitan đang vội, thì càng tốt ! ba Thám tử trẻ đã biết cách đối phó.
Trời sắp bình minh, thì Hannibal ngủ lại. Hannibal đã biết bước kế tiếp phải làm gì rồi.