Sáng sớm ngày hôm sau, ba thám tử đến biệt thử gia đình Jamison, Trong khi thím Mathilda bưng mâm ăn sáng lên lầu cho Patricia Osborne, ba thám tử trẻ xuống bếp gặp Doris đang uống nước cam và ăn sáng.
– Xong rồi ! Doris thông báo ngay. Em đã quyết định về vòng đeo cổ. Em sẽ gửi nhanh trở về Van Storen và Chatsworth !
– Giỏi quá ! Ba thám tử đồng thanh kêu.
– Còn các anh , các anh sẽ làm gì ?
– Chạy đến Los Angeles – Hannibal đáp Ở đó có một ông tên Hendricks, là người cạnh tranh trực tiếp với Noxy. Xui cho ông ấy là cửa hiệu bánh ngọt của ông rất đắt khách và chính ông sẽ nhận con rắn kế tiếp. Noxy tức, vì ông Hendricks có nhiều khách hơn. Tóm lại, chắc là sắp có chuyện thôi. Bọn cướp hy vọng Noxy sẽ thưởng một số tiền khá lớn để trả công giúp đỡ.
-Nhưng còn dì Pat, có làm gì được cho dì không? Trông dì thảm hại quá.
-Có thím Mathilda rồi – Hannibal nhắc – Mà em cũng lo nữa. Em kêu gấp người của Van Storen đến đi ! Khẩn mà !
-Đồng ý. Nhưng nếu Shaitan đến đây thì sao ?
– Không có gì nguy hiểm – Hannibal cam đoan – Dì em tin vào quyền lực của con rắn… tin đến nỗi ngả bệnh luôn. Shaitan biết rõ điều này. Hắn sẽ không đến đâu. Hắn chờ nạn nhân ra hiệu cho hắn.
– Làm sao dì gọi cho hắn nổi – Doris tuyên bố – Dì hầu như không còn sức động đậy. Tưởng như dì bị liệt rồi !
– Này, bọn anh có cách giúp dì em, nhưng cần thời gian . bây giờ, phải lo việc khẩn trước. Bọn anh phải lo cho ông Hendricks . Dì Pat còn chờ được. Chứ ông ấy thì không !
– Các anh sẽ làm gì ở Los Angeles ?
– Bọn anh sẽ canh chừng cửa hiệu ông Hendricks.
– Em đi với các anh – Doris quyết định.
– Không được – Peter kêu – Lỡ Shaitan đến và….
– Em đi với các anh ! … Này ! Nếu dì Pat chờ được thêm một chút và nếu Shatain sẽ không đến quấy dì, như anh Hannibal vừa mới nói, thì vòng đeo cỗ giấu chỗ đó là an toàn rồi. EM không muốn ngồi không chờ ở đây, trong khi các anh đi tóm bọn bất lương phá hoại cuộc sống em. Em đi theo các anh !
Khi thấy thím Mathilda bước vào nhà bếp , Doris nhanh miệng nói :
– Thím Mathilda ơi ! Cháu đi Los Angeles đây. Cháu cần gặp bác sĩ của dì Pat, thím cho phép anh Hannibal đi cùng cháu được không ạ?
Thím Mathilda có vẻ thắc mắc
– Cháu đi gặp bác sĩ là đúng – thím nói – Sáng nay dì của cháu không đỡ chút nào và không ăn được miếng nào. Nhưng sao cháu không gọi điện thoại, mà phải tự đi đến đó?
– Ngốc thật, nhưng cháu không nhớ tên bác sĩ đó, và số điện thoại không có trông sổ dì Pat – Doris trả lời – Nhưng cháu nhớ phòng mạch ông ấy nằm chỗ nào.. phía Wilshire, gần nhà thờ. Khi đến đó cháu sẽ tìm ra được !
– Lên hỏi địa chỉ dì cháu có nhanh hơn không ? – Thím Mathilda gợi ý .
– Cháu có hỏi thử , nhưng dì không trả lời. Chắc là dì nghĩ tự nhiên sẽ hết bệnh.
– Được … nhưng đừng có la cà dọc đường nhé. Babal ! Cháu nhờ anh Hans lấy xe tải nhẹ chở đi . Nhanh hơn là đi xe buýt.
Doris ôm chầm lấy cổ thím Mathilda .
– Cám ơn thím Mathilda !
Ba thám tử không nói gì cả. cả ba đều kinh ngạc trước sự tự tin và tài tình của cô bé. cả nhóm hanh chóng về Thiên Đường Đồ Cổ.
Hans vui vẻ chấp nhận lấy xe tải nhẹ ra. Doris ngồi cạnh anh. Ba Thám Tử trẻ ngồi phía sau… Đến đường có cửa hiệu Noxy, Hannibal yêu cầu Hans đậu xe ngay góc đường, ở một chỗ kín đáo.
– Có muốn anh đi cùng không ? Hans hỏi.
– Không cần, cám ơn anh Hans – Hannibal trả lời. Anh cứ ngồi đây đọc báo chờ bọn em.
Bốn bạn đi ngược lại con đường dài. Đột nhiên, Peter chỉ:
– Có thấy đằng kia không … ngay chỗ mà lề đường rải đầy rác rưới ấy ? Cửa hiệu Noxy đó. Còn cửa hiệu ông Hendricks thì nằm đối diện. Ồ ! Nhìn kìa !
Cửa tiệm ông Hendricks vừa mới mở cửa. Một cậu bé xuất hiện, bị ông Hendricks đẩy mạnh ra ngoài .
– Xin lỗi cháu nhé, bác không bán được nữa ! Bác phải đi. Ngày mai cháy hãy trở lại !
Hannibal đến cửa tiệm, kịp lúc ông chủ sắp khóa lại.
– Xin lỗi ! ông Hendricks nói khẽ – Đóng cửa rồi !
– Bác vừa được giao con rắn – Hannibal nói.
Người đàn ông sựng lại, nhìn xung quanh và thấy Peter
– Bác Hendricks ơi – Peter nói nhanh – Tụi cháu đến giúp bác.
-Thế à ? Được … Được … Cảnh sát cho tôi biết các cậu là bọn nhóc chơi trò thám tử và tưởng mình đang lần theo dấu vết một băng phù thủy ác ôn ! Tôi nghị các cậu đang hăng lên thôi, nhưng tôi muốn tránh rắc rối . Nên tôi đóng cửa hiệu và nghỉ vài ngày ! Thà cẩn thận hơn là bị rắc rối !
-Bác đã nhận được con rắn ! – Hannibal lập lại.
Hendricks tóm lấy thám thử trưởng lay thật mạnh:
– Có phải cậu gửi cái đó đến cho tôi không? -Ông la lên – Nếu là cậu tôi sẽ vặn cổ đấy ! Hannibal không làm động tác nào để thoát ra khỏi tay ông.
– Tụi cháu không hề gửi bác con rắn, Hannibal khẳng định, nhưng tụi cháu biết đó là một con rắn hổ mang mắt đỏ. Con rắn đến chỗ bác bằng cách nào ?
Hendricks im lặng xem xét khuôn mặt nghiêm túc của Hannibal một hồi , rồi thả cậu ra. Ông mở cửa, chỉ một vật đặt trên quầy. Đó là một con rắn hổ mang bằng thạch cao sơn vàng, y hệt con đã gửi cho Patricia Osborne.
– Tôi ra sau tiệm có hai phút – Ông Hendricks giải thích – và khi tôi trở lên , vật khủng khiếp này nằm ở đây.
– Cháu hiểu rồi – Hannibal nói.
– Hiểu à ? Tốt lắm – Bây giờ , cút đi ! Tôi đã gọi cảnh sát , nhưng tôi không muốn có ai ở đây… phòng trường hợp không hay xảy ra.
– Đúng lúc đó, một cô bé đến. Thay vì bán kem cho cô bé, ông Hendricks dứt khoát đẩy cô bé ra ngoài :
– Cháu nói với mẹ là hôm nay cửa hiệu đóng cửa…Ôi! khách hàng ! – Ông nói khẽ thêm – y như con mối, không thể nào đuổi đi được !
Ông chưa nói hết lời, thì một người ăn xin bước loạng choạng vào cửa hiệu.
– Chào ông chủ ! Ông có cái gì cho tôi ăn hay vài cent cho tôi xin không?
Doris chăm chú nhìn kẻ mới vào. Tên ăn mày dơ bẩn, ăn mặc lôi thôi, râu chưa cạo ba ngày rồi.
– Xin một miếng ! – Hắn lập lại – tôi chưa ăn gì từ hôm kia.
Ông Hendricks tốt bụng lấy ít tiền lẻ đưa cho tên ăn mày.
– Cám ơn ông chủ ! – Tên ăn mày hăn hái la lên.
Hắn nhét tiền vào túi, quay gót ra… và vấp phải chậu kiểng ngay cửa vào. Hắn bị mất thăng bằng té nằm dài xuống đất. Hắn ngồi dậy ngay và lầm bầm:
– Không sao !
Hắn bước ra ngòai ngay. Doris gọi lại:
– Khoang đã ! – Chờ một chút !
Cô bé vừa mới thấy, trong một góc tối phía sau cửa, gần chậu kiểng, một cái hộp dài rất giống cái radio nhỏ bỏ túi.
– Ông bỏ quên đài ! – Cô bé nói thêm và lượm vật đó lên.
Thay vì quay lại, tên ăn xin đó bỏ đi thật nhanh/
– Doris – Giọng nói của Hannibal rất bình tĩnh . Doris, đưa cho anh cái đó !
– Trời ơi – Hendricks đứng phía sau thốt lên.
Doris nhìn cái hộp cầm trong tay.
– Cái gì vậy ? cô bé hỏi . Cái gì …?
Hendricks giật vật đó ra khỏi tay cô bé, vứt qua cửa đang mở, vứt thật xa. Cái hộp bay theo đường parabol và rơi trên lề, phía bên kia đường. Ở đó, cái hộp nảy lên một hai lần, rồi va vào cửa hiệu của Noxy.
Tiếng nổ vang lên. Cửa kính của Noxy vỡ tung ra. Hannibal kịp nhìn thấy chính Noxy đứng phía sau quày mở to mắt hoảng sợ. Hendricks đã chạy ra đường lao theo tên ăn xin.
– Quả … bom! Doris nói cà lăm. Vậy mà em tưởng cái đài radio !
– Em ơi ! – Peter trịnh trọng tuyên bố – thửơ bé em đã nằm trên nhung trên lụa. Nếu em có kinh nghiệm đời hơn, thì em đã biết rằng một người ăn xin thật không có đài radio !