GIẤC MƠ TIÊN BÁO
– Công việc này thích quá! Bob đứng trên cầu tàu Denicola và nói với xuống.
Sáng thứ sáu hôm đó, thủy triều đang xuống. Bob nhìn xuống dưới chiếc tàu Maria II thấy Erny đang sơn tàu lại.
Bob chờ câu trả lời, mà không có. Erny không thèm ngước mắt lên.
– Hè năm ngoái, gia đình em cho sơn nhà lại, Bob nói tiếp. Thợ sơn có cho em giúp một tay. Em đã sơn lại khung cửa sổ.
Erny ngưng tay để liếc nhìn cậu bé. Rồi anh nhìn cây cọ đang cầm trong tay. Cuối cùng, anh giang ra, đưa cọ cho Bob.
Bob mừng rỡ nhảy từ cầu tàu xuống tàu, cầm lấy cọ và nhanh nhẹn quét cọ trên mặt gỗ. Erny mỉm cười theo dõi công việc.
Sau khi im lặng làm việc suốt một hồi, Bob bắt đầu nói chuyện lại.
– Em nghĩ là việc bảo trì tàu thích lắm, phải không?
Erny ừ hử không rõ.
– Có lần, em đã đi tàu ra biển – Bob kể. Chú của bạn em mời. Đi thích lắm, cho đến lúc bị sóng to. Em bị say sóng và ói quá trời…
Bob vừa kể vừa nhăn mặt buồn cười đến nỗi cuối cùng Emy phải bỏ đi bộ mặt nghiêm trang.
– A! Erny cười và nói. Có người không quen đi biển. Tôi chưa bao giờ bị say!
Erny nói tiếng Anh không có giọng nước ngoài. Bob giả vờ khâm phục anh và cuộc nói chuyện tiếp tục thân mật. Rất tiếc là trước khi thám tử kịp moi được một thông tin có ích nào đó, thì hai anh thanh niên cùng tuổi Erny bước ra cầu tàu và nói chuyện bằng tiếng Tây Ban Nha với Erny. Erny trả lời bằng cách chỉ Bob, rồi nhảy lên cầu tàu và đi ra xa cùng hai bạn.
Khi đã đi đủ xa khỏi tầm nghe, cả ba lao vào một cuộc tranh luận dữ dội, huơ tay múa chân. Một trong hai người mới đến chỉ một điểm trên bờ biển. Erny nhún vai. Anh thanh niên kia nắm chặt nắm đấm rồi la lên. Rồi người thứ nhất nhét đồng hồ dưới mũi Erny và nói thật lâu.
Cuối cùng Erny quay lui, còn hai người kia rời khỏi cầu tàu đi dọc theo bờ biển đến nhà chòi có cửa nhìn ra con đường cái, phía sau nhà quay ra biển. Cả hai biến vào trong nhà. Theo lôgíc, Bob suy ra rằng hai anh thanh niên đó ở cùng phòng với Erny.
Erny trở về chiếc Maria II thích thú nhìn công việc của Bob.
– Anh nói tiếng Tây Ban Nha giỏi quá! Bob thốt lên. Bạn anh cũng vậy.
– Đó là ngôn ngữ thứ nhì của tôi, Erny giải thích. Bạn tôi đến từ Châu Mỹ Latinh, nói tiếng Anh không rành, nên chúng tôi nói chuyện với nhau bằng tiếng Tây Ban Nha.
Đột nhiên, Bob nhận thấy bà Denicola đang đứng ngay ngưỡng cửa và nhìn về hướng mình. Mặc dù ở khá xa bà, nhưng Bob thấy rõ nét lo lắng của mặt bà. Giả vờ như không thấy gì, Bob tiếp tục quét cọ lên mặt gỗ buồng lái tàu.
Cuối cùng, bà già trở vào văn phòng. Ít lâu sau, Eileen, con dâu bà, trở ra và bước về hướng cầu tàu. Cô mặc quần jean cũ sờn và áo sơ mi ngắn tay màu xanh da trời, có khăn quàng ở cổ. Cô có vẻ vừa kiên quyết vừa giận dữ.
– Chính cậu có nhiệm vụ sơn lại chiếc tàu! Cô nói với Erny. Chứ không phải ai khác!
Cô không nói lớn tiếng, nhưng giọng nói rất nghiêm khắc. Anh thanh niên nhún vai.
– Cậu bé này đề nghị giúp một tay. Cậu ấy thích cầm cọ.
– Thưa cô, chính cháu xin anh ấy cho cháu sơn – Bob nói. Cháu rất thích sơn.
– Có thể, nhưng nhân viên của chúng tôi sẽ làm phần còn lại. Mẹ chồng tôi muốn gặp cậu.
– Cháu hả? Bob mở to mắt hỏi lại.
– Đúng. Bà đang ở khu trong văn phòng, chờ cậu. Tôi không biết có chuyện gì, nhưng bà nhờ tôi ra gọi cậu. Cậu hãy trả cọ lại cho Erny, rồi theo tôi.
Bob đưa cọ cho Erny.
– Erny! Tàu phải sẵn sàng ra biển sau giờ ăn trưa, Eileen nói thêm. Cậu phải cho dầu xăng vào. Ngày mai sẽ có thời gian. Đừng quên là bốn mươi ba khách hàng chờ từ bảy giờ sáng.
– Vâng, thưa cô! Erny trả lời và sơn tích cực lên.
Bob mỉm cười, rõ ràng cô gái biết cách bắt người khác phục tùng. Bob bước theo cô.
Khi nhìn thấy hai người về qua cửa sổ văn phòng, bà già Denicola ra đón.
– Về nhà tôi tiện hơn, bà vừa nói vừa chỉ một chỗ gần đó. Theo tôi, cậu bé ơi!
Thế là Bob theo bà, tự hỏi không biết bà muốn gì ở mình. Bà mời Bob vào phòng khách trang trí theo kiểu xưa, chỉ ghế mời ngồi.
Bà ngồi đối diện Bob, đặt hai tay chéo trên chiếc váy đen, nhìn khách bằng ánh mắt sắc sảo đến nỗi cậu cảm thấy lúng túng.
– Tôi đã thấy cậu rồi… bà bắt đầu nói.
– Cháu… cháu không nghĩ thế, Bob nói khẽ.
– Cậu không biết, nhưng tôi đã thấy cậu rồi, – bà Denicola vẫn nói. Trong giấc mơ. Và bây giờ tôi lại thấy cậu ở đây nữa.
Bà vẫy tay ra cửa sổ, về hướng chiếc tàu Maria II.
– Tôi nghĩ cậu không nên đi chơi chỗ này.
Bà có vẻ như đang chờ trả lời. Bob mở miệng ra, nhưng không thể nói được tiếng nào. Cậu ngậm miệng lại, hít vào thật sâu rồi cuối cùng ấp úng:
– Chỉ vì… cháu giúp sơn tàu. Đây là lần đầu tiên cháu đến chỗ này, và…
Bob dừng lại, rất bối rối, như bị tê liệt. Cậu không muốn làm cho bà già phiền, hay bực bội, nhưng cái khả năng kỳ lạ mà Bob đoán ở bà làm cho Bob khiếp sợ. Bà làm cho Bob nhớ đến mấy bà thầy bói thời Cổ Đại, biết tiên đoán tương lai.
Không khí trong ngôi nhà nhỏ rất ngột ngạt, vậy mà Bob cảm thấy lạnh người.
Bà Denicola cúi ra phía trước, tay vẫn dặt chéo trên váy đen. Gương mặt rám nắng và nhăn nheo có những vùng bóng tối. Trông bà như con ma.
– Cậu không nên đi chơi hướng này – bà lập lại. Cậu đến đây với mục đích nhất định. Mục đích gì?
Bob lúng túng phải cố gắng hết sức mới nói được:
– Cháu… cháu đến… không có mục đích gì – Bob nói cà lăm. Chỉ để đi chơi…
Bob vội nhìn đi chỗ khác, biết chắc bà già có thể đọc trong mắt mình rằng mình đang nói láo.
– Cậu đang bị nguy hiểm! Bà nói tiếp. Phải đi. Cậu hãy đi ngay và đừng quay lại. Nếu cậu ở lại, điều này sẽ gây nhiều rắc rối nghiêm trọng. Một chuyện khủng khiếp sẽ xảy ra. Trong giấc mơ của tôi, cậu ở một chỗ lắc lư và rung dữ dội. Có tiếng động điếc tai. Cậu bị ngã và xung quanh cậu, tất cả sụp đổ còn nền đất thì mở ra dưới chân.
Bob hoảng sợ nhìn bà. Cậu cố gắng hết sức để bình tĩnh lại.
Eileen Denicola có nói với Hannibal rằng đôi khi mẹ chồng cô có những giấc mơ tiên đoán. Còn bà già thì đã kể cho thám tử trưởng là có mơ thấy một ông mù lượm bóp tiền. Vậy mà bây giờ bà lại thấy nền đất mở ra dưới chân và Bob té. Như vậy có nghĩa là sao?
Tất nhiên là trận động đất! Bà đã mơ thấy một trận động đất. Vậy thì tại sao phải báo cho Bob? Bob không thể thoát khỏi thiên tai bằng cách rời khỏi lãnh thổ của gia đình Denicola, nếu số phận dã định thế!
Bà thở dài.
– Cậu nghĩ tôi điên, chắc là vậy – bà buồn bã nói. Đáng lẽ tôi không nên kể về giấc mơ này cho cậu nghe. Chắc chắn cậu sẽ kể cho bạn bè, và các cậu sẽ cười bà già phù thủy này. Nhưng tôi biết là mình đã thấy sự thật. Tất cả sụp đổ quanh cậu và tôi… tôi cũng có đó!
Cửa đột nhiên mở ra, luồng gió mát thổi vào nhà. Eileen Denicola xuất hiện. Cô nhìn bà mẹ chồng và Bob với vẻ mặt vừa tức cười vừa bực bội.
– Mọi người đang nói về gì vậy? Cô hỏi. Hy vọng không phải là giấc mơ tiên đoán nữa chứ?
– Sao lại không? Bà mẹ chồng đáp.
Bà cúi về phía Bob, vỗ đầu gối cậu.
– Tôi tin cậu bé này rất ngoan. Tôi đang khuyên cậu ấy ra đi… Hy vọng cậu sẽ chịu nghe theo lời những người muốn điều tốt cho cậu.
Bà ngồi thẳng lại, nói với con dâu:
– Bây giờ, tôi phải làm nhanh. Bà khách của ta sẽ đến vào giữa chiều và có nhiều việc lắm.
Bà bước ra, không nhìn Bob.
– Có sao không? Eileen hỏi Bob.
– Không sao, cám ơn! Bob trả lời bằng một giọng yếu ớt.
Bob chào nhanh, ra đi. Sự ra đi của Bob trông giống như cuộc tháo chạy. Bob đang sợ gần chết