Vụ Bí Ẩn: Người Mù Ăn Xin Có Vết Thẹo

Chương 14



ERNY BÀN CHUYỆN LÀM ĂN

Khi ra khỏi nhà, Bob bước chậm lại. Hai người thanh niên ở cùng nhà với Erny đang quay trở ra cầu tàu. Chính Erny đang tiếp tục công việc sơn phết trên chiếc Maria II. Mọi thứ vẫn như cách đâyy hai mươi phút, vậy mà tất cả đã thay đổi !

Nguy hiểm! Bà Denicola đã nói về nguy hiểm.

Cách đường cái một trăm mét có vài cửa hiệu nhỏ. Bob nhìn thấy cái chợ nhỏ, tiệm giặt, và buồng điện thoại. Bob lao đến để gọi về bộ tham mưu.

Peter trả lời ngay. Vừa mới nhận ra giọng Bob là Peter hỏi thăm ngay:

– Sao? Ổn cả chứ?

– Tạm thời thì ổn. Nhưng bà già Denicola kể là nằm mơ thấy mình. Cậu có nhớ rằng con dâu bà có nói bà hay có những giấc mơ tiên báo không? Thì trong giấc mơ này, bà thấy mình đang gặp nguy hiểm… trong một chỗ mà mọi thứ lắc lư và sụp đổ. Giống như động đất vậy đó. Bà bảo mình phải đi khỏi đây. Dễ sợ quá, phải không?

Chỉ có im lặng trả lời Bob, rồi cuối cùng Peter phản ứng:

– Ô là la! Bob ơi! Nếu bà già thật sự có những giấc mơ tiên báo, thì có lẽ cậu nên chuồn. Cậu có muốn mình đến thay cậu không?

– Ôi! Đó chỉ là một giấc mơ thôi mà! Bob giả bộ bình tĩnh đáp.

– Thôi được. Nhưng nhớ cẩn thận nhé.

– Hứa. Nhưng mình không muốn đi ngay bây giờ. Mình chắc chắn có cái gì đó sắp xảy ra. Cậu nhớ hai anh bạn của Erny không? Cả hai đến lảng vảng trên cầu tàu và nói chuyện rất nhiều bằng tiếng Tây Ban Nha. Cả ba có vẻ kích động lắm. Như đang chờ một sự kiện nào đó.

Đúng lúc đó, một chiếc xe chạy mọi địa hình xuất hiện trên con đường và chậm chạp rẽ vào bãi đậu xe của hãng Denicola. Một người đàn ông cao lớn mặc y phục lao động bằng vải kaki bước xuống, đi về cầu tàu.

– Cậu ở gần điện thoại nhé, Bob nói vội. Mình sẽ gọi lại ngay.

Bob gác máy, bước ra khỏi buồng điện thoại rồi cũng đi về hướng cầu tàu, cẩn thận núp phía sau các loại xe đậu đầy xung quanh.

Người đàn ông mặc đồ kaki đã gặp được Erny và hai người bạn gần chiếc Maria II. Khi Bob đến gần, thì Erny đang nói chuyện với người mới đến. Trông Erny khá giận dữ và đang huơ tay dữ dội.

Bob lặng lẽ tiến đến gần họ bằng cách lẻn sau chiếc xe tải nhẹ đang đậu. Từ đó, vẫn không để bị chú ý, Bob nhảy xuống bãi biển, rồi chui xuống cầu tàu. Vượt qua khỏi chiếc xe đạp vẫn tựa vào cột, Bob đến bờ nước.

Ở đó Bob dừng lại để lắng nghe. Giọng của bốn người vang đến rất rõ, nhưng Bob còn quá xa để hiểu được những gì họ đang nói. Và bị tiếng sóng biển cản trở nữa.

Bob tự an ủi bằng cách giả thiết rằng cuộc hội thoại diễn ra bằng tiếng Tây Ban Nha. Đột nhiên như có tiếng giậm chân phía trên Bob, trên cầu tàu. Nhóm người đang vừa đi vừa nói chuyện. Họ tiến đến gần, rồi lại ra xa, nhưng Bob im lặng di chuyển theo trên cát, lắng nghe những lời vang lên phía trên đầu mình. Cũng may là họ nói tiếng Anh.

– Đồng ý, Strauss à! Giọng của Erny nói.

Erny đứng lại và cả nhóm đứng lại theo.

– Đồng ý! Tôi hiểu là anh không muốn giao gì, khi chưa thấy tiền của chúng tôi dâu. Nhưng anh cũng phải thông cảm rằng chúng tôi cần xem hàng chứ! Chúng tôi phải kiểm tra xem chất lượng hàng có tốt không.

– Về chất lượng, thì tôi bảo đảm mà! Giọng thứ nhì nói.

Có lẽ đó là Strauss, ông nói không có giọng nước ngoài, theo giọng điệu người làm ăn.

– Nhưng các cậu không đủ tư cách để thương lượng với tôi – ông nói tiếp. Tôi cũng không hiểu tại sao mình lại phí thời gian mà đi nói chuyện với các cậu nữa. Tôi muốn gặp Alejandro!

– Tôi thay mặt anh ấy, Erny cam đoan. Nếu anh cứ đòi, thì tôi sẽ sắp xếp để trả anh một khoản tạm ứng.

– Đúng, tôi đòi phải như vậy.

– Một phần tư của toàn bộ số tiền, Erny nói rõ. Chúng tôi sẽ chuẩn bị sẵn sàng phần còn lại để trả cho anh ngay sau khi giao hàng… nếu hàng đúng yêu cầu.

– Tôi muốn ứng trước một nửa, Strauss tuyên bố. Nửa kia phải trả khi giao hàng. Không trả khoản nửa này, thì sẽ không có hàng. Phải hiểu chứ! Tôi không cần các người. Tôi thiếu gì mối tiêu thụ hàng.

Có một hồi im lặng, rồi giọng Erny lại vang lên nữa.

– Được! Anh sẽ nhận được một nửa ứng trước. Nhưng phần còn lại chỉ trả cho anh sau khi đã giao hàng. Anh hãy quay về Pacific States và chờ ở đó. Tôi sẽ báo tin cho anh ngay khi có tiền.

– Tại sao tôi không thể chờ ở đây? Strauss hỏi. Tôi không thích đi đi lại lại như thế này.

– Có thể, nhưng sẽ cần một thời gian để tập trung số tiền. Ngoài ra bà chủ ngồi trong văn phòng đằng kia thỉnh thoảng theo dõi tôi qua cửa sổ và bắt đầu thấy tôi lơ là công việc hơi nhiều bằng cách nói chuyện với khách. Cho nên tốt nhất anh nên quay về đó và chờ cú điện thoại của tôi.

Thêm một hồi im lặng nữa. Bob giả thiết rằng Strauss đang nhìn về hướng văn phòng. Bob biết chắc Eileen Denicola đang canh gác.

– Thôi được! Cuối cùng người đàn ông càu nhàu. Đồng ý, tôi sẽ chờ ở Pacific States, nhưng đừng bắt tôi chờ lâu quá đấy. Đừng quên: các người cần tôi hơn là tôi cần các người!

Strauss bỏ đi. Erny nói một cái gì đó bằng tiếng Tây Ban Nha với hai bạn. Nghe không êm tai lắm và hai thanh niên trả lời bằng tiếng thì thầm bực bội. Gần như ngay sau đó, tiếng chân nhẹ vang lên trên cầu tàu. Bob nghe giọng nữ bực mình:

– Ông khách mới này là ai nữa vậy! Eileen Denicola hỏi.

– Một người rất có thể trở thành khách hàng – Erny trả lời – Ông ta đã thấy chiếc Maria II và hỏi thăm tàu đi biển có tốt không.

– Lần sau có ai hỏi về tàu, thì cậu phải mời về nói chuyện với tôi.

– Vâng, thưa cô.

– Bây giờ cậu có thể đi ăn trưa được rồi! Nhưng nhớ đúng một giờ phải quay về đổ xăng cho tàu. Và để bạn bè ở nhà. Rõ chưa?

– Dạ rõ. Erny phục tùng đáp.

Cả ba ra đi, còn Eileen Denicola trở về văn phòng. Bob chờ một hồi dưới bóng cầu tàu. Khi Erny và hai bạn biến mất vào nhà, Bob trở lên buồng điện thoại. Bob muốn tìm hiểu xem cái tên kỳ lạ “Pacific States” là gì. Các “Bang Thái Bình Dương”? Bob không biết đó là gì.

Bob lật danh bạ điện thoại, nhưng không thấy thành phố nào tên là Pacific States. Ngược lại, ở vần P, Bob tìm thấy một công ty xuất nhập khẩu có tên như vậy và có trụ sở tại Oxnard, đường Albert. Bob quay thử số điện thoại của Công ty và xin nói chuyện với ông Strauss.

– Hiện ông ấy đi vắng! Người dầu dây trả lời. Anh có cần nhắn gì lại không?

– Không cần, Bob nói. Tôi sẽ gọi lại sau.

Rồi Bob gác máy. Bob chuẩn bị gọi cho Peter thì nhìn thấy hình bóng quen của một người bước ra khỏi cái chợ nhỏ và đang đi về hướng bãi đậu xe. Bob vội vàng ra khỏi buồng điện thoại và tiến đến người đó nhưng giả vờ như không thấy ông.

– Chào Bob! Người đàn ông nói. Cháu làm gì ở đây vậy?

– Ủa! Chú Soames!

Đó là người hàng xóm gần nhất của Bob tại Rocky.

– Cháu ghé qua xem điều kiện câu cá ở đây có tốt hay không, thám tử giải thích. Ba cháu định dẫn cháu đi câu cá kỳ nghỉ cuối tuần.

Ông Soames liếc nhìn xung quanh.

– Cháu đi xe đạp đến đây à?

– Dạ không, Bob trả lời, rất biết nói láo khi gặp tình huống cần thiết. Có một người bạn cho cháu quá giang đến đây. Chú đi tiếp về hướng bắc à?

– Đúng. Chú đi thăm bà chị ở Carpinteria.

– Cháu cũng đoán thế. Chú đi thăm bác ấy rất thường. Vậy cháu có thể xin chú cho cháu đi nhờ đến Oxnard không ạ?

– Tất nhiên! Nhưng chú không về Rocky ngay trong ngàyhôm nay. Làm sao cháu về được?

– Thế nào cháu cũng tìm được xe buýt mà! Cháu rất cám ơn chú!

Bob lên xe ngồi cạnh ông Soames trong chiếc xe nhỏ. Bob mừng thầm về mưu kế. Hannibal cũng không làm được hơn. Bob tiết kiệm được một đoạn đạp xe rất dài trên con đường lớn và biết đâu, nội trong ngày hôm nay Bob sẽ biết được loại hàng hoá mà Erny và hai bạn định mua là hàng gì và giá định trả là bao nhiêu…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.