Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 2194: Cho Ngươi 1 Cơ Hội



Sở Nam xử lý vài việc lặt vặt, bắt đầu lo kinh mạch. Tiểu Trận biến càng cường đại, lúc Sở Nam làm truyền tống môn thì nó đã thôi diễn kinh mạch ra. Bây giờ Sở Nam cần làm là khai tịch.

Sở Nam ngẫm nghĩ một lúc, tạm thời không thể dùng tịch mạch quyết, chỉ có thể dùng cách cũ, tạm thời đình chỉ rèn luyện thân thể, đợi thế giới trong người cực kỳ cường đại một hơi đánh thông.

Nhưng cái này cần thời gian.

Qua một đoạn thời gian, Sở Nam suy tư thời gian, cảm giác đến thời gian công kích của sư bá, hắn hiểu được nhiều.

– Ngày hôm qua, hôm nay, ngày mai, quá khứ, hiện tại, tương lai….

Khi Sở Nam quay về Thiên Võ đại lục lại không biết sư bá của hắn dốc hết thực lực Càn Khôn tông hết sức tìm kiếm vô danh lệnh bài. Kẻ hiến dâng vô danh lệnh bài được Càn Khôn tông hứa một điều kiện.

Ông lão chống gậy còn dặn:

– Truyền lệnh khung trời, Càn Khôn tông truyền nhân hành tẩu thiên địa!

Mệnh lệnh vừa ra như hòn đá dấy sóng ngập trời.

Bên kia, Thiên Tử đã cách “Sơn trung thiên địa” không xa, đó Quái Nhân xuất lực rất nhiều. Thiên Tử đang tìm kiếm, cũng sắp xếp chuyện khác. Cùng lúc đó, Canh Lão ở sơng trung thiên địa bản năng cảm giác đến nguy hiểm gần kề, bắt đầu bói toán.

Hôm nay Thiên Dược cốc nghênh đón một người tên gọi Ma Đao. Chủ Thiên Dược cốc đói với Ma Đao lấy ra huyết tiên tần hoàn không có gì giật mình, bởi vì Thiên Dược cốc bán đi huyết tiên tần hoàn khá nhiều, ngẫu nhiên lấy ra chút ít không tính cái gì.

Nhưng khi Ma Đao lấy tục lấy ra huyết tiên tần hoàn thì chủ Thiên Dược cốc rốt cuộc biến sắc mặt. Chủ Thiên Dược cốc lập tức hỏi Ma Đao cặn kẽ, lòng gã ôm mối thù, không những nói tình huống lúc đó cực kỳ nghiêm trọng mà còn thêm mắm thêm muối.

Sau đó chủ Thiên Dược cốc truyền tin tức ra ngoài, và giữ lại Ma Đao. Bởi vì chủ Thiên Dược cốc nhận ra Ma Đao có năng lượng đặc biệt, không tính cực kỳ cường đại lại không phải khí thế bình thường.

Cùng lúc đó, Càn Khôn tông truyền lệnh lan ra phạm vi rất lớn. Một ít đại thế lực trước tiên được đến tin tức. Thiên Khôi biết tin càng sớm hơn.

Thiên Khôi nghe xong lạnh nhạt cười nói:

– Bây giờ mới hành động, không cảm thấy đã muộn sao? Thật lâu trước kia ta liền hành động, sắp thu võng rồi.

……..

Sở Nam không hay biết những chuyện này, nhưng hắn đã kích động, bởi vì không lâu sau hắn có thể quay về Thiên Võ đại lục. Mặc dù người thân của Sở Nam cơ bản đều ở giữa hư không nhưng tại Thiên Võ đại lục cũng cón hiều người quen. Ví dụ như Đa Tháo, Thu Tiểu Mạch, Cốc Hi, vân vân. Quan trọng nhất là Thiên Võ đại lục là quê hương của Sở Nam.

Đó là quê hương cực kỳ đặc biệt.

– Không biết hiện tại Tinh Bảo các phát triển tới trình độ nào, đến lúc trận tông điều kiện sẽ rơi vào người bọn họ.

Sở Nam đang nghĩ thì bỗng cảm giác thân thể vặn vẹo, lúc xuất hiện đã ở trong thác nước, lỗ mũi hít thở không khí mùi quen thuộc trong ký ức.

Sở Nam không biểu đạt tâm tình lãng tử về nhà, nhìn xung quanh, lầm bầm:

– Khe hở? Chỗ này cũng có khe hở? Thiên Võ đại lục rốt cuộc có bao nhiêu khe hở? Phải chăng sau mỗi khe hở đều có huyền cơ? Và tại sao Thiên Võ đại lục xuất hiện khe hở?

Ý niệm chợt lóe, Sở Nam xuyên qua không san, tuy trong lòng có rất nhiều thắc mắc nhưng so với thiên nhiên thì tất cả đều không trọng yếu. Chỗ Sở Nam xuất hiện cách Vụ Cấm Hải khá xa, nhưng lấy thực lực hiện tại của hắn thì chút khoảng cahcs đó tính là gì?

Lúc trước Sở Nam từ thần khí phái đến thiên nhất sơn đi nửa năm, mặc dù hắn và Tử Mộng Nhi không phải toàn tâm toàn ý chạy đi, nhưng cũng có thể chứng minh tốn thời gian rất dài. Khiến Sở Nam lại đi một chuyến thì chỉ khoảng nửa khắc liền đến nơi.

Chỗ này, trong Vụ Cấm Hải, Cấm Vụ nói với Thiên Nhiên:

– Thời gian mười năm ta qua, hắn không đến mà ngươi vẫn chờ sao?

– Hắn sẽ đến.

Giọng điệu của Thiên Nhiên lạnh nhạt nhưng rất cứng cỏi.

Cấm Vụ cười nói:

– Ngươi đã biết võ tổ là cổ chi cảnh, nhưng ngươi biết tại sao bây giờ ngươi vẫn không thể đạp vào cổ chi cảnh không? Nếu ngươi đồng ý yêu cầu của ta thì ta sẽ cho ngươi biết.

– Hắn sẽ đến.

– Ôm phong mà sinh, dịch âm chi thể, ngươi muốn bước qua cửa cổ chi cảnh thì lấy tu vi của ngươi ngày đi ngàn dặm, thiên phú tốt như vậy thật sự nỡ lãng phí sao? Lại nói ta khiến ngươi làm chuyện không khó khăn.

– Hắn sẽ đến.

– Nếu đến thì hắn đã sớm đến, ngươi có chờ đợi tiếp thì chỉ là công dã tràng. Thế giới này là mạnh ăn thịt yếu, chỉ cần ngươi có thực lực thì muốn sao cũng được. Chờ ngươi có thực lực cường địa là có thể đi gặp kẻ phụ tình kia, chất vấn hắn.

Cấm Vụ hướng dẫn từng bước, nhưng Thiên Nhiên đáp lại chỉ có ba chữ.

– Hắn sẽ đến.

Cấm Vụ đang định nổi điên, gã ký thác hy vọng thoát khốn vào người Sở Nam, nhưng hắn một đi không trở lại làm gã nóng nảy. Cấm Vụ suy đi nghĩ lại mới chuyển sang Thiên Nhiên, muốn cùng dùng chung thân thể, mượn đó thoát khốn.

Nhưng cách của Cấm Vụ có mạo hiểm rất lớn, xác suất thành công không nhiều. Nhưng Cấm Vụ thật sự không chờ được nữa, có tình thân thể của Thiên Nhiên rất đặc biệt, gã không dám làm bậy, các loại nhân tố làm cuối cùng gã chỉ có thể dẫn dụ.

Cấm Vụ hỏi:

– Ngươi thật sự không đồng ý?

Thiên Nhiên phớt lờ Cấm Vụ.

Cấm Vụ nổi máu, quát:

– Đây chính là ngươi chính mình tuyển chọn. Mấy ngày tiếp theo ngươi sẽ không được một chút năng lượng, cũng sẽ không có chút không khí, hãy chờ từ từ tàn héo theo gió đi!

Cấm vụ đậm đặc bao vây Thiên Nhiên, không thể phản kháng.

Không trung bỗng vang tiếng quát to:

– Thiên Nhiên, ta đã trở về!

Tiếng quát này còn vang hơn cả tiếng sấm, vọng vào động phủ Thiên Nhiên ở. Chỉ là tiếng quát đã chấn cấm vụ đậm đặc lắc lư. Cấm Vụ, Thiên Nhiên kinh ngạc.

Thiên Nhiên là mừng rõ. Cấm Vụ thì là kinh sợ.

– Thực lực của hắn đã cường đại như vậy? Chỉ một tiếng quát đã khiến ta bị thương nhẹ?

Cấm Vụ chưa nghĩ xong thì Sở Nam đáp xuống. Động phủ của Cấm Vụ tự nhiên là có cấm chế, bình chướng, lại không thể ngăn cản Sở Nam. Sở Nam đáp xuống trước mặt Thiên Nhiên.

Thiên Nhiên vẫn là hình dạng thôn nữ, không khác mấy với lúc trước Sở Nam gặp, chỉ khác đi là mắt nàng đầy tình thâm.

Sở Nam nói:

– Hật có lỗi, Thiên Nhiên, ta đến chậm.

Thiên Nhiên cười nói:

– Ta biết ngươi sẽ đến, ta đang chờ ngươi.

Nụ cười như gió nhẹ phất vào mặt.

Sở Nam nói:

– Ta mang nàng đi ngay.

Sở Nam dứt lời, cấm vụ tản ra lại ngưng tụ. Cấm Vụ vẫn là bộ dạng cũ.

Cấm Vụ nói:

– Sở Nam, ngươi phải giúp ta thoát khốn.

Giọng Sở Nam lạnh băng:

– Mới rồi là ai nói không cho nàng năng lượng, hút không khí, khiến nàng héo úa theo gió?

Sở Nam cầm tay Thiên Nhiên định bước ra ngoài. Cấm Vụ đang kinh ngạc Sở Nam nghe thấy những lời gã nói, trông thấy hai người đi thì hồi phục tinh thần.

Cấm Vụ gầm lên:

– Ngươi đã hứa sẽ cứu ta ra ngoài!

– Ta có nói không cứu ngươi sao?

Cấm Vụ nghi hoặc hỏi:

– Vậy tại sao ngươi đi?

Sở Nam nói:

– Lúc trước lời hứa là khi ta thật sự phá nát hư không thì sẽ trở lại cứu ngươi. Nhưng bây giờ ta cũng không thể phá toái hư không Thiên Võ đại lục, cho nên tự nhiên không thể cứu ngươi.

– Không không không…

Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.