Cấm Vụ nóng nảy:
– Lấy thực lực hiện tại của ngươi đã có thể cứu ta đi ra ngoài, ta muốn ngươi lập tức cứu ta!
– Giọng điệu mệnh lệnh?
Sở Nam cười, dắt tay Thiên Nhiên đi ra động phủ. Cấm Vụ tức giận, sương xám đậm đặc xoay tròn thành phù văn, tỏa ánh sáng bao phủ Sở Nam, muốn giữ lại hắn.
Sở Nam hừ lạnh, quát:
– Bạo!
“Khốn phù văn” Cấm Vụ thi triển lập tức nổ tung, gã bị phản chấn trở lại. Vụ nổ khiến Cấm Vụ ngây ngôc, lẩm bẩm:
– Ngôn xuất phù tùy? Chẳng lẽ hắn tu luyện thành khẩu tru thiên hạ phù chủng?
Bởi vì thần hồn của Sở Nam không có chút hơi thở nên Cấm Vụ không ngờ hắn dùng thần hồn vẽ bùa. Cấm Vụ chấn kinh không lời nào có thể diễn tả được, trong phút chốc hiểu ra không thể cứng rắn.
Cấm Vụ xoay chuyển ý nghĩ, vội đuổi theo nói:
– Sở Nam, không phải mệnh lệnh, chỉ cần ngươi cứu ta thì muốn cái gì ta cũng cho ngươi, ta…
Cấm Vụ ngừng một lúc, nói ngay:
– Không phải ngươi nghi ngờ đó có phải là thời gian trận không sao? Ta có thể cho ngươi biết, nó đúng là thời gian trận, ta có thể cho ngươi nguyên thủy nhất. Khi đó ngươi bày ra thời gian trận, ngoài trận một ngày, bên trong trận là một năm.
– Không cần, hơn nữa một năm quá ngắn.
Sở Nam nói là thật lòng, Tiểu Trận có thể bày ra cường đại gấp mấy lần thời gian trận mà Cấm Vụ nói. Cấm Vụ ngẩn ra, biết ngay khâu nào đó xảy ra vấn đề, hơn nữa gã không hề biết. Cấm Vụ đã không thể lo đến nhiều như vậy, vô số năm qua, Sở Nam là người thứ nhất chân chính có hi vọng có thể cứu gã thoát khố, làm sao có thể buông bỏ?
Cấm Vụ nói thêm:
– Những vấn đề lúc trước ngươi hỏi ta, bây giờ ta có thể đáp cho ngươi.
Giọng Sở Nam vẫn nhàn nhạt:
– Có lẽ ta biết còn rõ hơn ngươi.
Sở Nam siết chặt tay nắm Thiên Nhiên.
Cấm Vụ trông thấy hỗn thiên ban chỉ đeo ở ngón cái của Sở Nam, la lớn:
– Ngươi quay về Càn Khôn tông?
Sở Nam không đáp lời Cấm Vụ. Cấm Vụ hiểu rõ hơn, lúc trước những chiêu số của gã tùy tiện cái nào đều khiến Sở Nam không thể không nghe lệnh làm việc. Nhưng bây giờ Cấm Vụ lấy ra hết mà vẫn vô dụng.
“Uy bức không được, lợi dụ không được, chỉ có thể dùng tình cảm.”
Cấm Vụ nghĩ đến đây, tiếp tục truyền ra thanh âm:
– Sở Nam, mới rồi ta có xúc phạm Thiên Nhiên, ta có thể xin lỗi, hơn nữa, mấy năm nay khiến Thiên Nhiên trở thành võ tổ, còn kém một bước là có thể đi vào cổ chi cảnh, không có công lao cũng có khổ lao. Hơn nữa lúc trước nếu không phải ta nói cho ngươi cách mở ra tỏa hải bí cảnh thì làm sao ngươi có thể quay về đất cực tây? Vậy thì sau này ngươi sẽ không có nhiều kỳ ngộ như vậy, cũng không có khả năng biến mạnh thế này.
Sở Nam nghe đến đây dừng bước. Cấm Vụ nói không sai, lúc đó tình huống ở đất cực tây tương đương nghiêm trọng, nếu hắn trở lại chậm thì không thể tưởng tượng hậu quả.
Sở Nam nghĩ vậy, ngoái đầu nói:
– Mặc dù ngươi cho ta biết cách mở ra tỏa hải bí cảnh là có mục đích khác nhưng ta không so đo với ngươi. Bây giờ ta cho ngươi một cơ hội, phải xem ngươi có nắm chắc được không.
Cấm Vụ thấy tiểu kế của mình thành công, thả lỏng, vội hỏi:
– Cơ hội gì? Ngươi nói đi!
– Mục đích thật sự ngươi khiến ta học phù thuật là gì? Còn nữa, ngươi khiến ta cứu ngươi, cứu xong ngươi sẽ đối xử với ta như thế nào?
Đối diện hai vấn đề của Sở Nam, Cấm Vụ ngây ra, vắt óc suy nghĩ, cấm vụ đậm đặc dao động. Sở Nam nhướng mày, hắn cảm giác Cấm Vụ đang tính kế cái gì, nhưng điều tra thì lại không có phát hiện dị trạng.
Cấm Vụ nói:
– Ta khiến ngươi học phù thuật đúng là vì chính mình, bởi muốn cứu ta nhất định phải dùng đến phù thuật. Nếu ngươi cứu ta thoát khốn thì đương nhiên ta sẽ xem ngươi như ân nhân cứu mạng.
– Vậy sao?
– Tất nhiên rồi.
Sở Nam lắc đầu nói:
– Vậy ngươi có thể nói cho ta biết phù chủng là sao? Ngươi có thể nói cho ta ngươi sẽ không chiếm thân thể ta, mượn xác trọng sinh?
“Chắc không phải hắn đã tu luyện thành phù chủng?”
Lòng Cấm Vụ giật mình, lại là không chút do dự đáp:
– Ơn cho một giọt nước phải trả bằng cả lu, huống chi là ân cứu mạng, ta làm sao có thể chiếm thân thể của ngươi? Còn phù chủng, lúc đó không cho ngươi biết là bởi vì ngưng kết phù chủng cực kỳ nguy hiểm. Nếu như không có người tinh thông chỉ đạo thì rất có thể ngươi sẽ mất mạng, ta còn muốn ngươi đến cứu ta nên mới không nói cho ngươi biết.
Cấm Vụ nói hết lời.
Sở Nam cười nói:
– Cho ngươi cơ hội mà ngươi không nắm chắc, vậy thì không thể trách ta.
Sở Nam không để ý đến Cấm Vụ nữa, định dung nhập hư không, rời khỏi cấm vụ hải. Lúc này Sở Nam cảm giác người Thiên Nhiên nóng lên.
– Thiên Nhiên, làm sao vậy?
Sở Nam vội vàng rót sinh mệnh lực vào, nhưng vô dụng, Thiên Nhiên ngày càng nóng, mặt đỏ lên. Sở Nam rót năng lượng thế giới vào nhưng bị áp chế, hắn không tin tà, cắt máu khiến nàng uống nhưng chỉ tạm hòa hoãn, căn bản không thể hoàn toàn ngăn cản. Sở Nam rất giật mình.
Cấm Vụ mới nãy còn biểu hiện đáng thượng giờ thì lăn lộn cuồng cười:
– Vô dụng thôi!
– Rốt cuộc ngươi làm cái gì với nàng?
– Không có làm cái gì, chẳng qua kích phát tình dục trong người nàng.
Tiếng cười của Cấm Vụ đầy đắc ý.
– Ngươi đừng tốn công, nếu Thiên Nhiên không phải dịch âm chi thể thì ngươi còn có thể áp chế cứu nàng, nhưng ngàn có dịch âm chỉ thể, ‘Âm dương dung’ chi độc, cũng chỉ có âm dương tương hợp mới cứu được, nếu không thì sau một canh giờ nàng sẽ nổ tan xác chết. Hiện tại các ngươi rời khỏi đây, ra khỏi chỗ cấm vụ bao phủ thì Thiên Nhiên lập tức chết ngay!
– Quả nhiên mới rồi ngươi động tay chân.
– Vừa rồi chẳng qua là dẫn tử, trong thời gian mười năm ta đều động tay chân.
– Chết tiệt!
– Đúng vậy, ta đáng chết. Sở Nam, rốt cuộc ngươi có cứu ta hay không? Nếu không cứu thì Thiên Nhiên sắp chết!
– Ngươi đang uy hiếp ta?
Toàn thân Sở Nam toát ra sát khí, sát khí nồng đậm như thực thể. Những cấm vụ dày đặc lập tức bị chém ra mấy khe hở.
Cấm Vụ nói:
– Cho dù lúc trước ta có mưu đồ như với ngươi hiện tại ngươi chém ta nhiều như vậy cũng xem như bồi thường. Sở Nam, chúng ta xóa bỏ ân oán đi. Chỉ cần ngươi cứu ta thoát khốn, ta liền cho ngươi thuốc giải, để các ngươi rời khỏi đây, âm dương giao hòa. Ngươi đừng tưởng rằng âm dương hòa hợp với Thiên Nhiên là chuyện xấu, đối với ngươi mà nói tuyệt đối là đại hảo sự, đương nhiên, đối với nàng cũng giống vậy.
– Xóa bỏ? Bị thương người đàn bà của ta mà xóa được sao?
Mặc dù Sở Nam gầm lên nhưng hắn không biết rõ dịch âm chi thể, cũng không biết hơn mười năm này Cấm Vụ hạ bao nhiêu độc. Trong phút chốc Sở Nam thật không có cách giải quyết sạch độc ‘âm dương dung’. Vì vậy vì Thiên Nhiên, dù bị Cấm Vụ uy hiếp thì Sở Nam cũng đồng ý.
Thiên Nhiên nghe Sở Nam nói lời bá đạo trong mắt có ý cười, thân thể mềm mặn, phun hương thơm hỏi:
– Sở Nam, ngươi có thực lực tại đây mở ra một không gian, khiến Cấm Vụ không mò vào được?
– Có thể?
Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!