Thiên Tử nhận được tin Canh Lão biến mất thì nheo mắt, chứng minh lòng gã khó chịu đã đọng lại cực hạn. Nhưng Thiên Tử không phải người bình thường, khi bực mình vẫn suy tư, nghĩ một lát nhớ tới trong Chư Thiên Điện hoàng hôn bí cảnh nửa xác viêm long, lại nghĩ đến Thiên Tử tìm được tin nói Canh Lão từng vào hoàng hôn bí cảnh, lập tức canh giữ ở cửa động có nửa khúc xương viêm long.
Bên Sở Nam, xung quanh hạt châu có nhiều khe hở, cuối cùng hình thành cổng vòm, bên trong toát ra hơi thở thê lương. Sở Nam ôm Tiểu Hắc, cùng Thiên Long bước vào. Mới bước vào mặt Sở Nam đóng băng. Tiểu Hắc, Thiên Long cùng ngơ ngác, người họ toát ra sát khí. Không gian xung quanh run rẩy, sát khí đậm đặc khó thể hình dung.
Chỉ bởi vì, bọn họ nhìn đến vô số mộ. Một này khác với mộ bình thường, thường là cố định, là chết, mộ trước mắt vận chuyển, là sống, trong suốt, có thể thấy bên trong mai táng đến cùng là cái gì.
Trong mộ sống mai táng là long, nói chính xác hơn là Long Hồn, giống với trạng thái ban đầu của Thiên Long, chẳng qua những Long Hồn mất hết máu.
Liếc mắt nhìn qua, nhìn thấy ghê người!
Thiên Long rốt cuộc chịu không nổi, hú thê lương:
– Grao!
Tiếng rống chấn động mỗi một ngôi mộ, Long Hồn bên trong mộ bất an lắc lư kịch liệt. Tiểu Hắc toát ra hơi thở cực kỳ thần thánh, không nhìn bình chướng ngôi mộ, trực tiếp thấm vào huyết sắc Long Hồn.
Hơi thở của Tiểu Hắc không giống bình thường, những Long Hồn toát ra từng tia linh quang, chậm rãi mở mắt ra. Nhưng khi các Long Hồn mở mắt thấy là Thiên Long thì đều bất an, trong bất an ẩn chứa vô cùng giận dữ.
Mặc dù mọi chuyện không phải ý của Thiên Long, gã cũng gặp tình huống rất thảm, nếu không phải gặp Sở Nam thì nói không chừng mây giờ vẫn là long không có ký ức. Nhưng Thiên Long vẫn quỳ trước mặt các Long Hồn, bởi vì là gã cho tộc nhân mang đến tai nạn.
Nhưng đám Long Hồn không tha, có người va đụng mộ muốn xông ra xé xác Thiên Long. Tiểu Hắc toát ra uy nhiếp cưỡng ép đám Long Hồn yên tĩnh lại. Tiểu Hắc nói ra nguồn gốc sự việc, ánh mắt đám Long Hồn nhìn Thiên Long hơi thay đổi nhưng vẫn giận dữ, lần này họ giận không phải chãi vào Thiên Long mà là hung thủ thật sự.
Tiểu Hắc vốn định cưỡng ép hủy mộ, thả đám Long Hồn ra. Nhưng Tiểu Hắc cảm giác Long Hồn mộ có huyền cơ khác, ngoái đầu nhìn Sở Nam.
Tiểu Hắc kêu một tiếng:
– Cha…
Sở Nam gật đầu, nói:
– Mọi chuyện giao cho ta.
Khi Sở Nam vào đây mãi luôn nghiên cứu Long Hồn mộ, pahnr xạ cho rằng Long Hồn mộ là một trận. Nhưng Sở Nam lờ mờ cảm thấy không thích hợp, mấy phen nghiên cứu, hắn phủ định cách nghĩ trên. Sở Nam lại nghĩ đến phù, nhưng ở trong thời gian trận thảo luận cùng Tiểu Trận ba năm, hắn cảm thấy không dính dáng đến phù. Sở Nam đi ra thời gian trận, nhìn Long Hồn mộ biến đổi. Sau hai canh giờ, Sở Nam hoàn toàn xóa đi cách nghĩ về phù.
– Không phải trận, không phải phù, trước mắt những cái này là cái gì? Hơn nữa, lúc trước lực lượng của long kia không phải từ thân Long Hồn truyền đến, ruốt cuộc long năng lượng đến từ nơi nào?
Sở Nam có loại bó tay, nhưng hắn không chết tâm, đổi các mặt khác nhau điều tra Long Hồn mộ. Một ngày qua đi, vẫn là không có thu hoạch, Sở Nam sử dụng hết những gì mình nghĩ ra, cái gì tinh thần quỹ đạo a, pháp đan, pháp bảo đều lấy ra tham khảo, nhưng tất cả không đúng.
Cùng lúc đó, Thiên Khôi đang tu luyện bí pháp Thiên Tử đưa tới cảm giác đến niệm chủng hóa thân tử vong, cảm nghĩ đầu tiên của gã là kinh ngạc, sau đó là rực cháy lửa giận.
Thiên Khôi hung tợn gầm:
– Như vậy cũng không giết được ngươi? Sở Nam, ngươi rốt cuộc là thứ gì? Vì sao mệnh của ngươi cứng như vậy?
Thiên Khôi dịu biểu tình, lẩm bẩm:
– Nhưng mệnh của ngươi có cứng hơn thì cũng phá không được Long Hồn mộ, ngươi mà cứng rắn phá sẽ có một món quà lớn xuất hiện ở trước mặt.
Thiên Khôi cho rằng bên kia Sở Nam không gây sóng gió gì được, vì vậy tạm thời gác chuyện của hắn sang bên, chuyên tâm tu luyện bí pháp, đồng thời, tâm lý còn có chút tiếc nuối, tiếc nuối không có sớm chút được đến bí pháp như vậy.
– Nếu ta sớm biết bí pháp này thì tình huống hiện tại tuyệt đối không phải như vậy, có lẽ kế hoạch của ta sớm thành công.
Thiên Khôi cũng biết Thiên Tử không có lòng tốt, chủ yếu tọa sơn quan hổ đấu, ngư ông đắc lợi. Thiên Khôi có cách nghĩ khác, gã phải tu luyện bí pháp, còn đạt tới cảnh giới cao nhất. Nhưng sau khi tu luyện, Thiên Khôi đổi cách nghĩ. ikienthuc.org
Trong Long Hồn mộ, Sở Nam vẫn đang vắt óc suy tư, hắn dùng cả bói toán vẫn là không có hiệu quả. Sở Nam có mấy lần xúc động muốn cưỡng ép vận chuyển Long Hồn mộ, nhìn xem đến cùng là chuyện gì, nhưng cuối cùng Sở Nam đè nén xúc động đó. Nếu là một mình thì Sở Nam mặc kệ có nguy hiểm gì cũng xông pha, nhưng chỗ này còn có ngàn vạn Long Hồn, hắn không thể dùng mạo hiểm.
Tiểu Hắc lóe tia sáng đen, ánh sáng bao phủ đám Long Hồn. Long Hồn trải qua lột xác. Sở Nam nhìn ánh sáng bảy sắc, trong đầu không tự giác nổi lên quá trình Tiểu Hắc từ chữ hoang chuyển sang chữ trụ.
Sở Nam đánh rùng mình, nói với Tiểu Hắc:
– Tiểu Hắc, ngươi cho ta xem cảnh tượng từ chữ hoang chuyển sang chữ trụ cho ta xem một lần.
– Được, cha.
Tiểu Hắc lập tức làm theo. Sở Nam nhìn chằm chằm, mỗi một cái nhỏ bé biến hóa đều không buông tha. Xem xong Sở Nam tiến vào thời gian trận phân tích, cảm ngộ. Chín tháng sau, Sở Nam mò rõ biến đổi trong đó, ra khỏi thời gian trận.
Sở Nam lại nhìn Long Hồn mộ, chúng ở trong mắt hắn không là long mộ, cũng không phải mắt trận mà là từng điểm tổ thành ngang, dọc, gấp khúc.
Tiểu Trận cũng tham gia.
Diễn biến vô số lần, Sở Nam nhìn ra rất nhiều chữ, nhưng chữ đều không đúng. Sở Nam nhíu mày, hắn vốn tưởng rằng tìm đến manh mối, có thể phá giải, nhưng không ngờ vẫn là một ngõ cụt. Sở Nam nhìn Long Hồn mộ, tròn một ngày, hắn nghĩ đến khởi chính mình họa biến dị bản định phù văn, xem như ngựa chế chữa ngựa sống, hắn định nhìn Long Hồn mộ từ mặt phản.
Nhìn như vậy Sở Nam thật sự thấy ra manh mối, cùng Tiểu Trận tổ hợp trăm chữ, rốt cuộc một chữ long xuất hiện ở trước mặt Sở Nam, nhưng đó là long tự.
– Không ngoài dự đoán, chính là nó.
Sở Nam điều chỉnh tốt trạng thái, dựa theo phồn thể long tự viết vẽ. Đụng Long Hồn mộ thứ nhất, Sở Nam khá căng thẳng, nếu hắn nghĩ sai thì Long Hồn bên trong sẽ hoàn toàn biến mất, nói không chừng liên lụy càng nhiều.
May là năng lượng của Sở Nam xẹt qua, Long Hồn mộ đó vẫn là bình yên vô sự. Thấy thế, Sở Nam tăng tự tin, nhưng vẫn không dám khinh thường, ai biết đây có phải là cạm bẫy khác không?
Ba canh giờ sắp qua đi, chờ Sở Nam vẽ nét phồn thể long tự cuối cùng vào Long Hồn mộ cuối cùng, tất cả Long Hồn mộ không vận chuyển theo cách trước mà tứ tán. Tiểu Hắc lập tức ra tay, tụ tập lại hết Long Hồn mộ. Sở Nam bỏ Long Hồn mộ vào trong thế giới trong người.
Mới vừa vào thế giới trong người thì đám Long Hồn cùng hú lên, mở rộng thế giới trong người của Sở Nam ra một phần ma. Trong lúc Sở Nam mừng như điên chợt phát hiện trong Long Hồn mộ tan biến có một không gian lạ lùng, không gina đó lúc trước bao phủ Long Hồn mộ.
Sở Nam lẩm bẩm:
– Không gian này có lẽ mới là nơi Thiên Khôi có được lực lượng của long.
Sở Nam không dùng bạo lực nhét không gian đó vào, hơn nữa, hắn cảm giác dù dùng bạo lực cũng không nhất định có thể tiến nhập. Vì vậy Sở Nam chuẩn bị dùng cách thân dung hư không chuyển hóa một phần không gian, lại thử lấy thông đạo đi vào.
Cùng lúc đó, Thiên Khôi đang tu luyện tiến vào cảnh đẹp thì người run bần bần, trong mắt đầy chấn kinh.
Thiên Khôi không dám tin hét to:
– Hắn thế nhưng phá giải, hắn làm sao biết cách phá? Đây là ta tự sáng tạo, hắn…
Thiên Khôi tâm thần dao động mạnh, tu luyện xảy ra vấn đề, phun ra một bãi máu. Thiên Khôi lại niệm nửa ngày “Không có khả năng”.
Thiên Khôi tự an ủi mình:
– Cho dù hắn phá giải Long Hồn mộ cũng vô dụng kia, không gian kia không dễ tiến vào, hắn không có khả năng đi vào.
Nghĩ tới đây cảm xúc của Thiên Khôi mới ổn định chút.
Không gian này đúng là không dễ tiến vào, dù cách nghĩ của Sở Nam tốt nhưng thực tiễn lại là mặt khác. Sở Nam chuyển hóa hơn nửa ngày chỉ mới chuyển được chút xíu, nếu cứ tiếp tục với tốc độ này thì thật không biết ngày tháng năm nào mới đi vào được. Thiên Khôi trực tiếp tiến vào, Sở Nam há hốc mồm. Thiên Khôi nhảy nhót, lại đi ra, dùng ánh sáng mười sắc bao phủ Sở Nam, cùng nhau tiến vào không gian.
Sở Nam vào không gian cảm giác đúng là bi tráng.
Đưa mắt nhìn quanh, không có vật còn sống, chỉ có đất đỏ máu. Máu đỏ thẫm như là dòng máu mới chảy ra, còn có dấu vết chiến đấu.
Sở Nam lầm bầm:
– Đây là một chiến trường.
Khi ánh mắt của Sở Nam rơi vào vào một cây thương gãy thì con ngươi trợn to, bởi vì bên trong hình ảnh Thủy Tinh Quan để lại cho hắn cũng từng xuất hiện thương gãy này.
– Thủy Tinh Quan, Tiểu Nữ Hài Nhi, long tộc.
Sở Nam không biết rõ quan hệ bên trong, ôm 3Tiểu Hắc đi tới tiếp.
Tiểu Hắc bỗng nhiên nói:
– Cha, ta cảm giác lực lượng của long lúc trước.
– Chúng ta chạy qua đi.
Sở Nam dựa theo chỉ dẫn của Tiểu Hắc, dùng tốc độ nhanh nhất lao đi, không mấy chốc sao đi tới chỗ nàng nói. Nhưng Sở Nam bỗng dừng lại, bởi vì chỗ đó đứng một bóng người.
Khi người đó xoay lại thì Sở Nam giật nảy mình, đó là Canh Lão.
– Canh Lão, tại sao ngươi ở đây?
Giọng của Canh Lão tràn ngập đau thương:
– Ta vốn nên tại đây.
Ngay sau đó Canh Lão hiện ra long thân, ánh mắt Sở Nam hiện kinh ngạc, nhớ tới lúc trước Canh Lão từng nói.
Sở Nam hỏi:
– Canh Lão, nửa khúc xương Long Viêm…
Canh Lão xoay người, long huyết đổ rào rào. Cảnh tượng trước mắt biến đổi, vực sâu vạn trượng không có đáy, chính là một hỗn thiên ban chỉ còn lại. Trong lòng Sở Nam nổi lên nhiều nghi vấn.
– Canh Lão, những chuyện này là sao?
Canh Lão không đáp lời Sở Nam, cung kính quỳ rạp trước mặt Tiểu Hắc, hỏi:
– Người có thể hiện ra chân thân sao?
Tiểu Hắc nhìn Sở Nam, thấy hắn gật đầu. Tiểu Hắc tỏa ánh sáng mười sắc, Canh Lão thấy vậy thì hiện ra nghi hoặc.
Canh Lão thì thào:
– Sao lại là mười sắc? Nên là chín mới đúng, thêm một cái là vì sao?
– Lúc Tiểu Hắc mới sinh ra đúng là cửa sắc, nhưng sau này tiếp thụ ngọc thỏ tộc tín ngưỡng, thêm một tầng tín ngưỡng.
– Thì ra là vậy, ngọc thỏ tộc có kỳ ngộ thật lớn.
Canh Lão nhìn Sở Nam, thấy rõ bên trong mười sắc ánh sáng, trên long mặt lộ nụ cười vui mừng.
– Đa tám ngón, tốt, thật là tốt quá. Chờ ngươi được đến năng lượng đó thì chắc chắn có thể tiến hóa thành chín ngón!
Sau đó Canh Lão quỳ cảm ơn Sở Nam.
Sở Nam nâng Canh Lão dậy, nói:
– Tiểu Hắc là nữ nhi của ta, hết thảy đều là nên làm.
Canh Lão cười càng vui vẻ, dường như có ý gì.
Canh Lão nói:
– Long chi bản nguyên lực, chỉ có long mới được đến. Nhưng Sở công tử có thể tùy ý lấy không gian này.
– A? Long chi bản nguyên lực?
Sở Nam nghi vấn. Canh Lão đã uốn lượn.
Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!