– Sở công tử, lần đầu tiên bói toán đến tung tích của người liền cảm giác có liên quan rất lớn đến người, quả nhiên là vậy.
Long thân của Canh Lão múa ra con đường, thanh âm vẫn còn tiếp tục vang lên:
– Sở công tử, ta biết ngươi có rất nhiều nghi vấn. Nhưng ta không biết bên trong bao nhiêu chuyện, đáp án đều ở Thiên Võ đại lục.
Sở Nam nhíu mày, không phải bởi vì nghi vấn không có giải quyết, mà là hắn cảm giác đến trạng thái của Canh Lão có điều không đúng. Hiện tại Canh Lão rất vui vẻ, nhưng Sở Nam từ bên trong đọc ra bi tráng, giải thoát.
– Cả đời ta đắc ý nhất không phải thực lực, cũng không phải bói toán, mà là sứ mạng của ta!
– Sứ mạng gì?
Canh Lão hào hùng nói:
– Điều ta đang làm!
Sở Nam khẳng định suy đoán của mình, Canh Lão sắp tự hy sinh để khiến Tiểu Hắc trưởng thành.
Sở Nam hỏi:
– Đây là cách duy nhất sao? Chúng ta có thể nghĩ cách khác được không? Lúc trước Tiểu Hắc kia có thể thông qua cách khác đạt được long chi bản nguyên lực.
Sở Nam kể ra chuyện Thiên Khôi niệm chủng hóa thân.
Canh Lão suy tư, nói:
– Ta đã nghĩ tại sao long chi bản nguyên lực lộ ra ngoài, thì ra có chuyện như vậy. Nhưng Thiên Khôi thông qua Long Hồn mộ câu thông long chi bản nguyên lực chỉ được một phần rất ít, căn bản không thể hoàn toàn có được. Nếu dùng cách này thì đồng tộc của ta chết chắc, hy sinh nhiều như vậy không bằng hy sinh một mình ta.
Canh Lão nói lời khiến Sở Nam kinh ngạc, chỉ một phần cực nhỏ đã có uy lực mạnh như vậy, nếu là toàn bộ thì rốt cuộc sẽ cường tới cỡ nào? Hơn nữa Sở Nam cũng không biết khuyên như thế nào.
Canh Lão nghi hoặc hỏi:
– Ngươi chỉ phát hiện Long Hồn, không có thân thể?
Sở Nam gật đầu, nói:
– Ừm.
Sở Nam phát hiện không thích hợp, lòng nổi lên nghi vấn:
– Long thân đã đi đâu?
Canh Lão nhíu mày nói:
– Long thân là bảo bối, mặc kệ là long lân, long cân hay máu thịt đều có thể luyện đan, luyện chế thành pháp bảo. Nhưng long thân còn có một tác dụng nữa là thể trở thành nhất phương tiểu thiên địa vật dẫn, thực lực càng mạnh thì phương thiên địa lại càng lớn,càng vững chắc. Ngươi đã thấy sơn trung thiên địa chính là ví dụ trong đó.
Sở Nam hít ngụm khí lạnh:
– Ui!
Lời của Canh Lão khiến Sở Nam lập tức nhớ đến Thiên Khôi làm ra mấy huyết ma đại lục, hủy diệt đại lục vân vân.
– Những long thân tất cả đều trở thành những đại lục vật dẫn?
Nhưng Sở Nam không thể hoàn toàn xác định, bởi vì khi hắn nuốt mệnh luyện hóa không cảm giác hơi thở long thân.
Canh Lão nói thêm:
– Ngươi hãy điều tra chuyện này, không thể bỏ qua.
– Ừm.
– Đúng rồi, Sở công tử, cha mẹ của người đều ở Nghịch Thiên bang. Xử lý chuyện này xong thì ngươi mau đi Nghịch Thiên bang, ta cứ cảm thấy có điều không đúng, nhưng ta bói toán không ra.
– Nghịch Thiên bang, tại sao cha mẹ đi Nghịch Thiên bang?
Canh Lão lập tức kể chuyện có người phát hiện sơn trung thiên địa, Nghịch Thiên bang đến cứu giúp. Sở Nam nghe Canh Lão miêu tả Quái Nhân, con ngươi bỗng nhiên mở to đến mức tận cùng, tâm lý suy nghĩ nháy mắt triển khai.
– Tại sao Quái Nhân phát hiện sơn trung thiên địa? Không lẽ bắt được dấu vết từ ngươi ta, lần mò điều tra? Quái Nhân thuộc thế lực của Thiên Tử, Nghịch Thiên bang kích thiên địa0 đi mà Thiên Tử không trả thù? Dựa vào chút thế lực của Nghịch Thiên bang tuyệt đối không có khả năng là đối thù của Thiên Tử.
Sở Nam lờ mờ nổi lên suy đoán, từ người toát ra sát khí đậm đặc, hận không thể lập tức đi Nghịch Thiên bang bảo vệ bình an cho đám cha mẹ, Điệp nhi. Canh Lão không nói chuyện nữa, miệng long không ngừng phun ra lời nói nhưng Sở Nam không nghe hiểu. Tiểu Hắc biểu tình cực kỳ nghiêm túc, một lát sau Canh Lão hú lên, thanh âm vang vọng khắp không gian.
– Lấy Long Hồn của ta làm dẫn, lấy long thân của ta làm đường, lấy long huyết của ta thức tỉnh, lấy sinh mệnh của ta phụ trợ, lấy tín ngưỡng của ta… Hóa môn!
Cùng với lời Canh Lão nói, long thân dài hóa thành một con đường. Đường long thân trải dài xuống vực sâu, thật nhiều long huyết trải theo đường, nhuộm xác viêm long. Máu từ nửa người lan tràn đến đầu viêm long.
Máu nhuộm, viêm long sống lại. Diệt chi kiếp phái tới thuộc hạ tên gọi Đạm Đài Minh bị chấn kinh, tập trung tinh thần, chuẩn bị tùy thời xuất thủ. Nhưng viêm long sống lại căn bản không để ý đến Đạm Đài Minh. Long miệng há ra hút, toàn bộ hoàng hôn bí cảnh chui vào xương viêm long. Đạm Đài Minh quả nhiên lợ hại, trong lực hút này gã trả chút cái giá né khỏi phạm vi nuốt.
Đạm Đài Minh do dự một phen, vẫn không công kích. Đạm Đài Minh muốn biết chuyện xảy ra sau đó. Viêm long nuốt hoàng hôn bí cảnh xong người cuộn lại hóa thành một cổng vòm.
Trên long mông truyền đến hơi thở xa xưa, cổ lão, dường như bên trong tồn tại hàng ức vạn năm, vĩnh hằng.
Lực kêu gọi lặng lẽ hướng về Tiểu Hắc. Tiểu Hắc bước lên đường long thân, tiến tới trước. Nơi Tiểu Hắc đi qua, đường long thân biến mất, như chưa từng xuất hiện.
Sở Nam cảm giác tâm tình của Tiểu Hắc nặng nề, nhưng hắn chịu bó tay, hắn biết Canh Lão cũng đang biến mất. Bên ngoài, Đạm Đài Minh dốc hết sức muốn xông tới, chỗ viêm long từng nằm xuất hiện một khe nứt, Đạm Đài Minh đang phát lực vào khe nứt.
Tiểu Hắc đi ra một bước là đường long thân sẽ biến mất một khúc, nàng từng bước một đi tới trước long môn. Long tự động mở ra, hơi thở long chi bản nguyên lực cực kỳ đậm đặc toát ra. Sở Nam muốn nghẹt thở. Tiểu Hắc bước vào trong, long môn liền khép lại rồi biến mất, hơi thở long chi bản nguyên lực không tuôn ra ngoài một chút gì.
Sở Nam nhìn con đường biến mất, cửa biến mất, nói:
– Canh Lão, hãy yên nghĩ, dù xảy ra chuyện gì ta cũng dốc hết sức lực trợ giúp Tiểu Hắc!
Khoảnh khắc này, bỗng có người chui ra từ chỗ viêm long từng nằm. Ánh mắt của Sở Nam biến lạnh băng. Khi Đạm Đài Minh tiến vào lập tức phát hiện ra Sở Nam.
Đạm Đài Minh không chút che giấu nói:
– Sở Nam, không ngờ ngươi ở đây!
Sở Nam hỏi:
– Là người của Thiên Tử?
Tuy Sở Nam lập tức phân tích ra trừ Thiên Khôi thì hơn phân nửa là người của Thiên Tử nhưng hắn vẫn là không thể hoàn toàn xác định, dù sao dưới vòm trời này có nhiều điều hắn không biết.
Đạm Đài Minh không đáp lại. Một tiếng rồng ngâm phát ra từ long môn biến mất chấn động không gian. Đạm Đài Minh nhướng mày, lập tức tấn công không gian đó. Sở Nam lắc người che trước mặt Đạm Đài Minh.
Sở Nam lạnh lùng nói:
– Ngươi muốn chết như thế nào?
Đạm Đài Minh cười nói:
– Chết? Chữ chết này rất thú vị với ta. Sở Nam, ngươi rất lợi hại, hiện tại thực lực của ngươi cũng mạnh hơn ta, nhưng ngươi không phải là đối thủ của ta!
Sở Nam đánh một đấm, Sở Nam vung thiên địa Càn Khôn đánh nát gã. Đạm Đài Minh biến mất, nhưng Sở Nam nhíu chặt mày, bởi vì gã chết quá đơn giản. Căn cứ theo lời Đạm Đài Minh vừa nói thì Sở Nam trực giác bên trong có huyền cơ khác!
Vì vậy Sở Nam luôn thủ hộ chỗ long môn từng xuất hiện.
Một canh giờ sau, chỗ Đạm Đài Minh bị đánh nát đột nhiên xuất hiện dao động, dao động mấy phút đồng hồ sau một bóng người xuất hiện ở trước mặt Sở Nam, chính là Đạm Đài Minh còn sống, có máu, có thịt.
Đạm Đài Minh cười nói:
– Thế nào? Chữ chết này thật thú vị.
Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!