Vụng Dại Tuổi 17

Chương 14: Chương 14



– Lần này thì gã lớp trưởng sáng mắt ra rồi nhé! Hân biết không, hôm Hạ viết xong, đưa gã đọc, gã nhăn mặt chê, nào là văn chương lòng thòng, câu từ lủng củng. Gã bảo dạo này mình viết “xuống tay”. Ôi chao, lúc ấy Hạ “căm thù” gã khủng khiếp, nhất là lúc gã hùng hồn bảo mình phải cắt đi đoạn giữa, cái đoạn …
– Chị hai!
– Ủa, Tùng, em đi học về sớm vậy. Em vô đây chị cho xem cái này. Đó, thấy không, chị đoạt giải thật rồi nhé, lần này thì giấc mơ chị thường kể cho em nghe đã thành hiện thực rồi. Chừng nào phát giải, chị sẽ mua cho em chiếc xe đạp để em đi học. Xem nào, loại nào vừa tốt vừa bền nhỉ. Ừm, loại…
– Chị hai! Em …
– Thôi được rồi, từ từ tính sau ha. Bây giờ em về trước, chị chạy ra chợ mua chút đồ ăn. Hôm nay phải ăn mừng mới được. Ba mẹ mà biết tin chắc sẽ vui lắm.
– Chị hai, chú Vĩnh mới đến đưa mẹ với bé Xuân đi rồi.
Hạ ngỡ ngàng. Nó nhìn giọt nước mắt từ từ rơi xuống trên khuôn mặt bầu bĩnh của Tùng.

– Mẹ bỏ chị em mình rồi chị hai ơi!
– Tùng ngoan đừng khóc, em còn có chị đây mà…
Hạ cay đắng nghĩ: ba cũng sẽ nói với mình câu này. Nhưng còn ba? Ai sẽ đồng hành với ba trên quãng đường đời còn lại, nếu không có má?
Hạ ôm chặt Tùng vào lòng. Vẫn không thể khóc, chỉ có nước mắt Hân rơi ướt cả bờ vai nó.
– Hạ không sao đâu, cảm ơn Hân. Thôi, Hạ về nhé!
– Với tư cách lớp trưởng, tôi đề nghị bạn Mai viết kiểm điểm trước lớp vì hành vi sai trái của mình.
Mai đứng lên, giọng thản nhiên:
– Lớp trưởng nói quá lời, tôi chẳng làm gì sai trái cả.
– Đúng, chẳng ai cấm cản bạn mặc những kiểu áo hở hang ấy. Nhưng đây là nhà trường chứ không phải sàn nhảy! – Giọng Hạ đầy giận giữ.
Mai cười, vẻ giễu cợt:
– Hạ muốn nói tôi là loại gái ăn chơi chứ gì. Phải, tôi là loại gái ấy đấy, nhưng tôi không đến nỗi bỏ nhà theo trai như ai đó…
– Đủ rồi, Mai! – Mắt Quân long lên, nhưng không còn kịp nữa. Hạ chạy thật nhanh ra hiên lớp, tay ôm mặt khóc ngất.
Sáng, nắng trải một lớp thật mỏng lên mảng sân trước nhà. Mảnh vườn phía trước, cỏ lên xanh mơn mởn. Nhìn kỹ mới thấy khóm tường vi mà có dạo, ngày nào Hạ cũng ra săm soi. Bây giờ nhìn nó èo uột như kẻ bệnh hoạn. Hạ ngồi nhìn, nghĩ không biết nên để nó sống hay nhổ quách nó đi.

– Đừng Hạ!
Hạ giật mình ngước lên, chạm phải ánh mắt nửa quen nửa lạ: Mẹ!
Ánh mắt ấy nhìn Hạ bối rối:
– Con thích loài hoa ấy lắm mà, sao lại nhổ nó đi?
Đúng mẹ rồi, chỉ có mẹ mới biết Hạ yêu tha thiết loài hoa ấy. Nhưng người đàn bà đứng trước Hạ sang trọng quá. Bà ta mặc áo màu đỏ, tóc búi cao đầy kiêu hãnh, lớp phấn son tô thêm từng nét sắc sảo trên khuôn mặt bầu tròn. Hạ thụt lùi lại, rùng mình nghĩ: không, nhất định không phải mẹ.
– Con gái! Mẹ biết con khó mà tha thứ ẹ. Con cứ trách mẹ thật nhiều, chỉ mong con hiểu là mẹ rất yêu con.
Một giọt nước mắt rơi xuống, cái nhìn trộn lẫn giữa yêu thương, khổ đau và tham vọng vây bủa lấy Hạ. Chỉ cách vài bước chân là Hạ có thể gục đầu trên vai mẹ mà khóc cho thỏa nỗi nhớ mong, nhưng có một khoảng cách vô hình nào đó khiến Hạ không đến được bên mẹ. Hạ tránh ánh nhìn của mẹ, phóng tầm mắt ra xa, vô tình mắt Hạ chạm phải chiếc xe hơi màu trắng đậu trước hẻm. Hạ bừng tỉnh. Những yêu thương tan ra. Hạ nhìn thẳng vào mắt người đàn bà đối diện, giọng lạc đi trong tiếng nấc:
– Giả dối thế đủ rồi! Bà còn về đây làm gì nữa? Tôi không cần!

– Mẹ muốn gặp con, gặp em Tùng lần cuối.
Lần cuối? Anh mắt Hạ sửng sốt.
– Chú Vĩnh đã sắp xếp xong giấy tờ đưa mẹ và em Xuân sang bên ấy!
– …
– Đây là món quà nhỏ chúc mừng con. Mẹ rất hãnh diện khi biết tin con đoạt giải cao nhất trong cuộc thi ấy. Cố gắng lên con gái. Thôi, bây giờ mẹ phải đi.
Lời mẹ nghe mới nhẹ nhàng làm sao. Có phải tất cả mọi thứ cuối cùng đều nhẹ tênh như thế? Giống như một buổi chiều hoàng hôn, nắng rớt loang trên sân rồi tan đi lặng lẽ…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.