Ba trò chơi nhỏ trong chương trình, đội của Sở Ưng Trừng và Tô Vu Mân ngoài thắng hai trò thứ hai, thì từ đầu tới cuối đều thua hết, tổng điểm cũng thua.
Theo ý tổ chương trình thì đây thực sự là một kết quả ăn ý.
Dù sao thì trừng phạt của trò thứ hai và thứ ba đều là mất trọng lực xung kích chỉ có cái thứ hai là nhà ma.
Nhà ma mà thực sự thích hợp để hai cô gái đi vào kêu gào hét khóc rống cho nên bất kể có phải là trùng hợp hay không mà hai cô gái đều thua chỉ đành phải chịu.
Chẳng qua theo cái nhìn của Tô Vu Mân trò chơi thứ ba thua…!đó bởi vì thật sự không thể thắng nổi.
Trò chơi thứ ba thế mà lại là đoán xem chữ cái viết tắt trên mạng có ý nghĩa là gì! Sở Ưng Trừng một tên nát tiếng Anh Fan9 đều biết cho dù ngày ngày lên mạng lướt cũng không có tác dụng.
Huống chi đối thủ còn là hai cao thủ chuyên tương tác trên mạng vậy thật sự không cần nhường cũng thua chắc.
Thế là trò chơi cuối cùng cũng thua luôn.
Tô Vu Mân vốn nghĩ tới lượt mình lên đang định quyết định chủ động báo tên.
Kết quả Sở Ưng Trừng tiện tay đè vai anh ta xuống lại ấn anh quay về chỗ ngồi chính mình trái lại không nói hai lời liền đứng dậy.
Tô Vu Mân sửng sốt ngẩng đầu nhìn cậu: “Cậu…”
“Ngồi.” Sở Ưng Trừng nhỏ giọng vứt xuống câu này sau đó liền đi lên tàu lượn siêu tốc.
Sau đó…!cậu lại ở trên tàu lượn siêu tốc hát một bài hát chính khác trong album của Fan9.
Tô Vu Mân: “Chậc…”
Người dẫn chương trình cũng phục luôn rồi, chương trình cắt như thế nào thì đoạn ngắn bị trừng phạt chắc chắn phải phát thì cứ thế miễn phí cho Sở Ưng Trừng nhặt được hai đoạn hát đơn độc.
Mà trong tàu lượn siêu tốc rõ ràng còn có xoay chuyển mạnh một trăm tám mươi độ, Sở Ưng Trừng sao có thể làm được chuyện trong miệng đang đón gió còn có thể cơ bản hát rõ ràng?
Chuyện này nếu thật sự đi hỏi Sở Ưng Trừng vậy chắc chắn cậu sẽ trả lời rằng ở biên quan uống gió Tây Bắc thật luyện ra được.
Một vòng tàu lượn siêu tốc đi xuống Sở Ưng Trừng ngoài tóc hơi rối thì tinh thần vẫn ổn.
Cậu quay về tổ chương trình há miệng liền hỏi: “Trừng phạt cuối cùng là gì? Lên một lượt luôn đi.”
Người dẫn chương trình vui vẻ nói: “Tôi còn là lần đầu thấy người chủ động muốn trừng phạt như thế, đừng nói là cậu vốn muốn chơi nên cố ý tới cọ chương trình của chúng tôi nha?”
“Hửm? Bị phát hiện rồi sao?” Sở Ưng Trừng cười hì hì cào cào tóc, “Nói thật tôi cứ cảm thấy tóc tôi đã thành thế này rồi vậy thì tới hai lần cũng là tới? Tranh thủ làm xong rồi chỉnh luôn một lần, nhẹ nhàng thoải mái!”
“Chúng tôi thiếu cậu chút tiền keo xịt tóc sao?” Người dẫn chương trình nói, “Được thôi, nếu cậu đã thành tâm thành ý đặt câu hỏi vậy tôi liền tuyên bố một chút trừng phạt cuối cùng.
“Trừng phạt cuối cùng là hai chọn một.”
“Ơ, còn có thể chọn, thật có tính người.” Sở Ưng Trừng không để ý tới đầu ổ gà bị làm rối của cậu ngược lại là nhìn thấy Tô Vu Mân đang đứng bên cạnh cuộn cuộn ngón tay, “Nói thử xem? Có phải là hai chọn một giữa nhảy cầu bungee và đu quay ba trăm sáu mươi độ?”
“Không khác lắm.” Người dẫn chương trình cười hì hì, “Một là nhảy cầu bungee, một là…!thuyền hải tặc!”
Thuyền hải tặc cao nhất là lắc lư chín mươi độ, trọng điểm là gây choáng kích thích hay không chỉ là thứ yếu.
Thân là cao thủ cân bằng chuyên ở hàng ghế hẻo lánh cuối cùng chơi điện thoại Sở Ưng Trừng đương nhiên một chút cũng không sợ trò này.
Cậu hơi há miệng vừa muốn nói câu “Chỉ có thế?” Người dẫn chương trình liền tiếp tục nói: “Chẳng qua, nếu chọn thuyền hải tặc thì nhất định phải hai người cùng lên!”
Sở Ưng Trừng nói thầm vậy tiêu rồi, say xe say thuyền với sợ độ cao của Tô Vu Mân không phân cao thấp, đây còn không phải là muốn lấy mạng sao? Thế là cậu há miệng liền nói: “Nhảy bungee!”
“Thuyền hải tặc!”
Giọng nói của Tô Vu Mân đồng thời vang lên, Sở Ưng Trừng có chút kinh ngạc nhìn về phía anh ta, nhỏ giọng nói: “Không phải anh say xe sao?”
“Cũng nên đồng cam cộng khổ một lần chứ?” Tô Vu Mân cười cười, “Không sao, chỉ một lúc, còn có gió bên ngoài thổi tới không nghiêm trọng thế đâu.”
Nhưng phàm là thấy gương mặt đám người từ trên thuyền hải tặc đi xuống Sở Ưng Trừng liền biết vốn không phải là chuyện như thế.
Nhưng mà Sở Ưng Trừng cũng chỉ là một tên vừa mới có “Mạng trong thôn” còn tưởng rằng Tô Vu Mân nói là thật.
“Được thôi, vậy anh đừng có cố quá.”
“Không cố quá.” Tô Vu Mân nói, “Mà tôi còn không lên sau này bên ngoài lại đồn chúng ta không hòa hợp.”
“Chuyện này cũng có thể đồn???”
“Ừm ví dụ như nói tôi không nguyện ý tham gia tiết mục trừng phạt ép cậu một mình cậu chơi hết toàn bộ kiểu thế.”
“Hết sức hoang đường, là tôi thích chơi mấy trò kích thích thế này được không!”
“Cho dù có cậu có nói như thế thì bọn họ cũng chỉ là hình tượng mà thôi tin đồn xấu nên bịa thì vẫn phải bịa.” Tô Vu Mân rủ mắt cười một tiếng, “Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.
Mà tôi cũng nên lên rồi bằng không cứ cho cậu ống kính?”
“Ôi, tôi đây chẳng phải là…”
“Yên tâm, tôi không hiểu lầm cậu.
Đi thôi.”
Tô Vu Mân dẫn theo Sở Ưng Trừng đi về phía thuyền hải tặc, nghĩ thầm tôi không hiểu lầm cậu cướp ống kính của tôi nhưng cũng không phải hoàn toàn tin tưởng cậu bởi vì vô cùng thích chơi mấy trò này mới ra mặt mãi.
Tô Vu Mân cứ cảm thấy là bởi vì chính mình lúc trước nói là sợ độ cao nên Sở Ưng Trừng mới hết lần này tới lần khác chủ động đứng ra.
Có lẽ cậu ở trên đó hát nói cậu thích mấy trò kích thích này đều là cố tỏ vẻ thoải mái.
Có thể là cậu không sợ đến thế nhưng người thường sao có thể hoàn toàn không sợ mấy trò kích thích này chứ? Bằng không mấy trò này rêu rao gì mà mạo hiểm kích thích?
Tô Vu Mân ngẫm nghĩ Sở Ưng Trừng có lẽ là bởi vì để cho tất cả những thứ này trở này hợp lý, vì để sự thật chính mình sợ độ cao không tiện lên được che giấu cho nên mới nói như thế.
Tô Vu Mân còn nhớ tới mấy quyển ghi chép của Sở Ưng Trừng có thể nhìn thấy cậu rất để tâm tới buổi hòa nhạc, còn có mấy bao cát kia cũng có thể đối với cậu là lấp đầy quyết tâm không đủ của cậu.
Sở Ưng Trừng còn cứu được Nhạc Quân cộng thêm hôm nay chủ động gánh trừng phạt, thoạt nhìn là thật sự muốn giữ mối quan hệ tốt với đồng đội.
Ấn tượng của Tô Vu Mân đối với cậu đang dần dần thay đổi.
Hoặc là nói ấn tượng còn chưa rõ ràng lắm lúc trước bây giờ đã dần dần rõ ràng.
Tô Vu Mân cũng không phải là tên khốn không hợp tình hợp lý gì, người khác giúp rồi anh cũng sẽ nhận ơn.
Cho nên trừng phạt cuối cùng Tô Vu Mân bất kể như thế nào cũng không thể ngồi yên.
Mà tổ chương trình chọn trúng Thuyền hải tặc hẳn là chính là muốn cho Tô Vu Mân vừa say xe vừa sợ độ cao có chút hiệu quả khác bằng không cứ để Sở Ưng Trừng vui sướng ca hát cũng có chút mệt.
Tô Vu Mân rất hiểu chuyện này nên phối hợp đi lên.
Vì biểu đạt quyết tâm anh còn đi lên đằng trước Sở Ưng Trừng đi đằng sau anh.
Người dẫn chương trình đột nhiên nhớ tới gì đó: “Tranh Tử, đừng có hát nữa!”
Sở Ưng Trừng khoát tay: “Biết rồi!”
Hai người Fan9 cứ thế đi lên thuyền hải tặc.
Vì có hiệu ứng hai người còn ngồi ở hàng ghế đầu.
Lúc thanh an toàn vừa đè xuống Sở Ưng Trừng quay đầu nhìn Tô Vu Mân: “Thật sự không sao hả? Có choáng không? Trước khi anh lên có uống thuốc say xe chưa?”
“Làm sao kịp chứ…” Tô Vu Mân cười nói, “Thôi vậy, nhắm một mắt mở một mắt liền đi qua.”
“Anh vừa sợ độ cao vừa say xe tới chỗ này cũng quá thảm rồi…” Sở Ưng Trừn vừa nói chuyện vừa vươn tay về phía anh.
Tô Vu Mân: “Sao thế?”
Sở Ưng Trừng nhớ lại cách nói lúc lên mạng lướt: “…Cho cậu sức mạnh?”
“Chao ôi, cậu buồn nôn quá đi.” Tô Vu Mân vừa cười vừa phun tào lại vừa vươn tay ra cùng nắm tay của Sở Ưng Trừng, “Nếu tôi nôn rồi cậu liền thảm đó.”
Sở Ưng Trừng cười ha ha: “Thảm chính là mấy người ngồi trước mặt anh đó, tai bay vạ gió nha!”
Thợ quay phim đi theo ở đằng trước: “…”
Sở Ưng Trừng tiếp tục nói: “Nói tới thì thợ quay phim mới là người mạnh nhất đi? Cột máy quay lên tay còn phải ổn định quay phim trên con thuyền lắc lư, giỏi ghê!”
Thợ quay phim: “…” Đây là công việc của tôi đó.
Trong tiếng cười của Sở Ưng Trừng thuyền hải tặc bay lên.
Càng lắc càng cao càng ngày càng kịch liệt.
Tô Vu Mân muốn để cho mình bình tĩnh nhưng không thể nhắm mắt lại, khoảng cách của mặt đất làm cho anh cảm thấy càng thêm hoa mắt.
Đồng thời mỗi lần thuyền hải tặc lắc lư tới lui phản ứng choáng váng mang tới càng không thể tránh khỏi.
Tô Vu Mân vô ý dùng một tay ra sức nắm lấy thanh an toàn một tay nắm chặt lấy tay của Sở Ưng Trừng, cả gương mặt đều tái mét.
Sở Ưng Trừng tuy vẫn luôn nắm lấy anh nhưng vẻ mặt lại thoải mái vô cùng.
Từ trong màn hình giám sát nhìn lại Fan9 ngồi cùng hàng này thì vẻ mặt của hai người hoàn toàn tương phản, ngoài ý muốn rất thú vị.
Thuyền hải tặc xông lên trước-
Sở Ưng Trừng: “Ô hố!”
Tô Vu Mân: “…”
Thuyền hải tắc đảo ngược lại-
Sở Ưng Trừng: “Ha ha ha ha!”
Tô Vu Mân: “…”
Sở Ưng Trừng vui vẻ suốt ba phút, Tô Vu Mân nhịn suốt ba phút thuyền hải tặc cuối cùng cũng dừng lại.
Thanh an toàn được thả ra Sở Ưng Trừng đứng lên trước nhưng tay tay vẫn nắm lấy tay Tô Vu Mân.
Cậu còn hơi khom lưng về phía Tô Vu Mân nhỏ giọng nói: “Còn có thể đi không?”
“Không thể thì làm sao?” Tô Mân Vu có chút mất sức nhưng không đến mức đứng dậy không nổi, “Cậu cõng tôi?”
“Ôm cũng được nha, tôi rất rành nghề nha.” Sở Ưng Trừng cười hì hì đáp lại bằng một câu nói đùa nhưng thấy Tô Vu Mân tự mình đứng dậy rồi liền lặng lẽ đỡ anh một chút để một lát anh đứng dậy, không nhìn ra chút khác thường nào.
Tô Vu Mân có chút nghi hoặc nhìn cậu.
Sở Ưng Trừng cười với anh không nói gì thuận thế buông anh ta ra để anh đi đằng trước bước xuống thuyền.
Đôi chân của Tô Vu Mân cuối cùng cũng chạm đất rồi tuy còn cảm thấy có chút buồn bực nghẹn trong ngực tựa như có thứ gì đó đang ở trong cổ họng dao động nhưng ít nhất cảm giác hoảng loạn do sợ độ cao hết rồi.
Mà không biết tại sao cứ cảm thấy lần này sau khi ngồi thuyền hải tặc thì hậu quả nhẹ hơn tưởng tượng lúc trước một chút.
Ít nhất lúc máy quay phim đặt ngay trước mặt anh thì Tô Vu Mân còn có thể tự đứng lên.
Cũng may thợ quay phim quay gương mặt trắng bệch của anh một lúc rất nhanh liền rời đi rồi, tiết mục quay phim tạm thời ngừng một lúc.
Trợ lý của Tô Vu Mân rất nhanh đã chạy tới đưa nước: “Ngư Dân, không sao chứ?”
“Không sao.” Tô Vu Mân uống hai miếng nước quay đầu nhìn thấy đang chắp tay sau lưng ngâm nga câu hát chờ chuyển cảnh, còn đi bắt chuyện với thợ quay phim lúc trước lên thuyền hải tặc chung thì nhịn không được cười cười: “Đó mới là người không sao.”
“Tranh Tử chẳng phải là có cảm giác cân bằng rất tốt sao? Không sợ cũng là chuyện bình thường đi.” Trợ lý nhỏ giọng nói, “Tôi thấy cậu ta nói không chừng còn rất muốn nhảy bungee đó, chỉ là nếu như thế chắc chắn sẽ chiếm hết ống kính rồi.”
Tô Vu Mân liếc mắt nhìn anh ta.
Trợ lý tưởng là ý của ánh mắt này là anh thích nghe mấy câu này lại cọ sát tới nhỏ giọng nói: “Tôi nghe nói, hai cô gái lúc nãy ở trong nhà ma như quỷ khóc sói gào rất ghê gớm đoán chừng chắc là muốn kéo thêm chút thời gian đi.
May mà cuối cùng anh cũng lên thuyền hải tặc bằng không bọn họ sắp ghen ghét Tranh Tử muốn chết…”
Tô Vu Mân nhét nước trong tay vào tay của anh ta có ý ngắt lời của anh ta.
Ngay lúc trợ lý còn đang mờ mịt Tô Vu Mân đi lên trước đi cùng sóng vai với Sở Ưng Trừng nhỏ giọng nói chuyện.
“Tôi thấy trong vở ghi chép của cậu còn có mùi vị của pháo giấy cái này mà cũng cần cậu chọn sao?”
“Hả?” Sở Ưng Trừng quay đầu, “Bọn họ nói có mấy lựa chọn nhưng tôi không quá xác định mỗi loại có mùi vị gì.
Anh không sao rồi ư? Còn cần nghỉ ngơi chút không, hay là ngồi xuống nghỉ chút đi?”
“Không cần.
Lần này không quá mức nghiêm trọng.” Tô Vu Mân nhìn xuống cười cười sau đó lại đổi chủ đề về chuyện cũ.
“Có những lựa chọn nào? Nói với tôi đi có lẽ tôi có thể giúp cậu xác nhận một chút mùi vị…”.