Vương Gia Xuyên Không Bị Ép Làm C

Chương 17: 17: Hẹn Tới Nhà Đi!



Tới lớp học âm nhạc tiếp theo của Fan9.
Lần này phải vào lều quay một chút âm phối trong buổi hòa nhạc cần dùng tới.

Nhạc Quân vừa mới vào lều liền thấy Sở Ưng Trừng và Tô Vu Mân dựa sát với nhau cầm một cái ipad thì thầm gì đó.
Biểu cảm của Nhạc Quân không thay đổi cũng không đi qua.

Anh đặt gọn túi của mình rồi từ trong túi lấy ra một quyển tập, lúc này mới tới trước mặt Sở Ưng Trừng: “Cho cậu.”
“Ồ ồ, cảm ơn anh!” Sở Ưng Trừng vừa thấy Nhạc Quân thật sự đem cảm nghĩ sau khi đọc của mình tới thì nhanh chóng cất vào trong túi, “Lần sau trả cho anh nha, Ngư Dân giúp tôi tải app dùng điện thoại có thể scan rất tiện dụng! Rất nhanh liền có thể xử lý xong!”
Nhạc Quân nhìn thoáng qua Tô Vu Mân không quá hiểu hai người này sao đột nhiên kéo gần quan hệ thế này.

Nhưng anh cũng không hỏi, Tô Vu Mân gương mặt treo nụ cười suốt cả ngày dễ lừa người hơn anh.
Tô Vu Mân trái lại hỏi một câu: “Các cậu ở đây giao dịch ngầm gì đó?”
“Giao dịch ngầm mà còn ngay trước mặt cậu hả?” Sở Ưng Trừng cảm thấy chính mình viết cũng không phải là cao kiến gì nên ngại nói ra sự thật, “Không có gì, chỉ một quyển tập.

Đúng rồi, anh, anh tới vừa đúng lúc tiện thể hỏi chút ý kiến của anh.”
Nhạc Quân lén lặng lẽ liếc thoáng qua ipad trên tay Tô Vu Mân: “Gì?”
“Chính là màu sắc và kiểu dáng của sợi pháo của buổi hòa nhạc cơ bản đều đã xác định rồi nhưng viết gì thì vẫn chưa xác định.” Sở Ưng Trừng nói, “Sợi pháo lúc trước hẳn là đều có tiếng Trung và tiếng Anh nhỉ? Lần này bọn họ hỏi tôi có ý kiến gì không, tôi nghĩ nhiều câu như thế vậy mỗi người cũng có thể phân ra ngẫm nghĩ nha.

Anh có muốn lấy một câu từ trong sách của anh không…”
“Được.” Nhạc Quân quyết định rất nhanh, “Câu nào?”
Sở Ưng Trừng: “Đây chẳng phải là hỏi anh sao?”
“Cậu cũng có thể nghĩ.” Nhạc Quân thản nhiên nói, “Cậu cảm thấy câu nào hay?”
Sở Ưng Trừng: “…Hả?”
– -Bài kiểm tra của hoàng huynh tuy trễ nhưng đã tới!
– -Lúc trước còn bảo mình không cần nghiêm túc đọc bây giờ lại hỏi tới rồi!
– -Gian xảo đó!

“Chuyện này, hay là tôi về nhà ngẫm lại?” Sở Ưng Trừng nghĩ thầm dù sao cũng đang muốn chỉnh lại quyển cảm nghĩ sau khi đọc tới lúc đó có lẽ có thể tìm chút linh cảm, “Dù sao tôi chỉ nghĩ mấy kiến nghị mà thôi, cuối cùng vẫn là anh quyết định.”
“Ừm.” Nhạc Quân ngừng một lúc lại nói, “Cậu có thể tự tay viết sợi pháo.”
“Tự tay?” Sở Ưng Trừng kinh ngạc, “Nhiều như thế…!”
“Cậu ngốc hả? Đương nhiên là cậu viết sau đó in lên trên đó.” Tô Vu Mân cười nói, “Chẳng qua chủ ý của Nhạc Quân quả thực không tệ chữ của cậu đẹp viết lên đó hẳn là không tệ, chỉ là phải cân nhắc một chút hiệu quả thị giác…”
Nhạc Quân sẵn tiện hỏi ra một câu vẫn luôn đặt trong lòng: “Cậu từng luyện thư pháp sao?”
Sở Ưng Trừng trả lời không chút do dự: “Tất nhiên!”
“Bút lông hay bút mực?”
“Bút lông.” Lúc ban đầu Sở Ưng Trừng vừa bắt đầu dùng bút mực viết chữ bị giày vò quá sức, vẫn là tra qua thư pháp hiện đại, các loại cách dùng bút, “Bút lông.”
“Nhìn ra được.” Nhạc Quân gật đầu, “Vậy cứ dùng bút lông viết đi chọn câu ngắn chút là được.”
“Nghe cũng không tệ!” Sở Ưng Trừng nở nụ cười, “Chẳng qua chỉ là còn phải chọn câu căn bản vấn đề chưa được giải quyết nha…”
Cậu còn đang cân nhắc có cần dứt khoát chọn luôn câu chữ từ trong sách của Nhạc Quân hay không, Tô Vu Mân ở bên cạnh nói: “Thư pháp bút lông, cậu chọn câu thơ từ là được.”
Mắt Sở Ưng Trừng sáng bừng: “Thật sao?”
“Tất nhiên.” Tô Vu Mân vừa nhếch cằm, “Nếu cậu nghĩ không ra cách có thể bảo Nhạc Quân giúp cậu nghĩ, trong nhà của tác giả lớn toàn là các loại thi từ ca phú.

Ồ, ít nhiều gì tôi cũng là một người dẫn chương trình cũng có thể giúp cậu tham khảo thử xem…”
Thực ra Sở Ưng Trừng vẫn muốn tự mình làm dù sao thì cuối cùng cũng tới lĩnh vực cậu am hiểu.

Chẳng qua cậu cũng không bác bỏ mặt mũi của Tô Vu Mân mà chỉ nói: “Vậy tôi nghĩ mấy câu trước các anh giúp tôi quyết định một chút được không?”
Tô Vu Mân đồng ý rồi, Nhạc Quân không nói gì.

Sở Ưng Trừng biết cứ gửi cho Nhạc Quân thì Nhạc Quân vẫn sẽ cho ý kiến.
– -Anh chính là người ngoài lạnh trong nóng như thế!
Lại nói người chế tác tới gọi Sở Ưng Trừng để cậu đi vào trong quay trước.
Sau khi Sở Ưng Trừng rời đi bầu không khí giữa Nhạc Quân và Tô Vu Mân đột nhiên lạnh lẽo.

Lúc trước bọn họ không có mâu thuẫn gì nhưng cũng không tính là có quan hệ tốt dù sao cũng không có chút quan hệ thân thiện gì.

Nhạc Quân nhìn thoáng qua Tô Vu Mân.
Tô Vu Mân hơi đẩy kính: “Sao?”
Nhạc Quân nói ra một câu không rõ ràng: “Chủ động nhận việc, hiếm thấy.”
Tô Vu Mân rủ mắt cười cười: “Chẳng phải không khác gì anh sao?”
“Gì cơ?”
“Nếu anh giúp tôi một chuyện lớn tôi cũng giúp lại anh.”
***
Thành quả ghi âm hôm nay chỉ có thể nói tạm chấp nhận được.
Người chế tác chủ yếu điểm danh người cần phải cố gắng vẫn là Sở Ưng Trừng.

Tuy so với lần đầu tiên cậu lên lớp âm nhạc tất cả các mặt đều đã tốt hơn rất nhiều rồi nhưng người chế tác cảm thấy còn có rất nhiều không gian để tiến bộ.

Đặc biệt là ca khúc solo của Sở Ưng Trừng, đây là một bài hát mới viết riêng người chế tác yêu cầu cậu hát hay hơn nữa mới tới ghi âm.
Kết thúc ghi âm Tô Vu Mân rời đi trước rời, anh Lý bảo Sở Ưng Trừng và Nhạc Quân ở lại để họp.

Kèm theo còn có mấy nhân viên từng làm việc phụ trách chế tác âm nhạc.
“Nhạc Quân, chúng ta đi thẳng vào vấn đề đi.” Anh Lý nói, “Cậu vừa nãy nghe thấy rồi, ca hát của Sở Ưng Trừng còn có thể điều chỉnh, Rap thực sự không ổn.”
Ánh mắt của Nhạc Quân nhẹ nhàng lướt qua nhìn thấy Sở Ưng Trừng đang cúi thấp đầu, ngón tay ở bên dưới khẽ cuộn cuộn trả lời: “Còn thời gian.”
“Là còn nhưng không nhiều nữa.

Bài tập trên người Tranh Tử nhiều.” Anh Lý than thở, “Chúng ta không thể chờ tưới cực hạn cuối cùng mới phán đoán, nếu tới lúc đó vẫn không được thì không thể sửa nữa rồi.”
Trong lòng Nhạc Quân nắm chắc: “Vậy bây giờ có dự định gì?”
“Tôi biết cậu vì buổi hòa nhạc sửa Rap rất vất vả nhưng tình huống bây giờ…!đoán chừng cậu vẫn phải sửa lại.” Anh Lý nói, “Lời bài hát chia lại để cho anh và Ngư Dân, anh xem rồi sửa lại nội dung vốn viết cho Sở Ưng Trừng chút đi…”
Nhạc Quân từ chối cho ý kiến chỉ nghiêng đầu nhìn liếc qua Sở Ưng Trừng: “Vậy phần solo của cậu ấy chỉ có chút ít vậy thôi?”

“Chuyện này, bây giờ tôi có thể tiết lộ cho cậu biết trước.” Anh Lý nói, “Phần biểu diễn solo của Tranh Tử sửa lại rồi thêm đặc kỹ và một số nhân tố mạo hiểm cho nên phần Rap sẽ ít chút cũng không tính là ảnh hưởng tính cân bằng.”
Nhạc Quân híp híp mắt: “Nhân tố mạo hiểm?”
“Ôi, đương nhiên là bảo đảm huấn luyện nghiêm túc và biện pháp an toàn hoàn mỹ.

Mà khả năng thể chức của Tranh Tử tốt nắm giữ tốc độ nhanh hơn kế hoạch, hẳn là không sao,” Anh Lý trả lời, “Ôi dào, nếu Rap của Tranh Tử có thể tiến bộ nhanh như thế thì tốt rồi…”
Cả quá trình Sở Ưng Trừng không dám nói gì.
“Vậy nói thế nào?” Anh Lý lại hỏi, “Nhạc Quân tôi nói lời này, chuyện Rap này trong dự tính không còn bao nhiêu ngày là phải ghi âm rồi, cần phải qua các loại xét duyệt…!Anh sửa xong được không?”
“…Được.” Nhạc Quân thấy Sở Ưng Trừng ủ rũ đồng ý trước.
Rõ ràng đây là chuyện liên quan tới Sở Ưng Trừng mà cả quá trình cậu không nói gì.

Nhạc Quân nhớ ra cậu cứ mang theo bao cát nặng như thế để luyện vũ đạo còn có vẫn luôn theo các lớp âm nhạc và vũ đạo bây giờ còn phải thêm động tác nguy hiểm.

Nhưng quyết định Rap của cậu, lời nhạc của cậu thì bản thân cậu lại tựa như không có cơ hội để phát biểu.
Cho dù lúc quyết định vị trí C, đội trưởng thì Sở Ưng Trừng cũng không có cơ hội nói ra ý kiến của chính mình cứ như thế không trâu bắt chó đi cày.
Những suy nghĩ này ở trong đầu Nhạc Quân quay vòng vòng cuối cùng hợp thành một câu: “Nếu như thế, phần tôi hát có thể chia mấy câu cho Sở Ưng Trừng.”
Anh Lý: “…Hả?”
Ôi trời lần đầu tiên gặp thành viên trong nhóm nhạc thần tượng chủ động nhường phần lời của mình cho người khác!
***
Từ trong phòng thu âm đi ra Sở Ưng Trừng hiếm có lại cùng Nhạc Quân ngồi trong xe của anh Lý.
“Oa, thế mà mới mười một giờ hơn đã về nhà, thật hiếm có.” Sở Ưng Trừng vừa mới ngồi lên xe đã lấy điện thoại ra nhìn qua, “Tôi còn tưởng rằng tôi phải ở trong phòng ghi âm rất lâu nên mấy lớp học khác đều xếp tới ban ngày.

Kết quả sớm như thế đã xong rồi nha, thật tốt.”
Anh Lý ở đằng trước nói: “Về sớm thì nghỉ ngơi sớm đừng có ở nhà chơi muộn quá.”
“Được rồi.” Sở Ưng Trừng nói, “Tôi về chỉnh sửa một chút chuyện lúc họp hội ý ngày hôm qua, sau đó sẽ đi ngủ sớm.

Hôm qua họp xong tội còn chưa có thời gian rảnh để nghiêm túc nghĩ đến.”
Anh Lý “Ừ” một tiếng.
“À đúng rồi!” Sở Ưng Trừng lại nói, “Lúc nãy anh Quân và Vu Mân đều đồng ý, chúng tôi tự mình suy nghĩ xem viết câu nào lên trên sợi pháo giấy.

Tôi thì có thể in câu tôi viết bằng tay, thư pháp bằng bút lông, thế nào?”

“Hửm? Dự định này?” Anh Lý nói, “Tôi còn chưa thấy qua chữ bút lông của cậu trình độ gì? Còn có cậu định viết gì?”
“Câu thì còn đang chọn về phần chữ của tôi…” Sở Ưng Trừng ngẫm nghĩ, “Chờ tôi mua bút với giấy về viết thử một ít cho các anh xem?”
“Được nha.”Trong đầu anh Lý nhảy ra một ý nghĩ mới, “Như thế thì lúc cậu viết chữ cho sợi pháo cũng có thể quay lại xem như chút hậu trường đăng lên mạng.

Một là để mọi người nhìn ra thực sự là cậu tự tay viết, hai là cậu còn có thể phô bày một kỹ năng…!không đúng, tôi xác nhận một chút trình độ của cậu hẳn là có thể đi? Ít nhất chính cậu tự tin?”
Sở Ưng Trừng vốn rất tự tin nhưng anh Lý cứ hỏi đi hỏi lại làm cho cậu chần chờ một lúc.
– -Chẳng lẽ thời đại này có rất nhiều người viết thư pháp rất lợi hại?!
– -Hay là kỳ thực mọi người đều biết vốn không hiếm có cái này???
“Ơ, hẳn là có đi…ha?” Sở Ưng Trừng nói, “Ngày mai tôi sẽ đi mua giấy bút về thử xem là được.”
Anh Lý hỏi: “Bảo Tả Tả đi mua không được hả?”
“Tả Tả không rõ thói quen dùng bút dùng giấy của tôi có thể sẽ phí công đi vẫn là tôi tự mình đi thử thôi.” Sở Ưng Trừng nói, “Chẳng qua tôi không phải rất rõ nên đi đâu mua mà trong có tiệm có thể để tôi thử bút nữa nha…?”
Anh Lý trong chốc lát cũng không nói được gì chỉ có thể nói: “Để tôi tra thử xem…”
“Hay là đi nhà tôi?”
Nhạc Quân nói một câu làm Sở Ưng Trừng quay phắt đầu nhìn về phía anh: “Thật sao?!”
“Cái này có gì để giả?” Nhạc Quân vốn không có tự giác mình nói ra câu nói làm người ta khiếp sợ, vẻ mặt bình tĩnh, “Tôi có đủ cả một bộ nghiên mực giấy bút, các loại chất liệu và loại hình cơ bản đều có đủ cả, cậu có thể tùy ý thử.

Mà thư phòng của tôi chính là phòng chuyên dùng để quay phim bình thường phải quay trong nhà thì quay phòng đó.

Nếu cậu tới nhà tôi thử tôi sẵn tiện có thể làm luôn yêu cầu quay hậu trường của tôi vào kỳ sau rồi.”
“Ô, Nhạc Quân cậu có mục đích này à!”Anh Lý nghe anh giải thích nhiều lời như thế cuối cùng cũng từ trong kinh ngạc bước ra, “Chẳng qua các cậu quay video tương tác ý tưởng này không tệ nha.

Cần tôi tìm một thợ quay phim tới nhà cậu không?”
Lúc này Nhạc Quân quả quyết từ chối: “Không cần.”
“Được thôi, thư phòng bảo bối của anh nguyện ý để Sở Ưng Trừng bước vào đã xem như nhượng bộ lắm rồi.” Anh Lý nói, “Tôi sắp xếp cho anh mấy cái máy quay nữa, người và tình hình viết chữ đều phải quay được quá trình viết chữ đặc biệt phải quay được! Lúc thiết lập ống kính mỗi một ống kính đều phải chụp lại gửi cho tôi, tôi xác nhận không có vấn đề gì lại bắt đầu quay.

Quay xong tất cả tài liệu cùng gửi cho tôi cũng được tôi bảo người cắt.”
Sở Ưng Trừng nghe tới nghe lui càng nghe càng mờ mịt: “Vậy tôi cần mang gì tới nhà anh Quân không???”
Nhạc Quân lườm cậu: “Mang chính cậu tới là được.”
[Tác giả có lời nói: Chuẩn bị bước vào nhà!].


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.