Video Sở Ưng Trừng và Nhạc Quân đồng thời xuất hiện anh Lý sắp xếp tích cực hơn rất nhiều.
Anh sắp xếp cả hai đầu xong Sở Ưng Trừng rất nhanh liền chính thức vào tới nhà của Nhạc Quân.
Lúc Nhạc Quân mở cửa nhìn thấy chính là trên tóc Sở Ưng Trừng tựa như có mấy sợi còn đang dính nước.
Tóc Sở Ưng Trừng dài tới vai cứ để xõa ra chờ khô, từ bóng lưng nhìn tới e rằng còn có chút giống một cô gái thân hình cao gầy.
Nhạc Quân để cho Sở Ưng Trừng đi vào tựa như tùy ý hỏi: “Từ đâu tới?”
“Tôi vừa mới luyện kỹ năng đặc biệt của tôi, từ chỗ huấn luyện tới.” Sở Ưng Trừng nhanh nhẹn cởi giày chỉ chỉ đôi dép lê mới bên cạnh, “Tôi mang đôi này sao?”
“Ừ.”
Sở Ưng Trừng mang lên đôi dép lê mới màu cam vui vẻ nói: “Oa màu này người không biết chắc tưởng tôi tới nhà người khác còn mang theo dép lê đó.”
Nhạc Quan thấy cậu nhìn chằm chằm dép đi tới đi lui đoán là cậu rất thích đôi này, khóe môi cong lên chớp mắt liền biến mất.
Về phần lời của Sở Ưng Trừng thì Nhạc Quân không trả lời mà nhìn đầu tóc của cậu lại hỏi tiếp: “Trước khi tới tắm rồi sao?”
Sở Ưng Trừng không chút phòng bị: “Hửm? Đúng vậy tôi ở chỗ huấn luyện cả người mồ hôi tắm xong mới ra ngoài…”
“Tóc chưa khô, tới đây.”
Nhạc Quân dẫn cậu tới phòng tắm trực tiếp mở tủ kính lấy máy sấy ra nhét vào tay Sở Ưng Trừng.
Mà cũng không chờ Sở Ưng Trừng hỏi Nhạc Quân đã chỉ nút mở trên tường nói: “Nơi này là chốt mở và nút chỉnh, lạnh một nấc, nóng là hai nấc.
Cậu dùng nóng nấc một đơn giản sấy một chút là được.”
“Ồ ồ!” Sở Ưng Trừng nhìn nhìn cảm thán nói, “Anh, nhà anh đây là trực tiếp nối vào luôn hả? Giống y như khách sạn vậy?”
“Ừm cái này dùng để sấy khô, định hình còn một cái khác nữa.” Nhạc Quân dừng một lúc hỏi, “Cần định hình không?”
“Không cần đâu, lát nữa tôi buộc lên là được bằng không sẽ ảnh hưởng tới viết chữ.
” Sở Ưng Trừng trả lời một câu sau đó nghe lời mở nấc một sấy khô đuôi tóc còn hơi ẩm ướt.
Nhạc Quân bước ra khỏi phòng tắm.
Chẳng tới mấy phút Sở Ưng Trừng đã từ trong phòng tắm bước ra, tóc vừa sấy khô hơi xõa tung làm cho bộ dạng tinh thần của cậu mềm mại hơn mấy phần.
Chẳng qua hình tượng này Nhạc Quân chỉ kịp nhìn mấy giây Sở Ưng Trừng đã bó tóc lại dùng thun đen buộc lại thành một túm nhỏ ở đằng sau.
Công bằng mà nói nhan sắc của Sở Ưng Trừng thực sự không tệ.
Chỉ tiện tay buộc tóc nhưng đổi thành gương mặt khác chỉ e phải biến thành ổ rơm ổ gà, phối với gương mặt của Sở Ưng Trừng thì chỉ cảm thấy vẻ đẹp mất trật tự.
Nhạc Quân đưa ly nước soda vừa rót ra cho cậu.
Sở Ưng Trừng ừng ực ừng ực uống mấy miếng, mắt nhìn lướt qua mấy cánh cửa xung quanh phòng khách nhìn có vẻ khá tò mò.
Nhạc Quân nhìn ra ý nghĩ của cậu, hỏi: “Muốn tham quan?”
“Được không?” Sở Ưng Trừng cũng thật sự muốn biết vị “Hoàng huynh” hiện đại này đến cùng sinh sống trong hoàn cảnh như thế nào.
“Không có gì là không thể.” Nhạc Quân vừa nói vừa bắt đầu dắt cậu đi tham quan từng phòng một.
Phòng này là ba phòng, phòng khách và phòng ăn nối liền nhau lộ ra sảnh đặc biệt lớn.
Phòng bếp riêng, ban công riêng, phòng tắm chỉ có một nhưng diện tích không nhỏ.
Trong phòng một cái là phòng ngủ chính của Nhạc Quân.
Sở Ưng Trừng không dám trực tiếp đi vào mà ở ngoài cửa thò đầu vào nhìn phát hiện trang trí và nội thất đều rất đơn giản.
Màu sắc trong nhà khá sâu lắng ngay cả tủ quần áo lớn cũng không có.
Đầu giường dựa vào tường hai bên trống rỗng, đuôi giường cách tường rất xa.
Sở Ưng Trừng phát hiện góc tường có một hộp thiết bị màu đen, liền hỏi: “Đó là gì?”
“Máy chiếu.” Nhạc Quân nhàn nhạt trả lời, ” Ở trên giường xem phim dùng.”
“Oa…” Sở Ưng Trừng vẫn chưa biết thiết bị khởi động có hiệu quả gì nhưng nghe Nhạc Quân nói “Xem phim” đoán chừng hẳn là có thể phát ra màn hình lớn thì hết sức cảm thán.
Còn lại hai phòng một là phòng để quần áo của Nhạc Quân, một phòng khác chính là phòng sách.
Lúc vào phòng sách Sở Ưng Trừng liền kinh ngạc: “Nhiều quá!”
Cậu tất nhiên thấy qua Tàng Thư Các chứa đầy điển tích nhưng phòng sách của Nhạc Quân so với trình độ ngang bằng mà nói tuyệt đối tính là kho sách nhiều nhất.
Giá sách đã không chỉ đơn thuần xếp dựa vào tường nữa rồi, trong phòng còn xếp mấy hàng, trên giá sách dáng một số tiêu đề hẳn là hướng dẫn tra cứu.
Sở Ưng Trừng cẩn thận nhìn nhìn phát hiện dựa theo niên đại, khu vực, lĩnh vực để phân chia.
Ở dưới chỗ có dán tiêu đề “Hoa Quốc cổ đại” Sở Ưng Trừng nhìn thấy từng quyển sử luận, thơ từ ca phú, tác giả văn học…nhưng chính là không nhìn thấy Triều Nguyệt.
Tuy trước đó lúc Sở Ưng Trừng tra trên mạng đã hiểu rõ chuyện gì.
Nhưng bây giờ đối mặt với từng quyển sách đại diện cho các triều đại nhìn không thấy tên quen thuộc vẫn làm cho trong lòng cậu nhịn không được mất mát.
Cảnh này rơi vào trong mắt Nhạc Quân.
Nhưng anh chỉ thấy Sở Ưng Trừng đứng trước kệ sách ngẩn người lại không thể đoán được nguyên nhân.
Anh cho rằng Sở Ưng Trừng nghĩ tới cái khác liền mở miệng nói: “Muốn xem thì lấy xuống đi.”
“Hả? Không cần đâu…” Sở Ưng Trừng ngừng một lúc mới đổi cách nói khác, “Quay video trước đi, có cơ hội lại hỏi mượn anh Quân đọc một chút.”
“Được.” Nhạc Quân cũng không nghĩ nhiều mà chỉ bàn trong thư phòng, “Lát nữa cậu ngồi ở đó viết chữ.”
“Được thôi.” Sở Ưng Trừng thực ra sớm đã biết rồi dù sao trên bàn các loại dụng cụ.
Mà trong phòng sách đã dựng bốn máy quay cơ bản đều bố trí gần bàn cậu cũng không mù.
Bây giờ Nhạc Quân nói như thế Sở Ưng Trừng liền đi qua sờ lên giấy bút có mấy loại còn thật sự có xúc cảm không tệ: “Oa, đều là đồ tốt nha.”
Nhạc Quân chỉ xem như cậu đang thuận miệng lấy lòng mà thôi dù sao một đứa trẻ từ trong trại trẻ mồ côi đi ra tiếng Anh còn chưa lưu loát thật sự có thể sờ ra tốt xấu của giấy bút sao? Chẳng qua Nhạc Quân cũng không vạch trần mà chỉ nói: “Cậu có thể chọn trước chờ lát nữa muốn dùng loại nào liền dùng cái đó, thử mấy loại cũng được.”
Sở Ưng Trừng nào dám thật sự dùng loại nhìn qua có chất lượng tốt nhất, nhìn thấy mấy loại hoàn toàn chưa dùng qua, đây cũng không phải là Hoàng huynh thật của cậu.
Cho nên châm chước chút Sở Ưng Trừng lấy bút tầm trung thôi: “Cái này đi.”
Nhạc Quân:…Quả nhiên không biết cái nào là tốt nhất.
“Được, chờ lát có thể thử thêm mấy loại.” Nhạc Quân ở bên cạnh vừa trả lời vừa mở chốt phanh trên giá sách bắt đầu chuyển giá sách.
Sở Ưng Trừng nghe thấy tiếng động giật nảy mình: “Anh, anh đang làm gì?”
“Chuyển giá sách vây lại bình thường tôi đều quay video như thế.” Rõ ràng giá sách rất nặng nề nhưng Nhạc Quân di chuyển lại rất nhẹ nhàng.
Sở Ưng Trừng cẩn thận nhìn kỹ lại lúc này mới phát hiện dưới đất thật ra có một số đường ray, giá sách thuận theo đường ray đi lúc di chuyển rất thuận tiện.
Sở Ưng Trừng quẳng bút xuống đi giúp đỡ không bao lâu liền hình thành tư thế giá sách vây quanh ban sách.
Từ trong ống kính nhìn thì bối cảnh cũng chỉ có giá sách, đó thật sự một chút không tiết lộ tình huống trong nhà Nhạc Quân.
“Anh, cái này của anh…!vô cùng khéo léo nha.” Sở Ưng Trừng đứng bên bàn ngắm nghía giá sách xung quanh tấm tắc cảm thán, “Sao anh nghĩ ra được thế?”
“Nhìn thấy bên nước ngoài có người lắp đặt như thế, thích nên dựa theo đó làm.” Nhạc Quân bình tĩnh trả lời, “Nhiều sách như thế sàn nhà vốn phải thêm kết cấu chịu lực thuận tiện liền thiết kế đường ray có thể di chuyển, giá sách cũng dựa theo đó lắp đặt, bên ngoài rìa mỗi một tầng đều có vách ngăn cố định tránh cho lúc di chuyển giá sách làm cho sách rơi xuống.”
Sở Ưng Trừng nghe ngữ điệu nói chuyện rất bình tĩnh của anh nhưng lời nói lại không ít đoán chừng anh chắc chắn vì thiết kế nơi này mà tự đắc.
Thế là Sở Ưng Trừng lại khen hai câu.
“Được rồi đừng nói nhảm.” Tật xấu không thể nghe lời khen của Nhạc Quân lại bắt đầu thế là cứng ngắc chuyển đổi chủ đề, “Chuẩn bị bắt đầu? Cậu cần mài mực hay là trực tiếp dùng mực nước?”
Sở Ưng Trừng nào dám bắt anh mài mực: “Mực nước là được.”
Nhạc Quân không nói nhiều nữa nhấn mở tất cả máy móc sau đó quay đầu nhắc nhở cậu: “Nói chuyện.”
Sở Ưng Trừng: “Nói gì???”
“Nói cậu đây là đang chuẩn bị làm gì.”
“Ồ ồ!”Sở Ưng Trừng nhìn về phía ống kính, “Chào mọi người, hôm nay tôi tới nhà anh Quân viết chữ bằng bút lông.
Nếu như viết được liền viết lên sợi pháo giấy cho mọi người trong buổi hòa nhạc! Ờm, tôi làm nói tôi tới viết rồi in lên trên sợi pháo.”
Nói xong những lời này cậu nhìn về phía Nhạc Quân ở sau ống kính: “…Nói như thế được chưa?”
“Được rồi, viết đi.” Nhạc Quân đi qua giúp cậu đổ mực, “Cậu thử trước đi.
Đồ của tôi cậu chưa chắc thuận tay cứ từ từ chọn.”
Nhạc Quân nói lời này chỉ là ngụy trang muốn sau này để cậu đổi thứ tốt hơn chút để viết.
Sở Ưng Trừng không nghe ra ý trong đó mà cầm lấy bút vui vẻ nói: “Ha ha, tôi vẫn là không nên lãng phí nhiều đồ của anh như thế đâu.”
“Mấy tờ giấy mà thôi không sao cả.” Nhạc Quân đổ xong mực nước đứng ở bên cạnh, “Viết đi.”
“À.” Sở Ưng Trừng cầm bút chấm mực, chấm xong mới nhớ ra, “Viết gì nha?”
Nhạc Quân trong chốc lát cũng không nghĩ tới nên tiện tay rút một quyển thơ từ trong giá sách mở ra một trang: “Cái này đi.”
” Xuân Phong Hựu Lục Giang Nam Ngạn (Gió xuân lại thổi xanh bờ Giang Nam), thật đẹp.” Sở Ưng Trừng cười cười không nghĩ gì nhiều liền đặt bút xuống.
Vừa viết được mấy chữ trong nội tâm Nhạc Quân đã khẳng định: Cậu ta thật sự trải qua khổ luyện.
Tay Sở Ưng Trừng rất vững nâng tay viết chữ cổ tay vận dụng tự nhiên.
Nét bút, ngòi bút mỗi một thứ đều rất chuẩn.
Kiểu chữ cậu dùng Nhạc Quân không thể hoàn toàn xác nhận nhưng lại có thể nhìn ra vẻ đẹp, nét sắc bén giấu trong đó.
Chữ của cậu lớn nhỏ không đồng nhất lại không phải là sai sót mà là bày bố theo thẩm mỹ.
Nhạc Quân càng nhìn vẻ mặt càng nghiêm túc.
Anh ý thức được Sở Ưng Trừng là một người viết chữ đẹp chắc chắn không chỉ bởi vì sự chăm chỉ của cậu, tư chất của cậu, cậu rất có thể…!có một giáo viên vô cùng giỏi thậm chí là đại sư.
Một đứa trẻ mồ côi từ đâu quen biết được đại sư thư pháp lợi hại?
Trong lòng Nhạc Quân có nghi vấn nhưng trước ống kính không tiện hỏi cậu cũng không biết từ đâu hỏi được.
Cậu chỉ lẳng lặng nhìn Sở Ưng Trừng nhìn cậu thuận lợi viết xong câu “Xuân phong hựu Giang Nam ngạn” nhịn được không được cảm thán một tiếng: “Viết rất tốt.”
“Thật sao?” Sở Ưng Trừng cười với anh.
Thực ra chính bản thân Sở Ưng Trừng cảm thấy vẫn chưa tới mức tốt nhất dù sao đối với giấy bút mực mới còn có chút ngượng tay lần đầu tiên không thể nào hoàn toàn nắm chắc.
Cậu đang muốn viết tiếp Nhạc Quân rút một cây bút lông cùng loại có chất lượng tốt hơn trên giá nhét vào trong tay cậu: “Dùng cái này.”
“…Hả?” Sở Ưng Trừng sửng sốt một lúc cậu chính là tránh mấy thứ đắt nhất này sao còn chủ động đưa vào tay chính mình rồi?
Nhạc Quân không có khả năng không biết cây này đắt nhất?
Sở Ưng Trừng do dự một lúc: “Anh chắc chứ?”
“Tất nhiên.” Nhạc Quân nói, “Dùng đi.”
Anh cũng đã nói thế Sở Ưng Trừng liền quyết định dùng.
Câu thứ hai vẫn là Nhạc Quân chọn hoặc là nói anh tiện tay mở ra.
“Quân bất kiến, Hoàng Hà chi thủy thiên thượng lai…” (Quân không thấy nước sông Hoàng Hà từ trên trời…) Sở Ưng Trừng nhỏ giọng lẩm bẩm câu này.
Mặc dù cậu không hiểu lắm ý nghĩa của “Hoàng hà” nhưng được miêu tả thành “Từ trên trời” hẳn là…!rất hùng vĩ đi?
Sở Ưng Trừng đổi một cách viết phóng khoáng.
Cách viết này cũng không chỉ chú trọng vẻ đẹp của chữ đơn mà càng có khuynh hướng cảm quan thị giác tổng thể.
Lúc Sở Ưng Trừng viết chữ Nhạc Quân chú ý tới ánh mắt của cậu so với lúc nãy càng sắc bén có khí thế hơn.
Nếu vừa nãy là vẻ sắc bén ẩn giấu bây giờ chính là vẻ sắc bén được phơi bày chữ viết ra cũng phóng khoáng mà sắc bén.
Trái lại càng hợp với câu thơ này.
Nhạc Quân nhịn không được lấy điện thoại ra chụp hai trang chữ cậu viết.
Sau đó gửi cho một số cá nhân.
Bên đối diện rất nhanh trả lời: [Em lại từ đâu nhặt được một đại sư thế??? Cụ ông biết được chắc chắn lại phải cất giấu!].