Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 43



Chương 44: Bitch trà xanh vs bitch nam tính*

 

* Bitch nam tính:Chỉ những cô gái hay giả vờ tỏ ra nam tính nhưng thường xấu tính nói xấu các cô gái khác.

 

“Đúng vậy, đúng vậy, chúng tôi nói đùa thôi!” Yêu Cơ miệng cười nhưng bụng tức ấm ách, khẽ bĩu môi, cúi đầu ăn đồ của mình.

 

Phương Trà Xanh và Tào Nương Nương quay ra liếc nhau, rồi lại nhìn Cố Niệm Chi đang ngồi đối diện.

 

Cố Niệm Chi không tỏ thái độ gì, vẫn cười tủm tỉm nhìn các cô nói chuyện, còn chớp mắt đầy ngây thơ.

 

Phương Trà Xanh ai oán, thủ thỉ với Tào Nương Nương: “Tớ thấy nãy giờ ba đứa mình làm thái giám rồi.”

 

“Thái giám? Thái giám gì cơ?” Tráng Sĩ vừa ân cần lấy dao dĩa cho Ngải Duy Nam, vừa vểnh tai lên nghe.

 

“Còn cái gì nữa? Đương nhiên là hoàng đế chưa vội, thái giám đã cuống lên rồi!” Yêu Cơ chỉ hận rèn sắt không thành thép, lườm Cố Niệm Chi sắc lẹm, miết mạnh chiếc dĩa trong tay xuống lòng đĩa sứ mạ vàng in hình bướm chơi xuân, vang lên từng tiếng kèn kẹt.

 

Rõ ràng nhân vật chính tối nay là Cố Niệm Chi!

 

Sao tự nhiên có một cô nàng lạ huơ lạ hoắc rạch trời rơi xuống đến tranh giành nổi bật với cô?

 

Quả thật Cố Niệm Chi có phần không vui, nhưng dù sao cô và Mai Hạ Văn cũng chưa chính thức qua lại với nhau. Cô lấy tư cách gì để ngăn cô gái khác đối xử tốt với cậu ta chứ?

 

Mai Hạ Văn cũng nghe thấy, cố ý quay sang mỉm cười với Cố Niệm Chi ngồi cạnh, sau đó thân mật nói: “Hôm nay là ngày Niệm Chi thi đỗ nghiên cứu sinh hệ thạc sĩ khoa Pháp luật của đại học B, chúng tớ đang chúc mừng cô ấy.”

 

“Lớp trưởng muốn chúc mừng Niệm Chi thì có, chúng tớ chỉ là khách thôi.” Tào Nương Nương rất quan tâm đến vấn đề danh phận, câu cửa miệng là danh không chính thì ngôn không thuận.

 

“Phải đấy, hôm qua lớp trưởng còn tuyên bố trước bàn dân thiên hạ là muốn theo đuổi Cố Niệm Chi cơ mà! Sao giờ có lốp xe dự phòng tới thì câm như hến không đả động gì thế?” Yêu Cơ rất biết cách chửi chó mắng mèo, từ trước tới giờ đều nói chuyện thẳng thắn, khiến người ta tức chết.

 

“Vương Quân Nhã!” Mai Hạ Văn nhướng mày, cậu ta gọi thẳng tên thật của Yêu Cơ để cô biết cậu đang giận: “Có người ngoài thì nể mặt tớ chút đi! Niệm Chi đã đồng ý cho tớ theo đuổi đâu? Cậu nói thế lại dọaNiệm Chi sợ thì sao?”

 

Cậu ta lập tức đẩy Ngải Duy Nam sang phạm vi “người ngoài” mới xoa dịu được tâm tình ba cô gái kia.

 

Ánh mắt Ngải Duy Nam trở nên ảm đạm, nhưng cảm xúc ấy chỉ thoáng qua. Lúc này, cô ta mới hiểu vì sao những bạn nữ cùng lớp đại học của Mai Hạ Văn không thích mình, bèn cười sang sảng: “Có phải mọi người hiểu nhầm gì không? Tôi với lớp trưởng học chung sáu năm, vẫn luôn là bạn tốt, anh em chí cốt. Chuyện của cậu ấy cũng là chuyện của tôi.”

 

Dứt lời, cô ta nâng ly rượu, bước đến chỗ Cố Niệm Chi, khom lưng cạn ly cùng cô: “Em là Cố Niệm Chi nhỉ? Người trong lòng của lớp trưởng bọn chị đúng không? Đúng là cô bé xinh đẹp yêu kiều! Em đừng sợ, nếu lớp trưởng đối xử không tốt với em thì cứ nói với chị, chị sẽ dạy dỗ cậu ta giúp em! Cậu ta ấy à…” Ngải Duy Nam nhìn về phía Mai Hạ Văn, ngân dài: “… Tính tình vẫn vậy, đối xử với ai cũng tốt, với người trong lòng lại càng tốt hơn.”

 

Mai Hạ Văn nghe Ngải Duy Nam nói, cảm thấy có phần bất đắc dĩ: “Duy Nam, cậu không say nhanh thế chứ? Tửu lượng của cậu phải hơn đúng không? Sao chưa gì đã lảm nhảm rồi?”

 

“Lớp trưởng, tớ chỉ nói thật thôi! Dù sao cũng phải để em gái Niệm Chi biết cậu tốt như nào chứ! Ai có phúc mới quen được người như cậu. Niệm Chi này, chị thấy em là người có phúc đấy. Còn chị hả, bỏ qua đi! Đừng coi chị là con gái làm gì, chị nổi tiếng nam tính đầy mình đấy!”

 

“Là cô gái nam tính hay con bitch nam tính, về bản chất có khác nhau đấy nhé…” Phương Trà Xanh cười phì tỏ vẻ khinh thường, âm thầm vả Ngải Duy Nam một cái đau điếng.

 

Ngải Duy Nam nén giận, vờ như không nghe thấy, buông ly rượu xuống, ngồi đối mặt với Mai Hạ Văn: “Lớp trưởng, hôm nay tớ tới để cảm ơn cậu đã cho mượn một trăm năm mươi nghìntệ. Tớ về thành phố C để đưa tiền cho người nhà, bọn họ vẫn đang chờ sốt ruột. Các cậu cứ uống từ từ nhé, tớ đi trước.”

 

Mai Hạ Văn đứng lên theo: “Để tớ tiễn cậu, cũng muộn rồi, con gái ra đường không tiện.”

 

“Lớp trưởng, người ta nam tính lắm mà, đâu phải con gái đâu, sao lại không tiện?” Phương Trà Xanh ung dung cầm giấy ăn lau khóemôi, ánh mắt đầy lạnh lùng: “Đích thân về đưa tiền? Ha ha ha, năm nay là năm nào rồi còn có người không biết chuyển khoản online chứ? Có cần tôi dạy cho cô không? Không có Alipay thì dùng Wechat chẳng sao, đâu cần phải chạy xa như thế để đưa tiền.”

 

Một câu của cô ấy đã vạch trần cái cớ của Ngải Duy Nam.

 

Ngải Duy Nam xấu hổ mỉm cười.

 

Mai Hạ Văn từ từ ngồi xuống, ngẩng đầu nói với Ngải Duy Nam bằng giọng điệu áy náy: “Vậy bao giờ về đến nhà gọi điện cho tớ nhé.”

 

Ngải Duy Nam rộng lượng vẫy tay: “Mọi người ăn đi, tớ về trước.”

 

Sau khi Ngải Duy Nam đi, bầu không khí trên bàn ăn không được như trước nữa.

 

Ngay cả Tráng Sĩ thích xum xoe trước mặt nữ thần cũng không hào hứng nổi.

 

Một bữa tiệc vui vẻ cứ thế nặng nề kết thúc.

 

Mai Hạ Văn lái xe đưa bốn cô gái trở về ký túc xá. Vốn dĩ cậu ta định nói riêng mấy câu với Cố Niệm Chi, nhưng chuông điện thoại lại đột ngột reo lên.

 

Cậu ta mở máy ra, thấy Ngải Duy Nam gọi tới thì vội nhấc máy: “Duy Nam, cậu về đến nhà chưa? Các bác có khỏekhông?”

 

Cố Niệm Chi quay đầu lại nhìn cậu ta, không đợi nữa mà đi cùng bạn cùng phòng về ký túc xá luôn.

 

Sau khi về phòng, Yêu Cơ bắt đầu mắng chửi Ngải Duy Nam: “Đúng là lòng dạ Tư Mã Chiêu, người qua đường đều biết!”

 

Phương Trà Xanh ôm vai Cố Niệm Chi an ủi: “Em đừng để tâm. Đàn ông đều thế cả, chị làm Trà Xanh bao năm rồi, bọn họ nghĩ thế nào đâu lừa được chị.”

 

Cố Niệm Chi cười xòa, xoay người lại ôm tay Phương Trà Xanh, nghiêng đầu dựa vào vai cô: “May sao em với chị là bạn tốt đấy! Chị cứ tiếp tục giữ thói quen thỏ khôn không ăn cỏ gần hang đi, chứ Phương Trà Xanh chị đã ra tay, làm gì có người đàn ông nào chạy thoát khỏi lòng bàn tay chị được!”

 

“Cố Niệm Chi, em muốn làm phản hả?! Đến chị đây mà em cũng dám trêu! Xem chị ra tay đây!” Phương Trà Xanh vừa nói, vỗ chát lên cặp mông đầy đặn của Cố Niệm Chi.

 

Cảm xúc mềm mại khiến tay Phương Trà Xanh tê rần.

 

Cố Niệm Chi nhào qua nhéo mặt cô ấy: “Phương Trà Xanh, không biết nam sinh nào mới có thể âu yếm chị đây? Nhìn làn da mịn màng này đi, véo ra nước được đấy…”

 

“Thật không? Thật không?” Yêu Cơ và Tào Nương Nương cũng gia nhập vào đội quân “vuốt ve” Phương Trà Xanh.

 

Trong ký túc xá vang lên tiếng cười nói hân hoan, xóa tan cảm xúc không vui do Ngải Duy Nam để lại.

 

Mai Hạ Văn nói chuyện điện thoại xong mới nhận ra Cố Niệm Chi đi từ lâu.

 

Tráng Sĩ ngồi phịch phía sau xe, yếu ớt lên tiếng: “Lớp trưởng, cậu thích Niệm Chi thật à?”

 

Mai Hạ Văn gật đầu: “Nếu không thích thì tớ theo đuổi cô ấy làm gì? Ngoài bản thân ra, cô ấy đâu còn gì.”

 

Tráng Sĩ im lặng nhìn về phía phòng ký túc của Cố Niệm Chi, nói: “Cũng đúng, vậy lớp trưởng cố lên nhé! Tuy Niệm Chi không có gia cảnh phía sau, nhưng cô ấy thông minh như thế, tiền đồ sau này chắc chắn không thể đong đếm được.”

 

“Cậu đó, trông xuề xòa ẩu tả là thế, thực ra trong lòng lại tỏ tường hơn bất cứ ai.” Mai Hạ Văn cười lắc đầu, đuổi Tráng Sĩ xuống xe: “Cậu về trước đi, tớ còn phải nói mấy câu với Niệm Chi nữa.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.