Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 44



Chương 45:

 

“Lớp trưởng trọng sắc khinh bạn! Có người thương là mất nhân tính!” Tráng Sĩ khoa trương kêu to, chui từ trong xe ra, nấc một cái rồi lảo đảo đi về phòng kí túc của mình.

 

Mai Hạ Văn dựa lưng vào cửa xe, đứng dưới ánh đèn đường. Lúc gọi điện cho Cố Niệm Chi, cậu còn khẽ cười.

 

Đã lâu lắm rồi, cậu không cảm nhận được sự ngọt ngào xuất phát tận đáy lòng.

 

Lần này, Mai Hạ Văn chắc chắn sẽ không buông tay. Nếu bỏ lỡ cô, nhất định cậu sẽ hối hận khôn cùng.

 

Mai Hạ Văn gọi một cuộc điện thoại, nhưng lại bị Cố Niệm Chi từ chối.

 

Cậu ta ngẩn ngơ nhìn màn hình di động một lúc lâu, lại ngẩng đầu nhìn lên phòng Cố Niệm Chi. Nơi ấy vẫn sáng ánh đèn, có nghĩa cô chưa ngủ, nhưng lại không muốn nhận cuộc gọi của cậu ta…

 

Cô bé đáng yêu này cũng biết giận à?

 

Mai Hạ Văn cười khẽ, không gọi tiếp nữa.

 

Cậu ta lấy một điếu thuốc, hút một hơi. Một tay kẹp điếu thuốc, tay còn lại nhắn tin cho Cố Niệm Chi.

 

“Niệm Chi, em ngủ chưa?”

 

“Nếu chưa ngủ, em xuống nói chuyện với anh được không?”

 

“Niệm Chi, anh rất nhớ em. Mới xa em nửa tiếng mà anh đã nhớ em rồi…”

 

“Niệm Chi, có phải em giận anh không?”

 

“Nếu em giận, anh càng không bỏ mặc em được.”

 

“Niệm Chi, chúng ta đã hẹn rồi nhé, cãi nhau cũng được, nhưng không được giận sang ngày hôm sau. Việc hôm nay thì hôm nay giải quyết.”

 

“Niệm Chi, em xuống đi mà. Em không xuống, anh sẽ chờ ở đây cả đêm đấy.”

 

Hết tin nhắn này đến tin nhắn khác được gửi đi, Niệm Chi không muốn cũng phải xem.

 

Cô không dám tắt nguồn, vì còn phải đợi điện thoại của chú Hoắc.

 

Cô nghiêng người nằm trên giường, với lấy điện thoại rồi bắt đầu đọc từng tin nhắn Mai Hạ Văn gửi tới. Sau đó cô thở dài, đứng dậy bước tới bên cửa sổ, thấy bóng Mai Hạ Văn cao gầy đang dựa vào thành xe, giữa kẽ tay có ánh lửa chập chờn chưa tắt… có lẽ là một điếu thuốc.

 

Động tác này thu hút ánh nhìn của cô.

 

Cố Niệm Chi đứng trên tầng nhìn theo đốm sáng giữa ngón tay cậu ta thật lâu, bàn tay nắm chặt chiếc di động.

 

Ba người khác trong ký túc xá đều để ý đến biểu cảm của cô. Các cô đều biết Mai Hạ Văn chưa đi, đang đứng dưới sân…

 

Phương Trà Xanh đang đắp mặt nạ, thấy tình hình này bèn ho khan một tiếng: “Tớ muốn uống cà phê Starbucks, các cậu thì sao?”

 

“Tớ cũng muốn, một cốc Latte không thêm đường nhé.” Yêu Cơ vừa lướt Weibo, vừa nói chuyện phiếm với người nhà.

 

“Cho tớ một cốc Cappuccino là được, thêm đường thêm sữa.” Tào Nương Nương ngồi đoan trang trước máy tính, chuẩn bị một án thực tập.

 

Phương Trà Xanh hỏi Cố Niệm Chi: “Niệm Chi, em uống gì?”

 

Cố Niệm Chi quay lại nhìn cô ấy, lắc đầu: “Muộn thế này rồi mà các chị còn uống cà phê? Không sợ mất ngủ à? Có muốn ngủ để thành người đẹp nữa không?”

 

“Chị đây là đại yêu đã đắc đạo, một ly Latte có nhằm nhò gì?” Yêu Cơ búng tay, trông cực kỳgợi cảm.

 

Phương Trà Xanh cầm di động lên, gọi đến quán Starbucks trong trường: “Chào anh, cho tôi hai cốc Cappuccino, một cốc Latte, một hộp sữa tươi và một hộp bánh kếp.”

 

Tiệm Starbucks trong đại học C giao hàng rất nhanh.

 

Điện thoại trong kýtúc vừa cúp chưa được bao lâu, bọn họ đã nghe thấy tiếng chủ quán gọi: “Phòng 518! Starbucks này!”

 

“Đến đây!” Phương Trà Xanh vừa đứng dậy định ra ngoài, Cố Niệm Chi đã gọi với lại: “Mặt chị vẫn đắp mặt nạ mà còn định ra ngoài à? Ngồi yên đi, em ra lấy.”

 

“Cảm ơn em Tư!” Phương Trà Xanh cười hì hì, dúi tiền vào tay Cố Niệm Chi.

 

Cố Niệm Chi cúi đầu bước ra ngoài.

 

Phương Trà Xanh chạy theo ra ban công, một lát sau đã thấy bóng Cố Niệm Chi ra ngoài ký túc xá, nhận một hộp thật to từ tay anh giao hàng đẹp trai ở Starbucks. Lúc này, Mai Hạ Văn tay vẫn kẹp điếu thuốc bước tới trước mặt cô.

 

Phương Trà Xanh đứng trên tầng, ưu nhã khoanh tay gật đầu: “Cà phê tối nay nên để lớp trưởng trả mới đúng. Không có tớ thì chẳng biết hai người này còn giận nhau tới bao giờ.”

 

Cô phải bắc thang, hai người kia mới có bậc để xuống đó…

 

Trước cửa ký túc xá, anh đẹp trai ở Starbucks nhận tiền xong bèn rời đi. Cố Niệm Chi bị Mai Hạ Văn nắm tay, không đi được.

 

“Lớp trưởng, còn chuyện gì không?” Cố Niệm Chi thản nhiên nói: “Em còn phải lên phòng nữa.”

 

“Em thế này, sao anh yên tâm để em lên một mình được?” Mai Hạ Văn ném điếu thuốc đi, một tay thay Cố Niệm Chi xách đồ, tay còn lại vẫn nắm chặt tay cô, đi về phía xe mình.

 

Cố Niệm Chi giãy ra, nhưng chưa thoát được đã bị Mai Hạ Văn kéo đến chỗ đậu xe.

 

Nơi họ đứng vừa khéo là góc chết đèn đường, tối hơn những chỗ khác.

 

“Niệm Chi, em giận à?” Mai Hạ Văn ném hộp Starbucks kia lên mũi xe, hai tay nắm lấy tay Cố Niệm Chi, giữ trước người, nhẹ nhàng giải thích với cô: “Ngải Duy Nam là bạn học cấp hai và cấp ba của anh, tính cô ấy vốn thế, cẩu thả như con trai vậy. Cô ấy là anh em chí cốt với anh thật mà, em không ghen với cô ấy đấy chứ?”

 

Cố Niệm Chi lập tức đỏ mặt, không phải do ngượng, mà cô đang giận.

 

Cô còn chưa nhận lời yêu, ghen làm sao được?

 

“Lớp trưởng, bạn học của anh có quan hệ gì với anh cũng không cần phải nói với em.” Cố Niệm Chi quay đầu đi, buông mắt nhìn vào khoảng đất trống được ánh đèn đường chiếu sáng. Trong vòm sáng xòe rộng hình cái loa, từng con bướm đêm bay qua bay lại.

 

“Sao lại không nói với em được? Anh thích em, đang theo đuổi em.” Mai Hạ Văn thấy Cố Niệm Chi nghĩ một đằng nói một nẻo, trong lòng cảm thấy cô vô cùng đáng yêu. Đôi mắt cô to tròn đen nhánh như thiếu nữ trong truyện tranh, đôi môi căng mọng hơi nhếch lên, như muốn mời gọi một nụ hôn ngọt ngào.

 

Mai Hạ Văn bất giác liếm môi mình, cảm nhận sự quyến rũ ấy.

 

Vành tai Cố Niệm Chi lặng lẽ đỏ ửng, may mà đứng trong góc tối nên Mai Hạ Văn không thấy.

 

“Cô ấy và anh học cùng nhau bao nhiêu năm như thế, nếu có gì thì đã có từ lâu rồi, đâu chờ đến ngày hôm nay?” Mai Hạ Văn giải thích cặn kẽ: “Anh thật lòng với em, hơn nữa anh biết em không phải là cô gái hẹp hòi. Mà em còn thông minh, xinh đẹp hơn cô ấy, anh đâu có mù mà bỏ em chọn cô ấy? Dù em không tin bản thân mình thì cũng phải tin anh chứ?”

 

“… Nếu em không thông minh bằng cô ấy, không xinh đẹp bằng cô ấy, có phải anh sẽ không thích em nữa không?” Cố Niệm Chi nhanh chóng liếc Mai Hạ Văn, sau đó lại vội dời mắt đi.

 

“Niệm Chi, em học luật đấy, sao lại chấp nhận những điều này? Anh thích em, như vậy đã chứng minh em hơn những người khác một bậc rồi. Nếu em không tin bản thân thì cũng phải tin vào ánh mắt của anh.” Mai Hạ Văn nói, tiến thêm một bước đến gần Cố Niệm Chi.

 

Cậu ta càng lúc càng gần, hơi thở nóng ấm phả lên mặt cô.

 

Cố Niệm Chi mím môi, trở tay nhanh chóng thoát khỏi sự khống chế của Mai Hạ Văn.

 

Mai Hạ Văn sửng sốt, nhìn xuống tay mình, thoáng ngơ ngác không biết vì sao đột nhiên đôi tay nhỏ mềm mại như không xương của Cố Niệm Chi lại thoát khỏi tay mình như thế.

 

“Lớp trưởng, em lên trước đây.” Cố Niệm Chi lách mình, xách hộp Starbucks trên mũi xe lên phòng, nhẹ nhàng mỉm cười: “Em không giận, anh đừng nghĩ nhiều.”

 

Thật ra cô chỉ thấy hơi khó chịu khi bị Ngải Duy Nam lấn lướt, khách át giọng chủ trước mặt các bạn cùng phòng thôi.

 


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.