Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 77



Chương 78: Lựa chọn của hoắc thiếu (5)

 

Lúc này, từ trong Minh Nguyệt Các vọng ra tiếng hét lớn của lão Nhị Kim Cương: “Chúng mày thấy bản lĩnh của bọn tao thế nào? Đừng mơ tưởng việc gọi thêm chi viện! Tao đã nói rồi, chúng mày chỉ có một tiếng đồng hồ! Hiện giờ chúng mày còn lại bốn mươi lăm phút! Trong vòng bốn mươi lăm phút nữa, nếu không nhìn thấy máy bay và tiền mặt, bọn tao sẽ cho nổ toàn bộ nơi này! Có Tổng Giám đốc khu nghỉ dưỡng và hơn hai mươi sinh viên đại học chôn cùng, bọn tao không thiệt đâu!”

 

Câu nói này của chúng chính là giọt nước làm tràn ly.

 

Hiện giờ, phía quân đội và cảnh sát không còn thời gian để điều thêm quân chi viện đến, cực chẳng đã, viên sĩ quan chỉ huy xoay người, kiên quyết ra lệnh cho binh lính của mình: “Toàn đội chú ý! Chỉnh đốn hàng ngũ, sẵn sàng đợi lệnh, chuẩn bị cùng tôi chiến đấu!”

 

Nhiệm vụ của một người lính là phải bảo vệ sự yên bình của đất nước, thậm chí có thể hy sinh cả tính mạng vì nhân dân.

 

Sĩ quan chỉ huy cố nuốt nước mắt vào trong, chuẩn bị cùng binh lính của mình tham gia trận chiến.

 

Vị sĩ quan trẻ tuổi này không có suy nghĩ “hy sinh binh lính để mình hưởng công” giống như Phó Cục trưởng Lưu.

 

Binh sĩ quân đội bắt đầu chỉnh đốn hàng ngũ, sẵn sàng đợi hiệu lệnh của cấp trên.

 

“Tất cả lùi bước, mọi việc ở đây giao lại cho bên quân đội chịu trách nhiệm. Bọn họ sẽ bảo vệ an toàn cho mọi người.” Phó Cục trưởng Lưu mừng thầm trong lòng, vội vàng rút quân về phía sau.

 

 

Hoắc Thiệu Hằng ngồi trong chiếc xe quân sự Hummer, lắng nghe cuộc đối thoại giữa Phó Cục trưởng Lưu và sĩ quan chỉ huy trong loa, quyết định không thể yên lặng thêm nữa bèn quay qua hỏi cấp dưới: “Ai là người chịu trách nhiệm bên phía quân đội?”

 

“Báo cáo thủ trưởng, là đại đội trưởng Quan Huy.” Ngay cả tiểu sử của Phó Cục trưởng Lưu, Triệu Lương Trạch cũng có thể tra ra một cách dễ dàng huống hồ chỉ là một sĩ quan nhỏ bé.

 

Hoắc Thiệu Hằng gật đầu, ra lệnh cho Triệu Lương Trạch: “Lôi tên họ Lưu kia xuống, gọi Quan Huy đến đây, tôi có chuyện muốn hỏi cậu ta.”

 

“Tuân lệnh thủ trưởng!” Triệu Lương Trạch đội chiếc mũ chống đạn lên, mở cửa bước xuống xe, tiến về phía Minh Nguyệt Các.

 

 

Trong lúc binh sĩ bên Phó Cục trưởng Lưu đang rút quân, chợt sau lưng bọn họ xuất hiện một người đàn ông dáng người cao lớn, khuôn mặt tuấn tú với thái độ vô cùng kiên quyết khiến họ quên mất người này vẫn còn trẻ tuổi: “Lưu Cường Nguyên, ông đã bị tước bỏ quyền chỉ huy, đợi nhận thông báo của cấp trên đi, còn bây giờ mau tránh qua một bên!”

 

Triệu Lương Trạch vừa vẫy tay ra hiệu, Phạm Kiến đã tiến tới khống chế Phó Cục trưởng Lưu.

 

Lưu Cường Nguyên sợ đến xanh mặt, hai mắt trừng trừng nhìn Triệu Lương Trạch, miệng lắp bắp nói: “Cậu… cậu… cậu là ai? Mạnh miệng vậy sao không đi bắt bọn cướp đi? Nổi giận với tôi làm gì! Cậu… Cậu… Cậu dám tấn công cảnh sát? Đây là tội nặng đó!”

 

“Ông không phải tòa án quân sự, ông không có quyền kết án tôi.” Triệu Lương Trạch lạnh lùng đáp, đồng thời quay sang ra lệnh: “Lôi ông ta đi!”

 

Mấy tay cấp dưới thân tín của Phó Cục trưởng Lưu sợ hãi tránh xa, họ cũng không dám chống lại người của quân đội.

 

Một số cảnh sát chính trực trong tổng cục từ lâu đã không hài lòng với Phó Cục trưởng Lưu, vậy nên họ chẳng dại gì đứng ra đối đầu với quân đội.

 

Chỉ với hai người Phạm Kiến và Triệu Lương Trạch đã có thể giải quyết Phó Cục trưởng Lưu một cách dễ dàng.

 

Từ đó thấy được, mỗi thân tín bên người Hoắc Thiệu Hằng đều là tướng sĩ văn võ song toàn trong quân đội. Song khi ở cạnh anh, bọn họ đều bị khí thế mạnh mẽ, cường bạo ấy che lấp, đến cái bóng cũng không còn.

 

Nhưng chỉ cần tách ra khỏi anh, họ đều có cơ hội tỏa sáng!

 

“Quan Huy, anh đi theo tôi.” Ánh mắt Triệu Lương Trạch hướng về phía sĩ quan chỉ huy.

 

Quan Huy nhìn Triệu Lương Trạch đầy cảnh giác, do dự không định bước theo anh.

 

Phải đến khi Triệu Lương Trạch chìa thẻ sĩ quan ra, Quan Huy mới bàng hoàng, sững sờ hỏi người thanh niên trông có vẻ trẻ tuổi hơn mình: “Anh là Trung tá?! Cũng thuộc quân khu sáu sao?”

 

Triệu Lương Trạch nở nụ cười ôn hòa, anh ta rất có thiện cảm với Quan Huy.

 

Vừa rồi Triệu Lương Trạch có kiểm tra qua lý lịch của Quan Huy, biết được viên sĩ quan trẻ tuổi này mới kết hôn được một năm, vợ vừa hạ sinh một cô con gái. Vậy mà ban nãy người này lại quyết định kề vai sát cánh, đồng sinh cộng tử cùng binh sĩ của mình.

 

“Thủ trưởng muốn gặp anh, mau đi theo tôi.”

 

“Thủ trưởng?! Vậy anh là…?” Quan Huy sững sờ thêm một lần nữa. Trong mắt anh ta, Triệu Lương Trạch đã xứng đáng với chức danh thủ trưởng rồi!

 

“Tôi chỉ là cấp dưới thôi.” Triệu Lương Trạch nói xong bèn quay người đi.

 

Quan Huy lập tức chạy theo đến chiếc xe Hummer của Hoắc Thiệu Hằng, dõng dạc nói: “Chào thủ trưởng!”

 

Hoắc Thiệu Hằng ngồi trong xe không lộ diện. Giọng nói trầm ấm phát ra từ bên trong xe: “Bọn tội phạm sử dụng loại súng gì? Cậu biết không?”

 

Quan Huy lập tức đáp lời: “Báo cáo thủ trưởng! Bọn chúng sử dụng súng máy xoay nòng!”

 

Hoắc Thiệu Hằng gật đầu hài lòng: “Không sai, đã biết như vậy sao còn định dẫn quân xông vào? Cậu có biết trong tình cảnh này, xông vào chính là tìm đường chết không?”

 

“Tôi biết, nhưng chúng tôi là những người lính! Nếu hy sinh thân mình có thể cứu những sinh viên ưu tú kia chúng tôi bằng lòng! Tính mạng của bọn họ quan trọng hơn tính mạng của chúng tôi!”

 

Ánh mắt Hoắc Thiệu Hằng lóe sáng trong bóng đêm. Anh liếc nhìn viên sĩ quan kia một lát, sau đó dời tầm mắt nhìn về bờ bên kia hồ Tiểu Kính qua lớp kính tối màu, trong giọng nói phảng phất ý tứ sâu xa: “Cậu có thể hy sinh tính mạng của mình cùng các binh sĩ khác để cứu người, nhưng không thể coi mình thấp kém hơn họ một bậc.”

 

“Trong mắt tôi, tính mạng của các cậu và bọn họ đều quý giá như nhau.”

 

“Thủ trưởng!” Giọng Quan Huy đột nhiên nghẹn lại: “Tôi… Anh yên tâm… Tôi sẽ lập tức dẫn quân xông vào trong!”

 

“Cậu không cần phải làm vậy! Tính mạng mỗi người lính đều rất quý giá, không thể dễ dàng hy sinh dưới nòng súng của tội phạm.” Hoắc Thiệu Hằng lắc đầu, ra lệnh cho Triệu Lương Trạch đang đứng bên ngoài xe: “Gọi Đại Hùng qua đây cho tôi.”

 

Triệu Lương Trạch lập tức dùng tai nghe bluetooth gọi cho Âm Thế Hùng.

 

Âm Thế Hùng lúc này đang ở bãi cỏ bên kia hồ âm thầm bảo vệ Cố Niệm Chi.

 

Nghe thấy Triệu Lương Trạch truyền lời của Hoắc Thiệu Hằng, anh ta lập tức nhận lệnh: “Tôi sẽ qua ngay bây giờ.” Nhưng vẫn hỏi lại, “Vậy còn phía Cố Niệm Chi thì sao?”

 

Triệu Lương Trạch nhìn về chiếc xe của Hoắc Thiệu Hằng: “Thủ trưởng, Đại Hùng hỏi bên đó phải làm thế nào?”

 

Hoắc Thiệu Hằng hiểu ý của Âm Thế Hùng. Anh ngồi trong bóng tối, vẫn chất giọng trầm ấm, khàn khàn nhưng động lòng người ấy: “Khi nào bên này kết thúc trận chiến, bên kia mới thực sự được an toàn.”

 

Vừa nói dứt lời, trong đầu Hoắc Thiệu Hằng bất ngờ xuất hiện hình ảnh mà ban nãy Âm Thế Hùng chuyển tới.

 

Qua đôi mắt ngấn lệ của Cố Niệm Chi trong bức hình kia, chỉ có anh mới cảm nhận được nỗi sợ hãi tột cùng lẩn khuất sâu trong đáy mắt ấy, hệt như con thú nhỏ đang hốt hoảng âu lo.

 

Hoắc Thiệu Hằng nhắm mắt lại, cố gắng không nhớ đến ánh nhìn lặng lẽ ngóng trông của Cố Niệm Chi.

 

Triệu Lương Trạch đợi một lúc, thấy Hoắc Thiệu Hằng không nói thêm gì nữa mới chuyển lời của anh cho Âm Thế Hùng.

 

Mười lăm phút sau, Âm Thế Hùng chạy đến nói: “Báo cáo thủ trưởng, Âm Thế Hùng có mặt!”

 

Hoắc Thiệu Hằng vẫn ngồi trong xe, thông qua tai nghe bluetooth ra lệnh cho Âm Thế Hùng: “Cậu cùng Quan Huy qua bên đó, phá hủy súng máy xoay nòng của bọn tội phạm, cậu có làm được không?”

 

“Thưa thủ trưởng không vấn đề gì!” Đôi mắt Âm Thế Hùng sáng lên, biểu cảm giống hệt Phạm Kiến ban nãy.

 

Sở trường của Phạm Kiến là súng tiểu liên, còn Âm Thế Hùng lại là súng bắn tỉa.

 

Kỹ thuật bắn tỉa của anh ta dường như đã đạt đến trình độ hoàn hảo, anh ta còn ba lần giành được danh hiệu vô địch xạ thủ bắn tỉa. Chỉ cần Hoắc Thiệu Hằng không xuất hiện, anh ta sẽ luôn giữ vị trí đứng đầu.

 

Quan Huy đứng một bên nhìn bọn họ ngơ ngác, vừa gãi đầu vừa nghi hoặc hỏi: “… Phải đánh thế nào? Bọn chúng trốn trong nhà, trong tay còn có rất nhiều con tin. Nếu không cẩn thận sẽ làm con tin bị thương.”

 

Không thể đến cuối cùng lại bị biến thành trò cười, hướng về phía Minh Nguyệt Các mà hét lên: “Con tin bên trong đều bị chúng tôi bắn chết, lũ cướp các anh có thể ra rồi!”

 

Làm vậy không khác nào bôi tro trát trấu vào thể diện của quân đội, Quan Huy anh có chết một vạn lần cũng không hết tội, chẳng thà hy sinh tính mạng trên chiến trường còn tốt hơn…

 

“Làm sao thế được? Hôm nay cậu có phúc lắm đấy, tí nữa sẽ cho cậu chứng kiến bản lĩnh của quân khu sáu chúng tôi.” Âm Thế Hùng cùng đi với Quan Huy, tiện taynhấc khẩu súng bắn tỉa do cục tác chiến đặc biệt mang đến.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.