Chương 79: Lựa chọn của hoắc thiếu (6)
Một tay súng bắn tỉa không thể hành động một mình khi làm nhiệm vụ, mà nhất định phải có một người phối hợp cùng, cũng chính là người quan sát.
Quan Huy vội đề nghị: “Tôi sẽ làm người quan sát cho anh!”
Âm Thế Hùng vỗ vai anh ta: “Vậy làm phiền cậu rồi.”
Trong lúc nói chuyện, hình như ngoài trời mưa lại càng to hơn.
Trước Minh Nguyệt Các chỉ nghe thấy những tiếng mưa rơi lộp bộp. Bọn cướp không xả súng liên hồi, rõ ràng là đang muốn tiết kiệm đạn.
Thế nhưng chỉ cần có bóng người lướt qua phía trước Minh Nguyệt Các thì khẩu M134 ở trên bục cửa sổ sẽ lập tức xả đạn “đùng đoàng”.
Ngọn lửa lập lòe trong cơn mưa đêm, bãi cỏ trong sân trước cửa Minh Nguyệt Các bị giẫm đạp trở thành một mớ hỗn độn.
Nhân lúc ở phía trước có người ngụy trang cố ý đánh lạc hướng bọn cướp, Âm Thế Hùng và Quan Huy đã tìm được vị trí đối diện cửa sổ gian chính của Minh Nguyệt Các, bò rạp xuống dưới đất, nâng súng bắn tỉa lên.
Khẩu súng này không phải súng bắn tỉa mà Âm Thế Hùng quen dùng. Thế nhưng với tư cách là một tay súng bắn tỉa thiện xạ thì bất kỳ ở đâu và vào lúc nào, dù có dùng súng của người khác thì vẫn có thể bắn chính xác, đây cũng là một trong những biệt tài của anh ta.
Anh ta nằm rạp dưới đất, thử cảm giác tay. Vì không muốn để tên cướp đang cầm khẩu M134 phát hiện ra vị trí của họ, thậm chí Âm Thế Hùng còn tháo ống ngắm phía trên của súng bắn tỉa xuống.
Bởi vì khẩu súng bắn tỉa anh ta đang cầm là một khẩu khá bình thường, ống ngắm là kính quang học, nên vào ban đêm, chỉ cần hơi có ánh sáng chiếu vào là sẽ phản quang ngay, rất dễ để lộ vị trí của mình.
Thị lực của Âm Thế Hùng cực tốt, hơn nữa anh ta tự tin rằng với khoảng cách gần thế này, mình không cần ống ngắm vẫn có thể bắn trúng mục tiêu.
Quan Huy vẫn chưa được chứng kiến tài năng của Âm Thế Hùng, nên khi thấy anh tháo ống ngắm xuống thì giật mình nhìn anh, không thốt nên lời.
“Đừng để ý đến tôi, cậu cứ làm tốt nhiệm vụ quan sát của cậu đi.” Âm Thế Hùng vỗ lên vai Quan Huy, “Nằm xuống.”
Vị trí Quan Huy nằm lại cao hơn vị trí của Âm Thế Hùng một chút. Anh ta cầm ống nhòm được phối với súng bắn tỉa, bắt đầu báo số liệu quan sát cho Âm Thế Hùng.
“Phía trước 20m, chính diện, hướng 11 giờ, tốc độ gió 10m/s, có mưa to, tốc độ mưa cân bằng. Báo cáo hết.”
Âm Thế Hùng nghe số liệu Quan Huy báo cáo, bắt đầu điều chỉnh đầu ruồi* của súng bắn tỉa.
*Đầu ruồi: là hệ thống nhắm hỗ trợ việc định hướng cơ bản của các loại vũ khí tầm xa như súng, nỏ hay các loại kính thiên văn. Nó không sử dụng các thấu kính như các loại ống nhắm.
Bởi vì không có ống ngắm, anh ta hoàn toàn dựa vào thị lực cũng như cảm giác tay để hoàn thành việc điều chỉnh đầu ruồi.
Hơn thế nữa, anh ta chỉ có một cơ hội duy nhất.
Nếu không thể bắn hạ tên cướp trong một phát súng, đồng thời phá hủy khẩu M134 của chúng, thì rất có thể sẽ khiến chúng phẫn nộ, cuối cùng ôm nhau chết chung với con tin.
Âm Thế Hùng thất bại chỉ là chuyện nhỏ, làm quân khu 6 mất mặt mới là chuyện lớn.
Anh ta nằm rạp dưới đất khoảng mười phút đồng hồ, lâu đến nỗi lão Nhị Kim Cương trong Minh Nguyệt Các ở phía đối diện cũng cảm nhận được sự căng thẳng bất thường trong không khí.
“Lão Đại, bọn cảnh sát với mấy tên lính kia đang làm gì thế? Sao lại im phăng phắc thế nhỉ…” Lão Nhị Kim Cương của băng cướp quay đầu lại hỏi Dương Đại Vĩ.
Dương Đại Vĩ ôm chặt súng tiểu liên, cười lạnh đáp: “Tao quan tâm chúng nó làm gì? Chờ thêm ba mươi lăm phút nữa, không được thì sẽ cho nổ chỗ này, chúng ta nhảy xuống hồ!”
Chính vào lúc này, Âm Thế Hùng cuối cùng cũng đợi được cơ hội tên cướp kia quay đầu lại.
Anh ta lặng lẽ bóp cò súng trong tay, một viên đạn xoay tròn bắn vút ra từ trong nòng giảm thanh, đâm xuyên qua màn mưa với tốc độ rất nhanh. Viên đạn như có mắt, lao chính xác vào nòng súng của khẩu M134!
Viên đạn uy lực cao lao thẳng vào ổ đạn trong khẩu M134, tựa như bắn vào quả lựu đạn nhỏ, nổ tung!
Nòng khẩu M134 không chịu đựng được năng lượng nổ lớn như vậy, lập tức bị chia năm xẻ bảy. Thuốc nổ của đạn nổ thủng một lỗ to trên ngực lão Nhị Kim Cương.
Đầu của hắn ngoái ra đằng sau còn chưa kịp quay lại, cả người ngã gục trên khẩu M134 vừa bị nổ tan tành kia.
Dương Đại Vĩ trơ mắt nhìn đàn em của mình bị nổ không còn ra hình người, đôi mắt đỏ ngầu.
“… Lão Nhị!!!” Hắn gào lên, toan chạy về phía trước, nhưng lại thình lình nghe thấy tiếng hoan hô vọng đến từ bên ngoài!
“Con mẹ nó! Ông đây chưa chết! Bọn mày còn chưa thắng đâu!” Dương Đại Vĩ không kiềm được máu hung tàn, gã xả cả băng đạn bắn chết Tổng Giám đốc của khu nghỉ dưỡng núi Độc Phong, sau đó lấy thi thể của ông ta làm lá chắn, từng bước đẩy đến cửa sổ, hét to với những người đang định xông vào ở bên ngoài: “Bọn mày dám đi vào thì đây sẽ là kết cục của tất cả những con tin nơi này!” Dứt lời, gã hất thi thể của Tổng Giám đốc ra ngoài, tự kích hoạt ngòi nổ của bom hẹn giờ, rồi nhanh chóng quay về phía sau bức tường trong phòng, dựa sát vào đấy, trốn sau nhóm sinh viên vẫn đang hôn mê bất tỉnh.
…
Âm Thế Hùng bắn nổ tung cả khẩu M134, thuận tiện giết luôn tên cướp chỉ bằng một phát súng, giúp quân đội và cảnh sát gạt bỏ được chướng ngại lớn nhất.
Trong lòng Quan Huy trở nên nhẹ nhõm hẳn, anh ta kéo Âm Thế Hùng đứng dậy, thành khẩn nói: “Trung tá, vô cùng cảm ơn anh đã giúp đỡ! Lúc về, tôi nhất định sẽ làm đề nghị khen thưởng ghi công cho anh!”
“Không cần, không cần!” Âm Thế Hùng vội vàng lắc đầu, “Thật sự không cần đâu. Chỉ cần cậu nhớ đến ân tình này của tôi là tốt rồi. Nếu đề nghị khen thưởng thì thật ra chúng tôi vượt quy tắc rồi!”
Quan Huy chợt hiểu ra.
Theo lý mà nói, quân khu 6 không được nhúng tay vào các sự vụ ở trong nước.
Thế nhưng chính bản thân anh ta vô dụng, không giải quyết được mớ bòng bong này, anh em quân khu lập được công lớn mà lại không được khen thưởng công khai, quả thực Quan Huy rất ngại, luôn mồm nói: “Như vậy sao được? Như vậy sao được? Tôi…”
“Đừng anh tôi gì nữa, mau chóng giải quyết tên cướp cuối cùng đi. Bình thường, tên sống đến cuối cùng đều là kẻ tàn bạo nhất, cậu đừng khinh địch.” Âm Thế Hùng nhắc nhở Quan Huy.
Quan Huy liền nói: “Tôi biết rồi, tôi cũng đau lòng cho lính của mình, sẽ không để họ chết oan uổng.”
“Đúng rồi.” Âm Thế Hùng trả súng bắn tỉa lại cho anh ta, “Mau đi xem tình hình ở bên kia thế nào rồi.”
Thế nhưng, vào lúc bọn họ đang nói chuyện, Phó trưởng Lưu đã chỉ đạo cảnh sát xông vào Minh Nguyệt Các.
“Cục phó Lưu! Tên cướp ở bên trong đã giết chết một con tin!”
“Cục phó Lưu! Hình như có mai phục!”
Lời vừa dứt, một tiếng nổ rền trời truyền tới từ Minh Nguyệt Các. Mấy cảnh sát vừa chạy lên trước bãi cỏ bị hất lên không trung rồi ngã xuống.
“Mẹ kiếp tên nào làm loạn thế?” Quan Huy vô cùng thịnh nộ, tức giận quay đầu hằm hè nhìn Phó Cục trưởng Lưu: “Tại sao anh lại chạy ra ngoài?!”
Vừa rồi Phạm Kiến cũng lôi Phó Cục trưởng Lưu ra đằng sau, không cho phép ông ta ra chỉ huy bừa bãi.
Thế nhưng dù sao ông ta cũng là Cục phó của Cục Cảnh sát thành phố C, nhóm Hoắc Thiệu Hằng cũng không thể quá hống hách.
Không ngờ vì muốn lập công, Phó Cục trưởng Lưu chẳng thèm nghe mệnh lệnh, sợ bị bên quân đội cướp công nên sốt ruột chỉ huy cảnh sát lao vào cứu con tin.
Cửa lớn của Minh Nguyệt Các và tường của khu nhà bị nổ tung một nửa, khắp nơi là cảnh tượng hoang tàn đổ nát, tình hình phức tạp hơn lúc nãy nhiều.
Dương Đại Vĩ ẩn nấp trong căn phòng chính của Minh Nguyệt Các, cười sang sảng.
Bọn chúng đã sớm đem giường và các đồ dùng cỡ lớn ở trong nhà ra chặn trước cửa lớn, vốn dĩ chỉ chừa lại một cái cửa sổ đối diện với cửa chính của khu nhà, mang theo súng máy đến phòng thủ ở đó.
Không ngờ vũ khí hạng nặng lợi hại như vậy bị người ta bắn một phát đã nổ tung!
Dương Đại Vĩ nghĩ đến thực lực đáng sợ của quân đội, trong lòng cũng có chút e dè.
Nhưng đến giờ phút này, gã đã không còn sự lựa chọn khác, không mạnh tay đánh cược thì sẽ chết chắc.
“Bọn mày nghe đây! Bọn mày chỉ còn lại hai mươi phút! Trong vòng hai mươi phút, nếu không chuẩn bị được máy bay và tiền cho tao, tao sẽ thiêu sống đám con tin này!” Ở trong phòng, Dương Đại Vĩ cầm bật lửa hết mở lại tắt.
Âm Thế Hùng khó tin nhìn tình hình sân trước Minh Nguyệt Các, lẩm bẩm: “… Không ngờ bọn chúng còn chôn mìn? Sao màykhông đòi lên trời luôn đi?!”