Có lẽ do chịu ảnh hưởng của hoàn cảnh sống, hơn nữa lại học pháp luật nên Alpha rất lịch thiệp, trước khi kết hôn đã đánh dấu tạm thời Omega, hai người chưa làm đến bước cuối cùng.
Mà Omega ngốc nghếch là người rơi vào lưới tình trước, còn chủ động theo đuổi Alpha, vì vậy cậu luôn nhớ tiêm thuốc ức chế đúng hạn, chưa từng xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Nhưng thật ra sau khi kết hôn, Alpha mới xuất hiện triệu chứng của kỳ mẫn cảm.
Anh luôn chuẩn bị thuốc ức chế, nhưng lần đi công tác này tương đối vội vàng, tuy chỉ sang thành phố lân cận nhưng chuyện bất ngờ xảy ra đâu có báo trước, kỳ mẫn cảm cứ cố tình đến vào lúc anh không có sự chuẩn bị.
Anh nhận ra nhiệt độ cơ thể mình tăng cao, cảm giác hơi khô nóng nên đã liên hệ với trợ lý Beta trước, bảo cậu ta ra hiệu thuốc, còn mình ở nguyên trong khách sạn đồng thời liên hệ với nhân viên khách sạn, quả thực là đang cố gắng duy trì bình tĩnh.
Alpha nắm chặt tay, cố nhịn không gọi cho Omega – anh không muốn đối phương lo lắng.
Nhưng anh không kiềm chế được mà lục lọi vali, bởi vì có đôi khi quần áo của bọn họ để chung, hương vị tàn lưu của Omega có thể giúp anh an tâm.
Anh xếp quần áo xung quanh, còn mình ngồi ở chính giữa, bên ngoài quần áo là điện thoại, anh cố ý ném ra xa, hơn nữa còn tắt máy.
Chỉ cần kiên trì một lát nữa, một lát nữa, trợ lý sẽ trở về, tiêm một mũi là được rồi.
Anh hít sâu hai hơi liên tục, cơ thể lại cãi lệnh của đại não mà nổi lên phản ứng, anh không thể không ôm chặt lấy quần áo có chứa hơi thở của Omega vào lòng nhằm duy trì tỉnh táo.
Không biết qua bao lâu, trợ lý chạy qua vài hiệu thuốc mới mua được thuốc ức chế đồng thời mang đến một tin tức: Vừa rồi Omega không gọi được cho Alpha nên liên hệ với cậu ta, hiện tại đang trên đường đi, tầm hai tiếng nữa sẽ tới nơi.
“Ông chủ, anh nhớ để ý điện thoại.” Trợ lý đi ra ngoài, trước khi đi bỏ lại một câu.
Alpha cầm thuốc ức chế hoang mang, áp lực kéo dài của kỳ mẫn cảm làm anh tư duy chậm chạp, mãi mới phản ứng lại.
Nên trả lời Omega trước hay tiêm trước, anh suy nghĩ hồi lâu.
Cuối cùng lý trí vẫn chiếm ưu thế.
Sau khi tiêm thuốc, anh mở nguồn điện thoại, chẳng bao lâu sau cuộc gọi của Omega đã tới.
“Anh không sao chứ?”
Giọng điệu chứa đầy sự nôn nóng, Alpha định mở miệng đáp không sao thì đã nghe thấy Omega nói tiếp, còn không ngừng tìm từ ngữ trấn an anh.
“Anh đừng sợ, em sắp tới nơi rồi, anh chờ một lát nữa được không?”
Omega nhỏ hơn anh năm tuổi, giọng thiếu niên còn vương chút ngây ngô, nhưng lời nói với anh giống như treo móc câu, vừa ngọt vừa dính.
“Có chỗ nào không thoải mái không? Anh có nhớ em không?”
Yết hầu Alpha khẽ nhúc nhích, sau đó phát ra một tiếng trầm khàn “Ừm.”
“Anh đang làm gì thế?”
Có thể là do hô hấp của anh dồn dập quá mức, bị người thân quen phát hiện, Alpha bị câu hỏi bất thình lình nhảy ra làm ngây ngẩn cả người, anh cúi đầu nhìn vật to lớn bị anh nắm trong tay, cũng không cảm thấy thẹn, ngược lại bụng càng phập phồng nhanh hơn.
Không nhận được câu trả lời nên Omega hỏi lại: “…Sao anh không nói gì thế?”
Alpha thầm nghĩ tác dụng của thuốc ức chế quá chậm, sao anh vẫn không thể nhịn xuống cơ chứ?
“Anh muốn…”
Nửa câu sau bị anh nuốt vào bụng, thuốc ức chế vẫn có hiệu quả, là bản thân anh không được bình thường.
Người yêu anh thật sự muốn chiều hư anh mất rồi, nói thế này có vẻ hơi quê mùa lại sến sẩm nhưng cực kỳ phù hợp với Omega ngốc nghếch.
“Có phải anh muốn nói anh nhớ em không? Em biết rồi, anh chờ em nha, ngoan nào, đừng không vui, em sắp tới nơi rồi.”
Giống như dỗ dành trẻ con, hốc mắt Alpha nóng lên, anh cảm thấy kỳ mẫn cảm của mình không hề bị áp xuống, khát vọng muốn thấy người yêu dưới tận đáy lòng không hề giảm mà có xu hướng tăng nhanh.
Từ trước đến giờ anh luôn tự hạn chế bản thân, cho rằng một Alpha không khống chế được mình thì không xứng làm Alpha, nhưng hiện tại anh cảm thấy ỷ lại bạn đời một chút không có gì là không ổn, trong hoàn cảnh mình đau khổ không thoải mái có một Omega dịu dàng dỗ dành như vậy quả thật là hạnh phúc vô ngần.
Anh không thể đang ở trong phúc mà không biết phúc.
“Ừ.”
Anh dùng túi nilon đen bọc lấy mũi tiêm không ném xuống ngăn kéo dưới bàn.
…
Omega là người quan tâm quá sẽ loạn, chỉ nghe trợ lý bảo tìm vài hiệu thuốc đều không thấy loại thuốc ức chế của Alpha thì đã cho rằng Alpha bởi vì kỳ mẫn cảm mà cực kỳ khó chịu, vừa vào cửa đã ôm lấy anh, sau đó kéo cổ áo xuống dũng cảm nói: “Cho anh cắn đấy.”
Alpha dở khóc dở cười, nhưng thịnh tình không thể chối từ, hơn nữa không thể khiến người yêu cảm thấy xấu hổ, đành cúi đầu cắn nhẹ một cái, sau đó lướt từ tai đến cổ, từ xương quai xanh đến môi.
Omega bị hôn sắp thiếu oxy, đến khi mơ mơ màng màng mới được buông ra, vừa được buông ra thì câu đầu tiên thốt lên lại là: “Mùi hương trong phòng anh nồng ghê? Anh có bật thông khí không?”
“Không.”
“Chân em mềm nhũn rồi, anh ôm em đi.”
Hai tay Omega mở ra, làm nũng với anh, muốn mượn động tác này làm đối phương thả lỏng một chút.
Kết quả Alpha không làm theo, đẩy cậu dán lên cánh cửa tiếp tục hôn sâu.
Nụ hôn này hơi thô lỗ, môi lưỡi dây dưa trở nên tê dại, Omega chưa từng trải qua nụ hôn nồng nhiệt như thế, thật giống như… sắp bị cường bạo.
Gương mặt cậu đỏ bừng, xong rồi, bị hôn đến choáng váng luôn.
Tay Alpha luồn vào áo lông, đầu ngón tay đụng vào eo cậu, cả người Omega lập tức run rẩy, không nhịn được mà vươn tay đặt lên vai anh.
Chờ cậu lâu như vậy chắc chắn rất khó chịu, tiềm thức luôn nhắc nhở Omega phải tới giúp Alpha vượt qua kỳ mẫn cảm cho nên bắt đầu chủ động tiếp nhận anh, dịu dàng bao dung anh, dù có hung dữ hơn đi chăng nữa cậu vẫn đồng ý.
Chỉ là cậu không nghĩ tới, đêm nay Alpha hết một lần lại đến một lần, lần thứ hai rồi lần thứ ba…
Kỳ mẫn cảm… lợi hại như thế á?
Ngày hôm sau Omega tỉnh dậy trong lòng Alpha, trên người thanh mát sảng khoái ngoài dự tính.
Cậu vừa động đậy, người phía sau ôm càng chặt hơn, Omega cho rằng kỳ mẫn cảm của anh chưa kết thúc bèn an ủi: “Chờ em nghỉ ngơi một xíu nha!”
Tiếng cười trầm thấp của Alpha vang lên, hôn đỉnh đầu Omega đáng yêu trong lòng, cả người cậu trải dài dấu vết anh lưu lại, đầu sỏ gây tội là anh còn cảm thấy rợn người, còn muốn tiếp tục hả? Cứ chiều anh như vậy hả?
Nhóc con ngu ngốc này!