Sáng hôm sau, Lâm Chính Thần xoa xoa mí mắt đi đến phòng bếp, chợt anh thấy cô đang dọn bữa sáng lên bàn, âm thầm ngồi vào bàn đợi cô. Lát sau, Khả Lạc cũng ngồi vào bàn ăn, cô lên tiếng nói:
– Mời thầy dùng bữa.
Anh vẫn không động đũa, chỉ lặng lặng nhìn cô ăn, anh tính lên tiếng hỏi cô, môi cứ mấp máy vẫn chưa chịu nói ra, Lâm Chính Thần đưa tay véo vào đùi mình để tỉnh táo, anh thử hỏi cô:
– Em có muốn làm bánh macaron nữa không?
Khả Lạc chợt cảm thấy trứng ốp la trong miệng không ngon nữa, cô nhai nuốt hết, sau đó ngước mắt nhìn anh, khóe mắt cong cong nhưng lại không chứa ý cười:
– Không làm nữa, có làm thì cũng không ngon.
Anh thấy cô lại bắt đầu tập trung ăn, bản thân cũng chỉ đành ngậm ngùi ăn sáng, anh thật sự cảm thấy rất khó hiểu, tại sao cô nấu ăn ngon như vậy, mà làm bánh lại tệ vậy chứ?
Ông trời đúng là không cho ai tất cả, người cho ta tài năng thì cũng sẽ lấy đi một cái gì đó của ta.
Hai người ain xong bữa sáng, Lâm Chính Thần liền phụ cô dọn dẹp bát dĩa, thấy vẻ mặt cô không mấy vui vẻ, anh vươn tay gõ nhẹ lên vai cô:
– Em có phải đang ghen với giảng viên ý tế không?
Trong lòng Khả Lạc thầm bất ngờ, cô không tin được nên trực nam như anh có thể suy nghĩ được như vậy, dù lòng nghĩ vậy nhưng mặt cô vẫn điềm nhiên, bình tĩnh từ chối:
– Không hề, thầy nghĩ nhiều rồi. Em đi đến trường trước đây.
Nói rồi cô liền chạy lấy cặp rồi rời khỏi, anh hướng mắt nhìn theo từng cử chỉ của cô, ánh mắt càng trở nên chắc chắn, thầm nhủ:
– Họ nói con gái nói không là có. Vậy em ấy đang ghen? Chắc chắn là như thế rồi.
Ít ai biết được rằng, để hỏi được câu hỏi đó, anh đã phải dành nửa đêm để lên mạng tìm hiểu, đôi mắt của anh thật sự sắp trở thành mắt gấu trúc rồi. Lâm Chính Thần vui vẻ đi rửa bát, miệng còn ngâm nga:
– Ghen là việc tốt, hì hì ghen thì tốt rồi.
Trên trường, vào lúc nghỉ giải lao mười phút, anh lén lúc đi ngang qua lớp cô chỉ để có thể trông thấy cô, chợt ánh mắt anh tối sầm lại, khóe môi từ đang cười nhẹ lại hạ xuống, bởi anh trông thấy Khả Lạc đang ngồi cạnh Cao Minh Viễn, hai người còn đang cười cười nói nói, chẳng hiểu sao Lâm Chính Thần cảm thấy không vừa mắt Cao Minh Viễn tí nào.
Khả Lạc vờ đưa mắt nhìn ra ngoài cửa, thấy Lâm Chính Thần đã rời đi, khóe môi cô nhẹ cong lên, Cao Minh Viễn nhìn cô, thắc mắc:
– Có chuyện gì vui sao?
– Phải. – Cô nhanh chóng cười đáp.
Khả Lạc thích thú nghe Cao Minh Viễn nói chuyện nhưng thật ra cô đang trò chuyện với Tiểu Cửu:
– Cuối cùng tên não đá đó cũng biết suy nghĩ rồi.
Tiểu Cửu liếc mắt nhìn màn hình theo dõi Lâm Chính Thần, nó cố nhịn cười nói:
– Thật ra nguyên đêm anh ta thức để tìm hiểu lí do ngươi bỗng dưng lạnh nhạt đấy.
– Lên mạng tìm hiểu? – Khả Lạc hỏi.
Tiểu Cửu liên tục gật đầu, lên tiếng nói:
– Thành quả của một buổi tối tìm hiểu phụ nữ chính là rút ra kết luận ngươi giận vì ghen, chưa hết đâu, lúc đầu hắn còn nghĩ là do ngươi tới tháng nên mới giận hắn. Lần đầu ta thấy nam phụ ngốc như Lâm lão sư đấy, há há cười chết bổn bảo bảo rồi.
Khả Lạc cắn lấy môi dưới, không phải vì chuyện gì quá lớn mà chỉ vì cô sắp bật cười rồi, phải cố nhịn lại. Liếc nhìn Tiểu Cửu đang cười bò trong không trung, cô liền nhịn không nổi nữa, chợt thấy Cao Minh Viễn đang kì quái nhìn mình, cô nhẹ giọng giải thích:
– Xin lỗi, ban nãy nghĩ đến chút chuyện vui. Tớ ra ngoài tí, kế hoạch cứ như vậy mà định.
– À ừm. – Cao Minh Viễn gật gật đầu.
Lúc này, Khả Lạc dự tính sẽ vào nhà vệ sinh cười cho đã, vừa mới ra khỏi phòng học đã thấy Lâm Chính Thần, anh tiến đến gần cô, vẻ mặt không vui nói:
– Học sinh yêu sớm không tốt.
Cô sững người, mi mắt giật giật, nhẹ giọng đáp:
– Em đã là sinh viên năm 2 rồi.
Lâm Chính Thần trừng mắt nhìn cô, như thể cô đang chối bỏ lời khuyên của anh:
– Dù nhìn vẻ ngoài của bạn học Cao khá tốt nhưng chưa chắc nội tâm và tính cách anh ta cũng tốt, em nên hạn chế tiếp xúc với cậu ta lại.
Khả Lạc mỉm cười nhìn anh, lên tiếng bênh vực cho nam chủ:
– Không đâu, Minh Viễn rất tốt, tính cách vừa ôn nhu lại chăm chỉ.
Cô nhẹ gật đầu chào anh, lướt nhanh qua người Lâm Chính Thần rồi rời đi, anh quay người nhìn theo bóng lưng cô, tay để trong túi áo khoác dần nắm thành nắm đấm, ánh mắt lại tràn trề ủy khuất.
Tiết học cuối cùng cũng đã kết thúc, lúc anh về nhà thì chẳng thấy cô đâu, cặp cũng không thấy, Lâm Chính Thần hơi nhíu mày, anh cầm điện thoại lên gọi cho cô:
– Em chưa về nhà à?
Khả Lạc nhìn chiếc dây chuyền trong tay, ánh mắt đầy vui vẻ, nghe anh hỏi liền đáp lời:
– Phải, em có chút việc bận, làm xong sẽ đến tiệm bánh luôn. Hôm nay phiền thầy ăn ngoài quán vậy.
Lâm Chính Thần xụ mặt, tiếc nuối lên tiếng:
– Vậy em làm việc của mình đi.
Anh vừa nói xong thì cô đã cúp máy, tiến đến ngã người lên sofa, anh đặt tay lên trán, đăm chiêu nhìn trần nhà.
Khả Lạc lúc này đang ở tiệm trang sức, cô quyết định mua chiếc dây chuyền bạc sợi mảnh, mặt là quả tinh cầu thu nhỏ, được chạm khắc tinh tế, cô vui vẻ cầm hộp đựng dây chuyền rời đi, rảo bước đi đến tiệm bánh.