Trời dần chiều tà, Lâm Chính Thần lái xe đến tiệm bánh, chợt anh thấy bóng dáng Khả Lạc ở trước cửa tiệm, anh liền dừng xe lại, háo hứng tính mở cửa xe để đi đến phía cô, nhưng anh lại thấy Cao Minh Viễn cũng ở đó. Như có một điều gì thôi thúc anh ngồi lại trong xe, Lâm Chính Thần lẳng lặng quan sát Khả Lạc và Cao Minh Viễn.
Cô lúc này cũng đã phát hiện ra sự xuất hiện của Lâm Chính Thần, nhẹ giọng cười:
– Tớ thích cậu, thật sự rất thích cậu.
Cao Minh Viễn thẹn thùng, anh gãi gãi đầu hỏi:
– Phải nói như vậy sao? Tớ cảm thấy hơi ngại.
Khả Lạc đưa hộp quà cho Cao Minh Viễn, vươn tay vỗ vỗ vai anh, khích lệ nói:
– Của cậu đây. Thích ai thì phải nói, chứ không sau này sẽ hối hận đấy.
Nam chủ Cao Minh Viễn nhận lấy hộp quà cô đưa, mở ra là một sợi dây chuyền tinh xảo, anh mỉm cười vui vẻ:
– Cảm ơn cậu vì đã chấp nhận thỉnh cầu của tớ.
Thấy cảnh đôi nam nữ nhìn nhau mỉm cười, Lâm Chính Thần siết chặt nắm đấm, anh mở cửa xe đi nhanh đến phía hai người. Khả Lạc ngước mắt nhìn anh, ngơ ngác hỏi:
– Lâm lão sư, sao thầy ở đây?
Lâm Chính Thần trừng mắt nhìn hộp quà trên tay Cao Minh Viễn, sau đó chuyển mắt nhìn Khả Lạc, lên án nói:
– Lời em nói với tôi lúc trước đều là giả, là lừa gạt tôi có phải không? Người em thật sự thích là cậu ta, đúng chứ?. truyện tiên hiệp hay
Cao Minh Viễn vẻ mặt tràn đầy hoang mang khi tự dưng bị gọi tên, Khả Lạc bình tĩnh quay sang nhìn nam chủ, lên tiếng nói:
– Cậu về trước đi, tớ và Lâm lão sư có việc cần nói chuyện riêng.
Nam chủ Cao Minh Viễn ngơ ngác gật gật đầu rồi rời đi liền, Lâm Chính Thần vẫn luôn nhìn Cao Minh Viễn với ánh mắt ganh ghét, cô vươn tay níu lấy ngón tay út của anh, nhẹ giọng hỏi:
– Lâm lão sư, thầy không vui sao?
Anh giương mắt nhìn cô, lạnh nhạt lên tiếng nói:
– Ban nãy em vẫn chưa trả lời tôi.
Khả Lạc tính rút tay về thì đã bị anh nắm chặt, cô thở dài, ngoan ngoãn giải thích:
– Em không thích Cao Minh Viễn
Lâm Chính Thần ủy khuất, cô nói không thích hắn ta nhưng lại tặng quà cho hắn, thậm chí còn nói dối anh. Nhìn Lâm Chính Thần, Khả Lạc có chút kinh ngạc, đây là lần đầu cô thấy dáng vẻ anh như vậy, đôi mắt hơi rơm rớm nước mắt, như một chú cún chịu ủy khuất, vừa tìm thấy chủ nhân thì đã bị bỏ rơi. Cô rút tay mình ra khỏi tay anh, trước sắc mặt lạnh nhạt đang che giấu hoảng hốt ấy của anh, cô vươn đôi tay lên chạm nhẹ vào gò má Lâm Chính Thần, dịu dàng nói:
– Hộp quà trên tay Cao Minh Viễn là do cậu ấy nhờ em mua giúp, cậu ấy muốn tỏ tình Tịnh Nhi nhưng lại không biết chọn quà gì nên mới nhờ em cho lời khuyên.
Lâm Chính Thần đăm đăm nhìn Khả Lạc, anh vươn tay chạm vào tay cô, cảm nhận hơi ấm tay cô trên mặt mình, chợt Khả Lạc cảm thấy trên tay mình ẩm ướt, cô giương mắt nhìn gương mặt buồn bã của Lâm Chính Thần, nước mắt từng giọt lăn dài xuống mặt anh, đôi mắt sâu thẳm ấy bây giờ lại chỉ chứa đựng hình bóng cô, anh khó chịu lên tiếng hỏi:
– Vậy tại sao mấy ngày trước em trốn tránh tôi, lạnh nhạt tôi?
Cô thở dài bất lực, dịu dàng lau đi nước mắt trên mặt anh, ôn nhu nói:
– Là tại em. Tại em ghen tị với Gia Linh lão sư, là em giận cá chém thớt, em không muốn anh tiếp xúc thân mật với người khác nhưng sau lần ở phòng y tế, em mới biết Lâm lão sư không thích em, nên em muốn từ bỏ. Cách tốt nhất chính là tránh mặt anh, bởi mỗi khi nhìn thấy anh, em sẽ không cầm lòng lại được.
Lâm Chính Thần đơ người nhìn cô, anh chớp chớp mắt, lên tiếng hỏi cô:
– Vậy em có thích tôi không?
Khả Lạc nhẹ gật đầu, cô mỉm cười nhìn anh:
– Lâm Chính Thần, em vẫn luôn thích anh.
Anh cong môi cười, vươn tay nắm lấy tay cô, tay anh đan vào tay cô, ôn nhu nhìn Khả Lạc, Lâm Chính Thần trịnh trọng lên tiếng:
– Vũ Lạc Nguyệt, anh thích em. Anh muốn mời em làm bạn gái anh.
Khả Lạc vốn đang nhập tâm thì nghe lời tỏ tình của anh khiến cô muốn ho khan, lời tỏ tình của giảng viên vật lí thật lạ, cảm giác như cô là vị khách quý đến với cuộc đời của anh ấy vậy. Lâm Chính Thần thấp thỏm chờ đời câu trả lời của cô, Khả Lạc cũng không muốn làm khó anh, cô nhón chân, hôn nhẹ lên môi anh, sau đó liền lui về:
– Em đồng ý.
Lâm Chính Thần mừng muốn điên rồi, cảm giác trên môi còn đọng lại một chút cảm giác, anh ôm lấy cô, không nói lời nào, chỉ im lặng mà ôm lấy Khả Lạc. Chợt tiếng cười hớn hở vang lên, Lâm Chính Thần ngước mắt nhìn chú Khúc đang cười tủm tỉm ở trong cửa tiệm, anh lên tiếng:
– Cháu đưa em ấy về đây, ngày mai em ấy không đi làm đâu.
Khả Lạc sững sờ nhìn anh, cô cứ thế bị anh lôi lên xe. Liếc mắt nhìn vẻ mặt hạnh phúc của Lâm Chính Thần, cô bỗng cảm thấy tên này không ngây thơ như cô nghĩ.
…***************…
Giải Viên: tưởng tượng cảnh nam nhân cao gần 1m8, gương mặt trầm ổn ngày thường lại ủy khuất bật khóc, cảm giác của mị nó lạ lắm:)))
## Lúc đầu mị suy tính Lâm Chính Thần sẽ là người lòng mang thiên hạ, không màng tình cảm, ổn trọng nghiêm túc, chả hiểu sao bẻ lái thành tiểu nãi cẩu:)?
### Xin cúi đầu 30° xin lỗi Lâm lão sư, nếu có kiếp sau sẽ cho lão sư thành trung tâm vũ trụ, lỗ rốn thế giới, cầm kì thi họa vạn sự tinh thông=))