“Ôi, thiếu phu nhân, tôi xin lỗi.” Nam hầu bên cạnh rót một chén rượu, lại vô tình làm dây ít rượu lên làn váy dài của Linh Vân.
Mặc dù cô mặc váy màu mận, vệt nước không thấy rõ thì váy đã dính rượu mất rồi.
Bà nội không hài lòng, nhíu mày.
Linh Vân lại mỉm cười: “Không sao, cậu ấy chắc cũng không cố ý.”
Đương nhiên là không có cố ý, nhưng kìa, làm ăn kiểu này là quá thiếu sự chuyên nghiệp.
Bà nội gọi quản gia tới, đưa nam hầu ra ngoài giáo huấn một phen.
Còn Linh Vân lại xin phép mọi người đi lên tầng thay váy.
Có một cô em họ ở đây sống trong nhà chính Diệp gia, Linh Vân chính là lên phòng cô ấy mượn váy thay.
Mặc dù bản thân không thích mặc quần áo của người khác cho lắm, nhưng lần này cô cũng tạm chấp thuận.
Rảo bước trong hành lang dinh thự, vốn là lên tầng hai, Linh Vân lại không dưng chuyển hướng, đi tới nhà vệ sinh.
Cửa nhà vệ sinh hé mở, cao gót mười phân lộp cộp bước vào.
Sau khi thấy được phong thái ung dung hoa quý của người nọ, Du Hướng Y đang đứng cạnh bồn rửa soi gương trong thoáng chốc lại tái mặt.
Linh Vân rửa tay, lấy trong túi áo một chiếc khăn giấy, thấm ướt, lại chấm chấm vết rượu chỗ váy, một cái nhìn cũng không cho nữ chính.
Thái độ khác hoàn toàn so với lúc trên bàn tiệc.
Dáng vẻ cao cao tại thượng không đặt ai vào mắt này, thực sự rất khiến Du Hướng Y tự ti.
Đây cũng chính là lý do cô ta chán ghét những kẻ có tiền, ai ai cũng đều mang theo một điệu bộ tự phụ khinh người, ngoại trừ anh Diệp Ngôn.
( Nữ chính Du là tình nhân nam chính Nghiêu nhưng vẫn có tình cảm với nam phụ nhé! )
Cô ta cắn môi: “Chị…chị là vợ của anh Diệp Ngôn ư?”
Gì đây? Ai cho cô ta giơ ra cái giọng điệu này? Biết mình là tiểu tam rồi còn dùng bản mặt chính thất chất vấn cô ư?
“Tai nghe mắt thấy, vẫn cố chấp hỏi lại.
Phải chăng khả năng nhận thức của Du tiểu thư có vấn đề?” Linh Vân lau lau vạt váy: “Chuyện chồng tôi với Du tiểu thư có một chân, tôi đều biết, làm sao?”
“Tôi…tôi…”
Linh Vân tiếp tục ngắt lời: “Tôi cũng nể cô thật đấy, năng lực của cô cũng không tầm thường.
Một lúc câu bay hai cái hồn của nam nhân họ Diệp.
Tên đầy đủ của cô là gì ấy nhỉ?”
“Du Hướng Y…” Nữ chính căng thẳng đáp.
Đem giấy lau quăng vô sọt rác, Linh Vân thâm ý cười, khoé môi ác độc gợi gợi.
Quanh thân ngập tràn khí chất sắc sảo của một nhân vật phản diện: “Tên rất hay.
Nghe rất giống một ả kĩ nữ chuyên đi mua vui cho đàn ông vậy.”
“Thì…thì sao?” Du Hướng Y gắng hư trương thanh thế, đứng thẳng lưng, yếu ớt mở miệng: “Tôi tình nguyện mua vui cho chồng cô.
Không phải sau khi hai người kết hôn, anh Diệp Ngôn vẫn đến tìm tôi đấy sao? Chứng tỏ anh ấy không yêu cô! Anh ấy không yêu cô, hai người nên ly hôn đi thì hơn!”
Mẻ này vừa hút cần đấy à? Nói năng gì kì vậy má?
Như thể vừa nghe được câu chuyện cười hài hước nhất thế gian, Linh Vân giơ tay, móng tay sắc nhọn bóng hồng mê người, cô gẩy gẩy hai ngón, cười đểu giả: “Chồng tôi với cả chú họ đã nuôi nên một bé chim hoàng yến ngây thơ ngu ngốc gì đây?”
Cô ta nghĩ hôn nhân hào môn là có tình yêu sao? Không, lợi ích vẫn là đặt lên hàng đầu.
Nếu không phải Linh Vân xuất thân danh giá, năm đó cô làm sao có cửa bước vào nhà họ Diệp, khi mà Diệp Ngôn phải gánh trên vai chức vị người kế thừa? ( Diệp Ngôn là người kế thừa tài sản công ty chi nhất nên hôn nhân chọn lựa cũng sẽ gắt gao hơn so với Diệp Nghiêu, con chi thứ.
)
Mặc dù tình thì có đấy, nhưng không phải tình yêu, mà là tình thù!
“Ngốc nghếch như vậy…Quá chán rồi! Tôi lười so đo cùng cô, nhưng coi bộ chú họ với bà nội thích cô thế, tôi sẽ tạm thời bỏ qua chuyện ngày hôm nay.” Linh Vân lại gần, ngón tay cô bấm mạnh lên bắp tay Du Hướng Y, găm sâu vào da thịt.
Và nhanh như cắt, cô lại buông tay, xéo sắc cười: “Cẩn thận lời nói của cô vào! Tôi không muốn chú họ phải trả giá vì hành động của cô đâu.
Đều là người một nhà cả mà.”
Nếu như không phải trên mặt cô ta còn dán cái nhãn mác “nữ chính”, cô ta đã sớm ăn mười cái bạt tai rồi!
Linh Vân khinh thường quay lưng, trình độ chiến đấu dở òm, còn không xứng liếm giày cho a hoàn của cô.
Ở trên tầng, thay một bộ váy tối màu sang trọng khác, trở lại bàn tiệc.
Nhìn Du Hướng Y sắc mặt tái nhợt cùng vẻ lo lắng của hai nam nhân, Linh Vân ẩn ẩn cười.
Một lúc sau, bàn tiệc lại náo nhiệt.
Bỗng nhiên, Diệp Nghiêu đặt đũa xuống.
Anh ta nhìn bà nội với ba mẹ mình.
Thực ra thành viên Diệp gia cũng không nhiều.
Năm xưa ba mẹ Diệp Ngôn qua đời, mình anh ngồi lên chức vị tổng giám đốc chèo gánh công ty, với sự trợ giúp tận tình của ba mẹ nam chính trên thương trường, cuối cùng công ty nam phụ cũng có thể phục vị, lấy về thời hoàng kim năm xưa.
Chỉ tiếc về sau nam phụ chết, công ty đành được giao phó cho nam chính.
Ngoài bà nội, ba mẹ Diệp Nghiêu, còn một cặp vợ chồng khác nữa.
Họ là cô chú nhà họ Diệp, làm ăn ở nước ngoài, đều là người quen thân cả.
Tính ra gia đình hào môn mà trọng tình trọng nghĩa cũng hiếm đấy.
Diệp Nghiêu trịnh trọng nhìn mọi người, nắm lấy tay Du Hướng Y, vui mừng: “Bà, ba mẹ, cô chú, Hướng Y mang thai rồi, con muốn cưới cô ấy về làm vợ.”
Cạch!
Linh Vân rũ mắt.
Ồ, nam phụ tay cũng thật yếu, cầm thế nào mà lại đánh rơi đũa đi?.