Tiệc tan, người tản.
Đêm lặng như nước, hơi lạnh bao trùm lấy thành phố phồn hoa.
Xe ô tô lăn bánh trên con đường cái tiêu điều.
Linh Vân ngồi dựa người vào ghế, xem xét mục chú thích điểm hảo cảm.
Cô hít hà, khoan khoái cảm thụ cái không khí ấm áp khi được ngồi trong xe ô tô.
Ô tô chính là tiện lợi hơn nhiều so với (*)phượng liễn hay xe ngựa, dễ chịu, không đau mông, không xóc nảy, không nghiêng ngả, có thể chắn gió, mùa hè lại làm mát, đúng là thế giới hiện đại thoải mái!
(*) Phượng liễn: Kiệu, xe có hình chim phượng, thường dùng trong hoàng gia.
Nhìn cái bảng điện tử hiển hiện ra trước mắt, trong phút chốc, cô mới hiểu ra quy tắc biến động của độ hảo cảm.
[ 1% – 10%: Người lạ
10% – 20%: Quen biết
20% -30%: Khá thân thiết
30% – 50%: Hơi thích
50% – 80%: Thích
80% – 90%: Yêu
100%: Yêu điên cuồng.
]
Khi mà tầm mắt đụng tới dòng cuối, Linh Vân nhăn mặt, yêu điên cuồng là cái dạng gì chứ? Tưởng tượng đến dáng vẻ Diệp Ngôn yêu cô điên cuồng…Ừm, cho dù trí tưởng tượng của cô có phong phú đến mấy, cô cũng tưởng tượng không nổi.
“Yêu điên cuồng…sẽ như thế nào ta? Là tình nguyện hi sinh mạng sống của mình hay…moi tim rồi dâng lên người mình yêu?” Linh Vân hơi tò mò với ba chữ này.
Cũng tại từ trước đến nay, chưa có một người đàn ông nào yêu cô sâu sắc cả, huống chi là yêu điên cuồng?
Bỏ qua vấn đề rắc rối ấy trong đầu, Linh Vân nhắm mắt, nghỉ ngơi.
Nghĩ nhiều quá riết đau não, chi bằng dưỡng thần cho tâm an.
Độ hảo cảm của nam phụ đối với cô hiện là 47%.
Đúng là một tên đàn ông tồi, cô vì anh ta mà chống đỡ bà nội, anh ta lại không biết điều cả giận lên người cô.
Tâm tình hai người trong xe nay đều không tốt.
Mỗi kẻ chìm đắm trong thế giới riêng của bản thân.
Một sự im lặng đáng sợ đến ngột ngạt.
Rõ ràng điều hoà của xe bật rất ấm, nhưng cái ấm áp đấy lại chẳng thể sưởi ấm được lòng người, kéo gần khoảng cách giữa hai người họ.
Diệp Ngôn thấy cô im lặng, trong lòng tĩnh mịch, lại có chút không quen.
Bình thường cô luôn nhốn nháo với anh, giờ thế nào lại…
Anh nghiêng đầu, ánh mắt dừng trên sườn mặt lạnh lùng của cô ấy.
Đèn đường chiếu qua, nhuộm gương mặt xinh đẹp kia thành hai màu sáng tối.
Cô ấy ngồi rất xa anh, gần như sát người vào cửa xe.
Phút giây đó, Diệp Ngôn kinh dị có cảm giác xa lạ khó hiểu, sự xa cách bao trùm lấy cô, khiến anh nhận thức ra cái lạ lẫm tận cùng.
Trái tim run mạnh một cái, Linh Vân ngồi cạnh, nhìn cô, anh rùng mình sởn gai ốc.
“Linh Vân…” Môi anh hơi run rẩy.
[ Độ hảo cảm của nam phụ: +3, 50%.
]
“Dạ?”
“Không…!không có gì?” Anh tò mò, vì sao cô bỗng trở nên khang khác thế? Rồi anh lại không dám hỏi thẳng, chỉ đành tiếp tục ngậm ngùi im lặng.
Linh Vân lười liếc anh, tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.
Nãy không biết anh ta bổ não cái gì trong đầu mà hảo cảm lại tăng thêm 3%?
…
“Anh đi tắm đi.” Một đầu tóc ẩm ướt, cơ thể ngập tràn hơi nước, Linh Vân cầm khăn lau lau mái tóc dài.
Nhàn nhạt nói với tên đàn ông đang ngồi trên giường.
Thanh âm máy sấy êm ái kêu vang, Diệp Ngôn nhìn bóng lưng yêu kiều của cô, mùi hương sữa tắm thơm ngọt cuốn quanh đầu mũi, ánh đèn ngủ dìu dịu lãng mạn…
Diệp Ngôn mặc dù trong lòng nhớ thương Du Hướng Y, nhưng không khí ảo diệu nơi căn phòng ngủ đêm nay, vô thức khiển anh mê mẩn.
Có gì đi chăng nữa, anh ta cũng chỉ là một người đàn ông bình thường, chưa kể, cô gái quyến rũ câu nhân nọ, lại chính là vợ anh ta.
Yết hầu Diệp Ngôn chuyển động nhấp nhô.
Đáy mắt không khỏi trầm thêm mấy phần.
Thân thể hơi nóng, anh nhìn cô gái ấy, người vợ của mình, như một con dã thú đang xác định con mồi.
Đây chính là phản ứng dục vọng đầy trần trụi cùng tội lỗi.
Diệp Ngôn không đáp lời kêu anh đi tắm của cô.
Mặt gương bóng loáng không một vết xước, suối tóc của Linh Vân rất dài, rất ư là dài, vừa dài vừa đen óng ả mượt mà.
Hương tóc khoan khoái bay bay, hun cho thần trí Diệp Ngôn trở nên mông lung.
[ Độ hảo cảm của nam phụ: +5%, 55%.
]
Thông qua chiếc gương, Linh Vân nhếch môi, cười nhẹ.
Đàn ông à, thâm tình đến mấy, yêu thương đến mấy, chung quy vẫn chỉ là loài động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới thôi.
Tâm anh ta yêu bạn, cơ thể anh ta vẫn có thể vui vẻ giao hoan với người con gái khác.
( Câu này áp dụng tùy người nhé! Không phải đánh đồng tất cả.
Tại Kế Hậu xui xẻo toàn đụng phải đàn ông tồi nên bả nghĩ thế.
)
Diệp Ngôn ngây ngốc lững thững bước chân đi tới gần.
Lồng ngực của anh dán lên tấm lưng mảnh mai của người phụ nữ.
Thân nhiệt nóng như thể bị sốt, với giọng điệu khàn khàn, anh ghé vào tai cô, thì thầm huyễn hoặc: “Linh Vân…Em nghĩ sao về lời nói của bà nội?”
Đoạn, anh ta giơ bàn tay to, áp lên vùng bụng mềm mại của cô…
Anh nghĩ, bọn họ nên có một đứa con.
Một đứa con của anh và cô, trong tương lai, đứa bé đó nhất định phải xuất sắc hơn con của Diệp Nghiêu, phải hơn về mọi mặt.
Diệp Ngôn nhìn hình ảnh hai người phản chiếu trong gương…
Chợt, anh ta nhận ra…
Anh ta luôn miệng gọi em dâu họ một chữ “Hướng Y”, rồi lại hai chữ “Hướng Y” đầy thân mật, nhưng đối với người vợ đi cùng anh, bên anh hai mươi năm này…
Từ khi nào anh không còn gọi cô là “Vân” nữa?
Hình như từ rất lâu rồi…
Đương mải suy nghĩ, Linh Vân đột ngột né tránh khỏi cái ôm nhuốm đầy dục vọng đáng khinh của anh.
Ánh mắt cô trong suốt, biểu đạt nỗi thất vọng tràn trề.
Cô nhìn anh hồi lâu, lại quay người lên giường nằm, uể oải: “Em mệt lắm! Để hôm khác đi.”
Đêm về, cái gì cô cũng không muốn diễn kịch nữa.
Ngủ một giấc cho mai đẹp da chứ ai rảnh hơi đâu mà để anh thị tẩm.
Dục vọng dưới thân tắt hơn phân nửa.
Ban nãy, Diệp Ngôn thực sự bị cái nhìn buồn bã của cô dọa cho sợ, cổ họng nghẹn ắng.
Tim đập mãnh liệt do căng thẳng quá mức.
Anh nới lỏng cà vạt, mở tủ lấy đồ ngủ.
Chạy vào phòng tắm.
“Em ngủ trước đi.”