Edit: Bánh Bao/ Beta: Padu, Trant
Nam Tầm nghe “không hiểu” lời anh, nhưng có thể cảm nhận cảm xúc nên biết lúc này anh cần được vỗ về. Vì vậy mà cô không nhúc nhích, vẫn cứ ngồi yên cho anh ôm, lâu lâu còn giơ tay xoa xoa tóc anh.
Tiểu Bát: “Bày mặt ngây thơ sàm sỡ đại Boss thế có ổn không đấy?”
Nam Tầm: “Sờ đầu thôi mà? Sàm sỡ cái gì? Ta mà sàm sỡ thật thì đến bản thân cũng phải sợ á.”1
Tiểu Bát:… Vậy ngươi mẹ nó sàm sỡ thử gia xem xem?
Nam Tầm bỗng nhiên hỏi: “Ông bố nghiện bài bạc của đại Boss giờ đang ở đâu?”
Tiểu Bát: “Cờ bạc nợ chồng chất không trả nổi, bị tên đầu gấu cầm đầu nào chém cho mấy nhát chết rồi.”
Nam Tầm chậc lưỡi: “Chết qua loa thế.” Ngay sau đó lại hỏi: “Ông nội, bà nội, ông ngoại, bà ngoại và người thân khác của đại Boss đâu?”
Tiểu Bát: “Chết hết rồi. Bệnh chết, tức chết, già chết đều có đủ. Còn họ hàng xa thì thôi dẹp, toàn hạng vớ vẩn. Bằng không lúc trước ba đại Boss phá sản, những người đó đã chẳng khoanh tay đứng nhìn. Vậy mới nói đại Boss cực kỳ thiếu hơi ấm tình thân. Ở nguyên thế giới, hai năm sau ổng sẽ đến cô nhi viện nhận nuôi một đứa bé làm bạn, tiếc rằng cuối cùng lại thành nuôi báo cômột kẻ vong ơn bội nghĩa.”
“Sao không tìm cô nào đấy sinh một đứa?” Nam Tầm thắc mắc.
“Không biết. Chắc cú sốc từ cái chết của mẹ nặng nề quá, làm ổng nhìn phụ nữ mà không cứng lên nổi?”3
Nam Tầm khinh bỉ nó: “Tiểu Bát, ngươi thiệt là càng ngày càng dơ.”
Nếu là hồi xưa, Nam Tầm còn tin lời Tiểu Bát, chứ bây giờ… Ha hả, từ khi nó khám phá ra đường ngang ngõ tắt, mỗi lần tìm đại Boss đều tìm người có sức chiến đấu… tương đối mạnh phương diện nào đó.
Tiểu Bát la: “Ây da… Ta chỉ dơ miệng thôi à, sao dơ bằng với ngươi và đại Boss ở mỗi thế giới được. Các ngươi ô uế thể xác cơ, cái hình ảnh đó á, chậc chậc.”
Nam Tầm cười lạnh, hỏi rét căm căm: “Ngươi thấy rồi?”
Tiểu Bát lập tức đính chính: “Gia là hạng thần thú không tiết tháo đó ư? Cơ mà trước mỗi lần chắn năm thức, ánh mắt đại Boss nhìn ngươi đều như mèo thấy mỡ, gia đương nhiên tưởng tượng được tình hình chiến đấu sau đó kịch liệt cỡ nào.”
Nam Tầm nói lời thấm thía: “Ngươi còn nhỏ, đừng xem nhiều mấy thứ không lành mạnh, coi chừng ảnh hưởng dậy thì.”
Tiểu Bát:…
Ngụy Xương ôm người cá không nỡ buông tay. Anh thật sự rất thích cô nhóc ngoan ngoãn để anh ôm này, thậm chí nghĩ: Thật thuần khiết, cả thế giới của cô nhóc chắc hẳn chỉ là một tờ giấy trắng. Anh muốn là người đầu tiên đặt bút vẽ lên, mà cũng chỉ mình anh được đặt dấu trên đó.
Hồi lâu sau, người cá trong lòng vẫn không nhúc nhích, Ngụy Xương bèn nới lỏng tay nhìn cô, thế mới phát hiện người cá nhỏ đáng yêu đã ngủ rồi.
Mắt hiện lên ý cười, anh cẩn thận từng li từng tí thả cô về bồn, sau đó cứ ngồi ngắm cô mãi đến rạng đông. Vậy nhưng anh chẳng hề cảm giác được mệt mỏi, ngược lại càng thêm phấn chấn.
Trước kia trong không gian kín tối đen thế này, bên tai anh luôn phảng phất những âm thanh kỳ lạ. Anh biết mình có lẽ mắc bệnh tâm thần nên cũng từng tìm người khám, từng uống thuốc, song đều vô dụng. Ấy mà bây giờ, khi người cá nhỏ nằm ngủ bình yên trước mặt mặc cho anh ngắm, xung quanh lại yên tĩnh bất ngờ, tạp âm bên tai cũng biến mất.
Ánh mắt Ngụy Xương nóng bỏng. Anh rất muốn mơn trớn cơ thể cô bằng chính bàn tay mình, hung hăng dùng sức.
Rốt cuộc bệnh anh đã đỡ, hay nặng thêm đây?
Chợt, phòng khách vang tiếng chuông điện thoại đơn điệu. Ngụy Xương vội lao ra lấy máy rồi lại lao về, dáng vẻ như không nỡ để cô nhóc rời mắt mình dù chỉ một phút.
“Anh Ngụy, bữa sáng của anh đã chuẩn bị xong.” Trong điện thoại, chú Phương hạ giọng thật thấp.
Đồng hồ sinh học của Ngụy Xương rất chuẩn, luôn ăn sáng vào đúng 7 giờ, vậy nên đúng 6 giờ 59 phút, chú Phương sẽ gọi điện bưng đồ ăn vào.
Ngụy Xương không ngờ 7 giờ tới nhanh như vậy. Anh nhìn thoáng qua cô nàng người cá rồi nhỏ giọng dặn: “Làm thêm một phần cá nữa, thanh đạm chút.” Hơi ngừng: “Phải là cá biển.”
Chú Phương một bụng ngờ vực. Lão đại không thích hải sản, hoặc phải nói đã ăn phát ngán từ lâu, còn dặn về sau đừng chuẩn bị hải sản cho mình.Thế nhưng sao từ tối qua đến giờ cứ là lạ?
“Vâng ạ, tôi lập tức đi chuẩn bị.” Chú Phương đáp.
…
Nam Tầm bị mùi cá đánh thức.
Cô vừa mở mắt đã thấy Ngụy Xương bưng một cái chén hơ hơ trước mặt mình. Là canh cá. Nam Tầm nhịn không được lè lưỡi liếm môi.
Ngụy Xương bị hành động của cô chọc cười: “Mèo nhỏ tham ăn, muốn thì lại đây.” Nói xong bưng chén đi xa, lúc tới cửa còn nhướng mày: “Không mau lên là tôi ăn hết đấy.”
Dứt lời, anh cúi đầu húp một ngụm, chép miệng khen: “Hừm, ngon quá.”
Nam Tầm cuống quýt nhảy khỏi bồn tắm, lê chiếc đuôi màu xanh xinh xắn qua chỗ anh, sau sốt ruột quá thì chuyển thành nhảy, mỗi cú bắn tận mấy mét.
Ngụy Xương bất ngờ, kế đó lại cười rộ lên: “Vật nhỏ, xem cô gấp chưa kìa.”
Mặc dù phòng có cách âm, hai vệ sĩ đã qua huấn luyện đặc biệt ngoài cửa vẫn nghe được rõ tiếng cười không hề nhỏ của Ngụy Xương, tự dưng thấy rợn hết cả tóc gáy.
Vệ sĩ A: “Có phải ảo giác của tôi không? Sao lại nghe loáng thoáng tiếng lão đại… cười to nhỉ?”
Mặt vệ sĩ B như gặp ma: “Ông không bị ảo giác, tại tôi cũng nghe được, nhưng mà cứ hãi hãi sao ấy. Ông nghe lão đại cười bao giờ chưa?”
Vệ sĩ A hơi ngập ngừng: “Nghe rồi, ví dụ như ha ha, ha.”
Vệ sĩ B:…
Trong phòng, Nam Tầm đang tính dùng tay bốc cá gặm thì bị Ngụy Xương ngăn.
“Vật nhỏ, bẩn, không được bốc tay. Nào, tôi đút cô.”
Nam Tầm bị cản thì xụ mặt bất mãn nhìn anh. Tới khi được anh gỡ xương cá, dâng miếng thịt béo ngậy lên tận miệng, cô mới tươi tỉnh lại, hai mắt tỏa sáng.
Nam Tầm nhai nhai, nhai xong lại há miệng chờ anh bón tiếp.
Ngụy Xương phì cười: “Sâu lười.”
…
Hai người ăn ăn uống uống cả tiếng đồng hồ. Thời điểm Ngụy Xương đẩy mâm không ra, vệ sĩ A liếc thấy cô gái tóc dài qua khe cửa mà tròng mắt muốn lòi ra ngoài.
Trời ơi, phụ nữ!
Trong phòng lão đại lại có phụ nữ!
Với cả, cô gái này vào phòng khi nào?
***
Ngụy Xương không ra khỏi phòng gần như cả buổi sáng. Trong khoảng thời gian đó, chú Phương kết nối một cuộc điện thoại cho anh, sau đó không quấy rầy nữa, lấy lý do anh Ngụy không khỏe để từ chối tất cả lời mời.
Mãi tận 7 giờ tối, khi cuộc sống về đêm trên tàu du lịch bắt đầu, căn phòng mà mọi người vẫn ngầm để ý mới rốt cuộc mở ra.
Nhưng vị vua cờ bạc kia thế nhưng không phải ra một mình, mà đẩy theo chiếc xe lăn.
Ngồi trên xe lăn là một cô gái trẻ tuyệt đẹp, đẹp tới mức ai liếc qua đều khó có thể rời mắt.
Mái tóc cô màu xanh đen suông dài. Trên gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn không giống người phàm là đôi mắt sáng trong thấy đáy, tựa như màu biển cả về đêm, mênh mông mà thuần túy. Chiếc đầm lam dài chấm xuống cả đất che kín nửa người dưới của cô.
Từ giây phút anh Ngụy đích thân đẩy một cô gái tới thiên đường giải trí, sòng bạc này, tất cả mọi người đều chấn động.
Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!