Có thể nói bộ phim truyền hình « Thẩm tướng » là hạng mục đầu tư lớn nhất năm nay.
Đạo diễn từng đạt giải đạo diễn xuất sắc nhất của giải Phi Thiên và biên kịch kim bài đứng đầu trong ngành đã liên thủ với nhau.
Đây là bộ phim chủ yếu nói về quyền mưu đấu tranh.
Theo tin đồn thì nam chính do một ảnh đế thủ vai, các nhân vật nam khác đều là những diễn viên già dặn nổi danh. Ngay cả vai phụ cũng phải trải qua một hồi lựa chọn kĩ càng.
Vì nhà đầu tư chi lớn, danh sách diễn viên chính vẫn chưa công bố nên cư dân mạng chú ý nhất cử nhất động của bộ phim này.
Bộ phim « Thẩm tướng » được mọi người quan tâm sắp quay ở Ảnh Thị Thành.
Ngày đó, Weibo chính thức của bộ phim đã đăng ảnh tạo hình của các nhân vật lên.
Thẩm Uyên, quyền nghiêng triều chính, dưới một người trên vạn người. Một nhân vật nhỏ từng bước trở thành Thừa tướng.
Hạ Hàn mặc một bộ triều phục, làm nổi bật lên khí chất thanh nhã của anh. Đôi mắt anh tối đen như mực, vẻ mặt hờ hững, trông rất giống một người tâm cơ thâm trầm rắn rết.
Hai loại khí chất hoàn toàn khác biệt cùng xuất hiện trên người anh lại vô cùng hòa hợp, độc ác và thanh lãnh cùng tồn tại.
“Đại thần Hạ cuối cùng lại diễn cổ trang! Nội dung chế tác lần này cho tôi cảm giác một thần tác lại đoạt giải.”
“Lại phải bắt đầu lo lắng chờ đợi thời gian phát sóng nữa sao? May là thần tượng của tui là diễn viên gương mẫu trong ngành, bộ phim cảnh sát bắt cướp năm sau là chiếu rồi.”
Sau đó, Weibo lại nhả mấy ảnh tạo hình của diễn viên khác. Cư dân mạng phát hiện trong đó có một nhân vật mọi người quen thuộc diễn vai nữ phụ Dao Quang.
Dao Quang, công chúa địch quốc biến thành tù nhân.
Người Thẩm Uyên yêu.
Diệp Phạm mặc trường bào hoa lệ tinh mỹ, bên trên là hoa văn tinh tế.
Nhưng trên mặt nàng có vết thương. Sau khi biến thành tù nhân, ánh mắt nàng vẫn sáng rõ, cao quý như trước.
Hình tượng nhân vật Dao Quang rất sáng chói nhưng mà sức chú ý của cư dân mạng đã thay đổi, ánh mắt họ chuẩn xác nhìn vào hàng chữ phía dưới.
“Địch quốc sao? Coi bộ chuyện tình cảm sẽ rất ngược nhưng chỉ cần hai người họ diễn thì chắc chắn sẽ ngược rồi lại ngọt.”
“Người Thẩm Uyên yêu! Diệp Phạm cũng thật đẹp, tui thật muốn tung hô nhan sắc tuyệt đỉnh của chị gái nhỏ!”
“Vậy tai tiếng trước đó là vì quay phim truyền hình sao? Tôi biết mà, ảnh đế không thể không thấy được tin tức trên mạng.”
“Tôi không nghe tôi không nghe, chắc chắn là vì Diệp Phạm. Cô tự nghĩ chút đi, trong suốt bảy năm từ khi xuất đạo anh ấy đã từng có tai tiếng với nữ diễn viên từng hợp tác chưa?”
Việc chọn diễn viên trong « Thẩm tướng » được cư dân mạng nhất trí khen ngợi.
Trong tiếng bàn luận tán loạn cũng có lời chất vấn vì có cư dân mạng cảm thấy Diệp Phạm gần đây đang nổi nên mới được chọn.
Cũng có dân mạng cảm thấy đất diễn của công chúa Dao Quang quá ít, không có tiểu hoa nào hot muốn nhận diễn, họ chỉ muốn nhận vai nữ chính nên Diệp Phạm đơn thuần là nhặt được chỗ tốt.
Bàn luận của dân mạng hoàn toàn có thể quy về một câu. Diệp Phạm diễn phim quá ít, kỹ xảo của cô vẫn chưa thật sự được khán giả công nhận.
Rất nhanh đã đến ngày khởi động máy của « Thẩm tướng » ở Ảnh Thị Thành.
Sau khi gia nhập đoàn phim, Diệp Phạm cứ như gặp phải khốn cảnh. Có quá nhiều diễn viên tên tuổi trong đoàn phim mà cô chỉ là một người mới nhỏ bé.
Cảnh quay đầu tiên của Diệp Phạm là Tề quốc bị diệt, công chúa Dao Quang bị bắt.
Có hai người đối diễn với cô, một là ảnh đế Hạ Hàn quen thuộc, còn lại là một diễn viên gạo cội đã có 50 năm trong nghề – Kỷ Phong.
Kỷ Phong là diễn viên gạo cội nổi tiếng độc miệng, ánh mắt vô cùng bắt bẻ. Theo lời đồn thì ông không chỉ khắc nghiệt với chính mình mà đối với người đối diễn cũng rất nghiêm khắc.
Địa vị Kỷ Phong lớn. Trong studio, đạo diễn cũng phải kính trọng ông ba phần, ông sẽ không hề lưu tình vạch ra nhược điểm của người khác.
Trong giới giải trí không biết đã có bao nhiêu người từng bị ông mắng đến khóc.
Quả nhiên, cảnh còn chưa quay thì Diệp Phạm đã phải nhận sự chất vấn của Kỷ Phong.
Diệp Phạm mặc trang phục công chúa đi ra, trên mặt trang điểm tinh tế. Diệp Phạm mặc quần áo hiện đại đã rất đẹp, nhưng cô hóa trang vào cổ trang cũng rất hợp.
Trợ lý trang phục của đoàn phim theo sau Diệp Phạm, xử lý trường bào cô mặc. Trường bào này là may thủ công, vì để tạo sự tinh tế chân thật mà đoàn phim cũng tốn không ít sức lực.
Diễn viên gạo cội Kỷ Phong đang nói chuyện với đạo diễn.
Diệp Phạm lễ phép chào hỏi: “Chào tiền bối Kỷ.”
Kỷ Phong nhìn qua, vẻ mặt có chút chẳng thèm quan tâm.
Ông thuận miệng ừ một tiếng, dời ánh mắt, cũng chẳng biết là nói với ai: “Diễn viên, quan trọng nhất là diễn phim.”
“Như thời đại của chúng ta…” Kỷ Phong nói, “Ai cũng phải từng bước từng bước đi lên.”
Lời nói của ông đầy ý trào phúng.
Thời đại truyền thông mới, lưu lượng chính là vua. Mỗi một minh tinh thành danh thì phía sau cũng không thiếu chiêu trò marketing và scandal trợ giúp.
Hơn nữa Kỷ Phong cảm thấy dạng minh tinh như Diệp Phạm khó mà diễn hay được.
Một bình hoa thôi, cũng chả hơn mấy nữ minh tinh khác.
Diệp Phạm không nói gì.
Phó đạo diễn đến nói lại nội dung kịch bản với họ một lần nữa: “Lát nữa cô đứng ở đây, ông ấy sẽ từ cửa đi vào…”
Giọng Diệp Phạm lạnh nhạt: “Được.”
Đối mặt với sự chất vấn của Kỷ Phong, Diệp Phạm không định phản bác bằng miệng.
Đáp trả bằng ngôn ngữ là vô ích nhất, đặc biệt trong diễn xuất, phải dùng hành động chứng minh. Cô biết rõ tầm quan trọng của việc phụ trợ cho vai chính.
Kỷ Phong đối với cảnh quay nào cũng nghiêm túc thì có thể kích thích kỹ xảo của cô.
Nếu Kỷ Phong đã không tin kỹ xảo của cô thì họ cứ đối diễn một trận. Đến lúc đó rồi xem cô có phải bình hoa chỉ dựa vào scandal trong miệng ông không?
Không chỉ Kỷ Phong mà mọi người ở đây cũng không ai có kỳ vọng với Diệp Phạm.
Một người mới đối diễn với diễn viên gạo cội Kỷ Phong thì không bị ép thành rất thảm đã tốt lắm rồi. Còn nếu muốn tỏa sáng một chút thì đúng là suy nghĩ hão huyền.
Diệp Phạm hoàn toàn không thể sánh ngang được với Kỷ Phong.
Mọi người đều nghĩ vậy. Họ đồng tình nhìn Diệp Phạm.
Hạ Hàn nhìn Diệp Phạm, sắc mắt khẽ nhúc nhích.
Dù không ai tin Diệp Phạm thì anh vẫn cho rằng trong trận này đối diễn này Diệp Phạm sẽ không thua.
Cô chịu cố gắng, lại khiêm tốn thỉnh giáo.
Là một người mới tiến vào giới giải trí, Diệp Phạm đã khiến anh phải kinh ngạc. Hạ Hàn có chút tò mò không biết Diệp Phạm sẽ trưởng thành đến mức nào?
Hạ Hàn nhìn qua chỗ Diệp Phạm, giống như anh chỉ là đang chăm chú nhìn bọn họ đóng phim.
Không ai biết Hạ Hàn chỉ nhìn Diệp Phạm.
Ánh đèn, máy quay chuẩn bị sẵn sàng, ống kính nhắm vào Kỷ Phong và Diệp Phạm.
Cảnh quay này là đoạn Tề quốc diệt vong, tướng quân xông vào cung điện muốn giết công chúa Dao Quang.
Đạo diễn: “Bắt đầu.”
Tướng quân giương cằm, đáy mắt đầy kiêu căng: “Ngươi là công chúa địch quốc, cái mạng này của ngươi không được phép lưu lại. Trước khi chết, ngươi có gì muốn nói không?”
Diệp Phạm nhìn Kỷ Phong, im lặng một lúc.
Vai diễn của Kỷ Phong là tướng quân có kinh nghiệm sa trường, khí thế mạnh mẽ. Cộng thêm kỹ thuật diễn tinh xảo của Kỷ Phong thì nhân vật này đã được khắc họa đến vô cùng hoàn hảo.
Đứng trước khí thế cường đại này cô phải xử lý như thế nào thì mới không bị áp chế nhỉ?
Diệp Phạm không khỏi nghĩ, nếu cô là Dao Quang thì cô sẽ xử sự thế nào?
Đối mặt với tướng quân đã xâm chiếm lãnh thổ Tề quốc thì nàng hận sao? Nàng muốn báo thù sao?
Bây giờ nàng sắp bị kẻ địch giết chết thì nàng sẽ phản ứng như thế nào?
Diệp Phạm bình tâm lại.
Cô chỉ có thể biến thành công chúa Dao Quang chân chính, biến thành công chúa của quốc gia bị diệt vong nhưng vẫn cứng cỏi thì mới hoàn toàn có thể hòa vào kịch bản này.
Bây giờ, cô không phải Diệp Phạm mà là Dao Quang.
Cô suy nghĩ chỉ trong vòng mấy giây. Lúc Diệp Phạm nâng mắt thì cô đã giấu xong những suy nghĩ đó.
Dao Quang khẽ nâng cằm, cái lưng tinh tế thẳng tắp. Nàng chậm rãi ngẩng đầu, ngón tay trắng nõn thậm chí còn vuốt ve ống tay áo của mình.
Động tác ưu nhã đến cực điểm, ung dung không vội.
Mọi người đều có cảm giác, Dao Quang không phải công chúa mất nước trong tình trạng chật vật. Nàng vẫn kiêu ngạo như thế, không ai có thể đoạt đi sự ngông cuồng của nàng.
Mọi người chăm chú nhìn Diệp Phạm và Kỷ Phong, bọn họ không kịp chờ đợi muốn xem thêm chút nữa.
Dao Quang nhìn tướng quân, giọng nói thản nhiên mà châm chọc, từng chữ rõ ràng lọt vào tai mọi người.
“Tần quốc đoạt lãnh thổ nước ta. Ai biết liệu Tần quốc có phải là Tề quốc kế tiếp hay không?”
Hạ Hàn nhìn Diệp Phạm, cười nhạt.
Anh biết càng trong hoàn cảnh khó khăn thì càng kích thích ý chí của Diệp Phạm. Cô sẽ vượt khó tiến lên, khiến kỹ xảo của mình ngày càng tiến bộ.
Bây giờ Diệp Phạm không chỉ làm được mà còn khiến tất cả mọi người phải lau mắt mà nhìn.
Đáy mắt Kỷ Phong hiện lên chút kinh ngạc.
Ông vốn cho rằng Diệp Phạm chỉ có bề ngoài rồi dựa vào scandal mới có được danh tiếng như bây giờ.
Không ngờ Diệp Phạm không hề sợ ống kính, diễn rất tự nhiên. Trong nháy mắt vừa rồi, ông thật sự coi người đứng trước mặt là công chúa mất nước kia.
Một giây sau, tướng quân cười khẩy một tiếng: “Chỉ là bại tướng dưới tay ta mà thôi.”
Hắn giơ tay lên. Một giây sau, lưỡi đao sắc bén sắp chém xuống.
Dao Quang ngẩng đầu, không tránh né, nàng nhìn thẳng tướng quân.
Khuôn mặt trắng như tuyết trong suốt lại cực kì quật cường.
Lúc này, Dao Quang bỗng nhiên cười. Nàng nhẹ nhàng nhếch khóe miệng, mang theo châm chọc.
Cuối cùng ống kính dừng trên mặt Diệp Phạm.
Đạo diễn hưng phấn hô: “Cắt!”
Hiệu quả quay lần này quá tốt. Ông không ngờ kỹ thuật diễn của Diệp Phạm lại tiến bộ hơn trước rất nhiều, thật sự là niềm vui ngoài ý muốn.
Đạo diễn không keo kiệt tán thưởng: “Diệp Phạm, cô diễn rất tốt.”
Kỷ Phong cũng đi đến trước mặt Diệp Phạm, sảng khoái cười: “Chú thu lại lời nói trước đó, cháu rất cố gắng.”
Một người mới mà có thể làm được như này cũng rất khá.
Diệp Phạm khiêm tốn nói: “Tiền bối Kỷ, cháu sẽ tiếp tục cố gắng.”
Diệp Phạm tùy ý nhìn xung quanh lại đụng phải đôi mắt đen nhánh của Hạ Hàn.
Khóe miệng anh ẩn chứa ý cười.
Diệp Phạm giật mình, nhẹ gật đầu với anh.
Cảnh quay tiếp theo là cảnh cả cô, Hạ Hàn và Kỷ Phong cùng diễn.
Lúc đầu khi quay cảnh này đạo diễn còn lo kỹ thuật diễn của Diệp Phạm sẽ bị áp chế. Nhưng không ngờ chẳng những Diệp Phạm không bị rơi vào thế bị động mà còn tạo được hiệu quả rất tốt.
Mọi người rất chờ mong vào cảnh này. Không biết Diệp Phạm còn giữ được sự bình tĩnh khi đứng trước mặt Kỷ Phong và ảnh đế quốc tế không.
Cảnh quay này diễn khi tướng quân muốn giết Dao Quang thì Thẩm Uyên đuổi đến, cứu Dao Quang.
Cảnh quay bắt đầu.
Tất cả mọi người nín thở, xem vô cùng chăm chú.
Tướng quân nhìn Thẩm Uyên, cau mày: “Thẩm tướng, sao ngươi ở đây?”
Thẩm Uyên nhìn hắn, môi mỏng khẽ nhúc nhích: “Hoàng Thượng đã đáp ứng ta rồi. Mạng của công chúa, mặc ta xử trí.”
Một câu hời hợt mà lại không thể chối từ.
Kỷ Phong nhíu mày: “Nhưng Dao Quang là địch quốc…”
Sắc mặt Thẩm Uyên lập tức trầm xuống, ánh mắt hắn lạnh lẽo như đêm tối, sâu không lường được.
“Nếu lời của Thẩm Uyên đây có chệch một li thì tướng quân cứ trị tội ta.”
Mỗi chữ mỗi câu, âm vang hữu lực.
Tướng quân im lặng, lui về phía sau mấy bước.
Lúc Thẩm Uyên quay đầu nhìn Dao Quang, đáy mắt lạnh băng tan đi và trở nên vô cùng dịu dàng.
Thẩm Uyên yên lặng nhìn Dao Quang, hắn vươn tay, gọi một tiếng.
“Dao Quang.”
Thẩm Uyên nói chậm lại, mang theo thăm dò mà cẩn thận từng li từng tí.
Hắn chỉ đối với người khác lạnh lẽo vô tình.
Dao Quang không nhìn Thẩm Uyên, vẻ mặt không thay đổi.
Dường như là không thèm để ý, lại dường như che giấu tâm tư quá sâu.
Dao Quang bước nhẹ, đi ngang qua Thẩm Uyên. Bước chân nàng thong thả và bình thản. Từ đầu đến cuối, nàng cũng chưa nhìn mặt Thẩm Uyên một lần.
Ống kính luôn dõi theo Diệp Phạm và Hạ Hàn. Họ đã diễn tả cảm xúc phức tạp của Dao Quang và Thẩm Uyên vô cùng tinh tế.
Dao Quang bước ra ngoài điện. Lúc này, lưỡi đao sắc bén giơ lên.
Đó là quân đội của tướng quân. Các tướng sĩ cùng giơ đao kiếm, lưỡi dao nhắm thẳng vào Dao Quang, muốn giết nàng.
Thẩm Uyên nheo mắt, lạnh lùng nhả ra hai chữ: “Lui ra.”
Giọng điệu của hắn như gió đông, không hề có độ ấm.
Các tướng sĩ vẫn không buông đao xuống, chặn trước mặt công chúa địch quốc đáng lẽ phải giết sống.
Thẩm Uyên lại mở miệng, giọng nói còn lạnh lẽo hơn cả lưỡi đao.
“Ta bảo các ngươi lui ra!”
Giọng nói Thẩm Uyên lạnh như băng, cảm giác áp bách nặng nề rơi xuống, mang theo khí thế bức người.
Tâm thần các tướng sĩ run lên, họ cúi đầu, chậm rãi thu tay. Các tướng sĩ lui về phía sau mấy bước, nhường một con đường.
Dao Quang không hề bị dao động. Nàng từng bước tiến về phía trước, làn váy khẽ đong đưa.
Dao Quang đi rất chậm, dạo bước mà đi, mỗi một động tác đều vô cùng thanh nhã, quý khí bức người.
Lúc này, hiện trường yên tĩnh khác thường.
Biểu hiện của Diệp Phạm khiến bọn họ hoàn toàn không thể dời mắt.
Kỹ thuật diễn mạnh mẽ của Hạ Hàn cũng không ép Diệp Phạm xuống.
Rõ ràng Diệp Phạm không nói gì, chỉ thông qua những vẻ mặt và động tác kia cũng đã thu hút được ánh mắt của mọi người. Khiến cho người ta không nhịn không quỳ xuống trước tài hoa của nàng.
Dao Quang lên xe phạm nhân. Cuối cùng nàng cũng nghiêng đầu nhìn Thẩm Uyên một chút.
Ánh mắt nàng bình thản, giọng nói cũng rất nhẹ nhàng.
“Thẩm tướng không cần đối đãi với ta như thế.”
“Tề quốc hủy diệt, Dao Quang vốn phải chịu chết. Chuyến này của Thẩm tướng, quả là vẽ thêm chuyện.”
Thẩm Uyên nắm chặt tay, lòng bàn tay nhói đau, nhắc nhở hôm nay địa vị giữa hai người đã cách xa.
“Ta làm việc bằng chính tấm lòng của ta.”
Chỉ một câu đơn giản, Thẩm Uyên không nói nhiều lời.
Hạ Hàn chăm chú nhìn Diệp Phạm, nói ra câu thoại này.
Anh giống như Thẩm Uyên.Thẩm Uyên bảo vệ Dao Quang là do quan tâm.
Mà anh chú ý Diệp Phạm cũng vì cô là người kia.
Làm việc toàn tấm lòng của mình, không vì bất cứ ai, bất cứ chuyện gì mà thay đổi.
Câu thoại này không biết là do lời kịch, hay do mang theo mấy phần thật lòng mà nói không rõ cũng không nói rõ.
Dao Quang quay mặt, không nhìn Thẩm Uyên nữa. Thẩm Uyên cũng im lặng không nói.
Trong xe phạm nhân có một cô công chúa kiêu hãnh ngồi đó, có một Thừa tướng trẻ tuổi thúc ngựa mà đi.
Giữa họ như có một khoảng cách không thể xóa nhòa, vĩnh viễn không thấy được giới hạn.
Mọi người đều đắm chìm trong thế giới do Diệp Phạm và Hạ Hàn tạo dựng. Tâm trạng của họ cũng phập phồng lên xuống theo hai người, cảm nhận được sự cô đơn và đau đớn trong đó.
Đạo diễn: “Cắt!”
“Rất tốt!” Cảnh có độ khó cao như vậy mà một lần là qua khiến đạo diễn rất vui mừng. Ông cũng không khỏi cảm khái bởi kỹ thuật diễn tinh tế của Hạ Hàn và Diệp Phạm.
Hôm nay khai máy suôn sẻ, xem ra các cảnh sau này cũng sẽ rất thuận lợi.
…
Hạ Hàn rời khỏi Ảnh Thị Thành. Anh ngồi trong xe thì bỗng nhớ đến lần trước gặp được Đô Đô ở nhà Trình Bình
Anh gõ ngón tay lên tay lái một cái.
Một giây sau, xe chuyển hướng, đi mất dạng.
Hạ Hàn vốn định về nhà nào ngờ ma xui quỷ khiến làm anh thay đổi chủ ý.
Xe chậm rãi chạy đến nhà Trình Bình.
Đúng lúc hôm nay Đô Đô ở nhà Trình Bình. Vì Diệp Phạm có chút việc phải đến công ty mà nhà dì Lý lại có chuyện nên Diệp Phạm đưa Đô Đô đến nhà Trình Bình, nhờ bà trông hộ Đô Đô nửa ngày.
Xe Hạ Hàn dừng trước cửa nhà Trình Bình.
Anh xuống xe, đi vào trong.
Dì Hà bước ra khỏi nhà, bà đang định đi siêu thị mua chút đồ.
Dì Hà thấy Hạ Hàn, gật đầu cười.
“Tiểu Tiểu có nhà không?”
Hạ Hàn dừng bước, nhìn dì Hà.
Dì Hà lắc đầu: “Tiểu Tiểu nói muốn đi học bơi nên đã ra ngoài rồi.”
Hạ Hàn: “Thôi dì đi làm việc đi.”
Dì Hà đi về phía cổng.
Sau khi dì Hà rời đi, tầm mắt Hạ Hàn chuyển về phía vườn hoa.
Lúc này, trong hoa viên không có ai, đứa bé mập mạp nghi ngờ anh là trộm cũng không thấy.
Hạ Hàn không nhìn nữa, đi vào nhà.
Hạ Hàn đẩy cửa ra, nhìn xuống.
Trước cửa có một đôi giày của bé trai, nho nhỏ, đặt trong góc.
Vẻ mặt Hạ Hàn khẽ động đậy, nghiêng đầu nhìn phòng khách.
Một giây sau, Hạ Hàn đối diện với một đôi mắt sáng lấp lánh.
Đô Đô đang ngồi ở ghế sofa, gương mặt tò mò nhìn Hạ Hàn đi đến.
Bé chớp chớp mắt rồi kêu một tiếng.
“Chú.”
Giọng Đô Đô truyền vào phòng bếp, Trình Bình đi ra.
“Hạ Hàn, sao cháu lại đến đây?”
Trình Bình rất ngạc nhiên.
Hạ Hàn: “Cháu vừa kết thúc công việc.”
Trình Bình kéo Hạ Hàn đến ghế sofa: “Cháu ở lại ăn cơm. Đúng lúc dì vừa nấu xong.”
Trình Bình thấy Đô Đô luôn nhìn Hạ Hàn nên cứ nghĩ hai người chưa từng gặp.
Trình Bình chỉ vào Hạ Hàn, nói với Đô Đô: “Đô Đô chưa từng gặp chú này nhỉ.”
Đô Đô cắp mông nhỏ, từ trên ghế trượt xuống.
Bé chạy đến cạnh Trình Bình: “Cháu từng gặp chú ấy nhiều lần rồi.”
Trình Bình ngỡ ngàng, bà nghĩ Đô Đô nhớ nhầm.
Đô Đô: “Chú ấy thích đi theo cháu.”
Trình Bình không biết gì, quay sang nhìn Hạ Hàn.
Hạ Hàn giải thích thay Đô Đô: “Cháu tình cờ gặp Đô Đô nhiều lần bên ngoài.”
Hai người từng gặp nhau nên Trình Bình cũng bớt lo Đô Đô thấy người lạ sẽ sợ.
Bà nhắc vài câu rồi lại vào phòng bếp.
Còn chưa bước vô phòng bếp, Trình Bình dừng bước, không kìm được quay đầu nhìn một cái.
Bà vô thức nhíu mày, cứ cảm thấy là lạ.
Đặc biệt là lúc Hạ Hàn đứng cạnh Đô Đô.
Trình Bình lắc đầu, đi vào phòng bếp.
Hạ Hàn hơi cúi người, khủy tay đặt trên đầu gối.
Anh cúi thấp người xuống, mở miệng gọi.
“Đô Đô, tới đây.”
Đô Đô không hề do dự, lộc cộc chạy tới trước mặt Hạ Hàn.
Bé ngửa đầu nhìn Hạ Hàn: “Chú, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Hạ Hàn sờ đầu Đô Đô.
Đô Đô gặp Hạ Hàn rất nhiều lần, thành ra Đô Đô đã coi Hạ Hàn là người thân quen.
Bé rất ngoan dựa vào đùi Hạ Hàn.
“Chú, vì sao chú mãi không về nhà?”
Đô Đô đến nhà Trình Bình rất nhiều lần mà chỉ gặp được Hạ Hàn mấy lần.
Hạ Hàn giải thích: “Bởi vì chú bề bộn nhiều việc, không thể thường xuyên về nhà.”
Đô Đô mặt buồn rười rượi: “Mẹ cháu cũng vậy. Mẹ vì Đô Đô mà phải làm việc rất vất vả.”
Đô Đô lại nói tiếp: “Vậy nên mỗi lần mẹ về thì đều ôm hôn Đô Đô.”
Đáy mắt Hạ Hàn hiện lên ý cười: “Vậy mẹ cháu rất yêu cháu nhỉ.”
Đô Đô gật đầu: “Đương nhiên rồi, như cháu yêu mẹ cháu vậy á.”
Đô Đô gãi đầu một cái: “Chú, chú tên gì thế?”
Hạ Hàn nhớ lại hình như anh chưa từng nói tên của mình với Đô Đô.
Hạ Hàn cười càng sâu: “Chú tên Hạ Hàn.”
Đô Đô gọi lại tên Hạ Hàn một lần: “Vậy cháu gọi chú là chú Hạ sao?”
Hạ Hàn gật đầu.
Hình như Đô Đô đang xoắn xuýt vụ gì. Bé suy nghĩ kỹ một lúc lâu, vẫn không kìm được nói.
“Chú, chúng ta là người quen đúng không?”
Hạ Hàn nhíu mày, anh luôn cảm thấy Đô Đô sẽ nói gì đó nữa.
Nụ cười bên khóe miệng của Hạ Hàn chưa từng biến mất: “Chúng ta là người quen thì sao?”
Đô Đô mong đợi nhìn Hạ Hàn, ngây thơ nói ra nguyện vọng của mình.
“Chú, cháu muốn chú tung cháu lên cao.”
Hạ Hàn giật mình, anh nhìn nhóc mập trước mặt dần méo miệng.
Đô Đô lên án nhìn Hạ Hàn: “Chú, không phải chú cảm thấy Đô Đô béo chứ?”
Hạ Hàn cười khẽ một tiếng, đôi mắt đen nhánh đầy ý cười.
Anh nói: “Có thể.”
Vừa dứt lời, Đô Đô phát hiện nguyện vọng của mình sắp được thực hiện.
Bé nhảy lên: “A a a.”
Hạ Hàn đồng ý, lập tức Đô Đô làm tư thế muốn ôm.
Bé giơ hai tay mập mạp, đôi mắt mãnh liệt biểu đạt một chuyện.
Muốn ôm! Muốn ôm! Muốn tung cao!
Hạ Hàn bế Đô Đô lên, nâng Đô Đô lên.
“Chuẩn bị xong chưa?”
Đô Đô rất phấn khích: “Xong rồi, chú có thể bắt đầu rồi.”
Hạ Hàn ném Đô Đô lên không trung, lại nhanh chóng tiếp được.
Hạ Hàn cứ nghĩ Đô Đô sẽ sợ, không ngờ bé lại vui vẻ vỗ tay nhỏ.
Đôi mắt to tròn phát ra ánh sáng.
Đô Đô sùng bái mà nhìn Hạ Hàn, trong lòng Hạ Hàn mền nhũn.
Giọng sữa nhỏ của Đô Đô vang lên trong căn phòng yên tĩnh.
“Chú, chú là siêu nhân của cháu sao?”