Edit: Heo ( Đây là bé editor lớp 9 đáng yêu chăm chỉ sẽ hợp tác edit với mình trong thời gian tới nhe^_________^)
Trong mắt của Đô Đô, những ai lợi hại đều là siêu nhân cả.
Trước đó, Đô Đô có xem qua phim của Hạn Hàn diễn trên TV, khi ấy bé đã cảm thấy Hạ Hàn rất tuyệt.
Nhưng bây giờ, chú ấy lại có thể nhẹ nhàng bế Đô Đô bay lên cao cao.
Đô Đô vẫn luôn nghĩ mẹ là lợi hại nhất, thế nhưng bây giờ chú có thể làm điều mà mẹ không làm được.
Bậy giờ Đô Đô đã hoàn toàn thích người đàn ông trước mặt mình.
“Chú, con vẫn muốn được bay lên cao nữa.”
Hạ Hàn chiều theo Đô Đô, tung Đô Đô lên cao rồi đỡ bé bằng lồng ngực vững vàng của mình.
Đô Đô uốn người một cái trong lòng Hạ Hàn, tâm trạng cực kỳ tốt.
Hạ Hàn thả Đô Đô để xuống, hành động vừa rồi của Hạ Hàn đã hoàn toàn chinh phục được Đô Đô.
Hạ Hàn ngồi xuống, Đô Đô lập tức leo lên ngồi vào phía bên phải của anh.
Hạ Hàn đúng lúc đứng dậy, Đô Đô giống như cái đuôi theo sau anh, anh đi đâu Đô Đô đi đó.
“Chú, nếu mỗi ngày đều được gặp chú thì thật tốt.”
Đô Đô ngửa mặt lên, mỗi câu mỗi chữ, biểu đạt rõ ràng ý của mình.
Hạ Hàn cảm thấy Đô Đô và mình rất thân thuộc, anh ngồi xổm xuống trước mặt Đô Đô.
“Chú cũng rất thích con.”
Đô Đô “oa” một cái vui vẻ, thậm chí bé còn đưa xe hơi nhỏ ở trên bàn cho Hạ Hàn.
Đây là mẹ cho Đô Đô, bé rất quý cái xe này, nhưng Đô Đô nguyện ý chia sẻ đồ chơi nhỏ này với Hạ Hàn.
Trình Bình ở trong bếp, nghe được tiếng cười khanh khách của Đô Đô phát ra từ phòng khách.
Trình Bình không nhịn được đi ra xem.
Hạ Hàn vốn là người lạnh nhạt khó gần, vậy mà lại có thể ở cùng với một đứa trẻ mình không quen biết, không khí còn hài hòa như vậy
Tính tình Hạ Hàn rất lạnh, không thích cười, nhưng bây giờ trên mặt chỉ toàn là ý cưới.
Một lớn một nhỏ, chơi với nhau rất vui. Không có chút khoảng cách nào.
Trình Bình thấy Hạ Hàn với Đô Đô rất giống nhau, như hai cha con vậy.
Trình Bình gõ nhẹ vào đầu, sao mình lại có suy nghĩ như vậy.
Hạ Hàn và Diệp Phạm chắc không thân quen. Chứ cùng đóng một bộ phim thì sao hai người họ lại chả giao lưu với nhau?
Mặc dù Trình Bình tự giải thích cho mình, nhưng chuyện này đã gieo vào trong lòng bà một hạt mầm.
Qua mấy ngày, Diệp Phạm đi tới Ảnh Thị để quay xong phần còn lại.
Diệp Phạm trang điểm và thay xong trang phục, đứng giữa ánh đèn.
Phân đoạn này là lúc Thẩm Uyên áp giải Dao Quang hồi kinh, gần đến kinh thành thì Dao Quang đổ bệnh. Thẩm Uyên không để ý đám người phản đối, khăng khăng ôm lấy Dao Quang, bắt thái y chữa trị cho nàng.
Máy quay bắt đầu ghi hình.
Thẩm Uyên phát hiện Dao Quang tựa vào tù xa, sắc mặt tái nhợt, gương mặt có chút đỏ, tức khắc biết nàng đã bị bệnh.
Thẩm Uyên nhìn về phía thị vệ, âm thanh lạnh lùng nói: “Mở cửa xe.”
Thị vệ giật mình, ngăn lại nói: “Thẩm tướng, cứ vậy vào trong là không thích hợp.”
Mặt Thẩm Uyên lạnh đi, liếc mắt nhìn hắn, đôi mắt đen tựa như màn đêm tĩnh mịch, ngưng kết hơi lạnh thấu xương.
“Bản tướng không muốn nói lại lần hai.”
Nếu như thị vệ chống lại, một giây sau hắn sẽ lấy đi tính mạng của tên thị vệ.
Thân thể thị vệ run lên, hắn hít sâu một hơi, mở xe chở tù ra.
Thẩm Uyên lập tức tiến lên, cẩn thận từng li từng tí ôm lấy Dao Quang. Dao Quang đã hôn mê, nàng mặc cho Thẩm Uyên ôm, đầu rũ ở trên vai Hạ Hàn.
Hơi thở của Diệp Phạm thoáng qua cổ Hạ Hàn.
Một hương thơm như có như không tỏa ra từ người Diệp Phạm.
Sắc mặt Hạ Hàn trầm xuống, đáy mắt màu mực cuồn cuộn.
Hạ Hàn nắm chặt tay, ôm chặt lấy cơ thể mềm mại của Diệp Phạm vào lòng.
Hạ Hàn cố gắng để không nghĩ nhiều, tiếp tục diễn xong phân đoạn.
Thẩm Uyên ôm Dao Quang, nghiêm nghị nói: “Thái y đâu?”
“Thẩm tướng, không thể…”
Cả người Thẩm Uyên trầm xuống, không khí xung quanh lạnh đi, cảm giác áp bách không tả.
“Hoàng Thượng lệnh ta mang công chúa hồi kinh, ngươi dám chống lại thánh chỉ?”
Hắn ôm Dao Quang, giọng nói mãnh liệt khiến người khác không thể phản bác.
“Cắt!”
Đạo diễn vừa dứt lời, Hạ Hàn lập tức thả Diệp Phạm xuống. Chân chạm đất, cô bước qua tạo khoảng cách.
Hạ Hàn lại trở về là một ảnh đế cao lãnh, nét mặt của Diệp Phạm cũng trở lại bình thường.
Hành động lúc nãy của bọn họ rất thân mật, nhưng hiện tại tất cả đều trở thành bình thường, như không có chuyện gì xảy ra.
Diệp Phạm đi qua một bên, cô và Hạ Hàn tiếp xúc thân thể với nhau chẳng qua là yêu cầu của kịch bản, còn lại không có quan hệ.
Hạ Hàn như có như không nhìn qua Diệp Phạm, rất nhanh rồi không nhìn nữa.
Một lát nữa mới quay phần tiếp theo, Diệp Phạm xem lại kịch bản, còn Hạ Hàn thì hướng về phía đạo diễn nói: “Đạo diễn.”
Đạo diễn đi tới: “Cậu có ý tưởng gì sao”
Đạo diễn biết Hạ Hàn có rất nhiều ý tưởng, hồi trước đã từng hợp tác qua, anh thường có thể đưa ra những thứ mà người ta không nghĩ tới
Hạ Hàn: “Phân đoạn này, có thể hay không thêm một vài cảnh nữa?”
Hạ Hàn hạ thấp giọng, nói về kịch bản với đạo diễn.
Diệp Phạm không nghe rõ bọn họ bói cái gì, chỉ thấy đạo diễn liên tục gật đầu, dáng vẻ rất hài lòng.
Một lát sau, đạo diễn gọi Diệp Phạm tới: “Diệp Phạm, lát nữa chỗ kịch bản này sẽ diễn thêm một đoạn nữa.”
Diệp Phạm nhìn về phía đạo diễn.
“Đoạn tăng thêm này Hạ Hàn sẽ giúp cô trong lúc diễn, lúc này thì hai người phải ăn khớp với nhau.”
Diệp Phạm gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu. Cảnh tiếp theo bắt đầu.
Đạo diễn nhìn Hạ Hàn và Diệp Phạm đang đứng giữa studio, trong lòng trầm tư.
Ông cũng rất tò mò, Hạ Hàn chủ động nói rằng phải thêm đoạn này, hiện tại Hạ Hàn phải làm sao để diễn cho đúng?
Đạo diễn rất tin tưởng Hạ Hàn, tin tưởng anh có thể tạo ra hiệu quả tốt hơn.
Đạo diễn giơ tay lên: “Bắt đầu.”
Diệp Phạm dựa vào tường, nhắm mắt lại.
Đây là phân đoạn Hạ Hàn nới thêm vào, cô chỉ cần phối hợp theo anh là được.
Hạ Hàn cầm lấy chén thuốc, đưa tới bên miệng của Diệp Phạm. Hắn cẩn thận từng li từng tí giúp cô uống hết chén thuốc. Ánh mắt từ đầu tới cuối chỉ nhìn vào Diệp Phạm, một khắc cũng không dời đi.
Biểu cảm của Hạ Hàn ôn nhu như vậy, anh thâm tình khiến cho người khác phải động tâm.
Chỉ khi Dao Quang hôn mê, Thẩm Uyên mới hiện ra cảm xúc chân thật nhất.
Mọi người đều nhìn về phía Hạ Hàn, không khỏi có ý nghĩ, Dao Quang ở trong lòng Thẫm Uyên đến cuối cùng là chiếm vị trí như thế nào?
Bây giờ hai người là thù địch của nhau, vậy sau này hai người sẽ như thế nào?
Hạ Hàn thêm đoạn này quả là vô cùng tốt.
Theo lý mà nói, tới đoạn này là xong, nhưng đạo diễn thấy Hạ Hàn lại không đứng dậy, kỳ quái, chẳng lẽ Hạ Hàn còn muốn diễn tiếp?
Hạ Hàn chỉ nói phải thêm đoạn chiếu cố Dao Quang, cũng không nói sẽ có thêm cảnh khác. Chẳng qua, đạo diễn biết, Hạ Hàn làm như thế, nhất định có dụng ý riêng của anh.
Đạo diễn không nói “ngừng”, khiến cho mọi người không dám phát ra âm thanh.
Bọn họ đều nhìn Hạ Hàn và Diệp Phạm.
Lúc này, Hạ Hàn đưa tay, vén tóc Diệp Phạm.
Trán Diệp Phạm trắng nõn, làm rõ những vết thương trên đó.
Hạ Hàn nhìn Diệp Phạm, ánh mắt tràn đầy vẻ đau lòng.
Đó là Thẩm Uyên thương tiếc Dao Quang, cũng là Hạ Hàn thương tiếc cho Diệp Phạm.
Hiện tại rõ ràng chỉ là đang diễn, nhưng anh lại nhớ tới lúc Diệp Phạm làm thế thân, những cảnh khổ nhất, mệt nhất đều do cô diễn.
Đoạn thời gian đó trên thân Diệp Phạm chi chít những vết sẹo. Cô kiên cường như vậy, dường như không thứ gì có thể khiến cô từ bỏ.
Có lẽ, từ lúc ấy, anh biết mình đã bắt đầu chú ý tới cô.
Không, sớm hơn trước nữa.
Hạ Hàn ngưng mắt, ánh mắt dừng tại khuôn mặt Diệp Phạm, ngón tay cứ thế lướt nhẹ trên mắt Diệp Phạm.
Anh nhớ kỹ lúc Diệp Phạm cười, con mắt sẽ cong lên một chút, khi đó vẻ lạnh lùng cũng biến mất theo.
Mạnh mẽ và ôn nhu, hai loại mâu thuẫn tại ra sự đặc biệt của Diệp Phạm, lại hòa hợp rất đúng chỗ.
Anh càng ngày càng hiếu kỳ, Rốt cuộc Diệp Phạm là loại phụ nữ gì.
Anh không nhịn được sẽ đi thăm dò, sẽ chú ý cô, để muốn biết hết mọi thứ về cô.
Không biết từ khi nào, loại cảm giác này càng ngày càng rõ ràng. Giống như khắc vào trong trí nhớ, đến không thể quên.
Còn có tiếng đàn của cô, nó rất quen thuộc giống như từng khắc ghi trong lòng anh.
Diệp Phạm nhắm mắt, không thấy mọi chuyện bên ngoài.
Nhưng cô có thể cảm nhận được, Hạ Hàn đang đến gần cô, hơi thở lạnh lẽo của anh cứ vây quanh cô.
Diệp Phạm có chút căng thẳng. Tim cũng đập nhanh hơn bình thường, lông mi cô khẽ rung.
Hành động nhỏ này của Diệp Phạm đều bị Hạ Hàn nhìn thấy. Khóe mắt anh nâng lên, cười nhẹ một cái.
Tay Hạ Hàn chậm rãi di chuyển, cuối cùng dựng lại trên môi Diệp Phạm.
Đôi môi hồng rất đẹp lại còn cực kỳ tinh xảo.
Tay Hạ Hàn nhẹ nhàng vuốt ve môi cô, giống như miêu tả vành môi cô.
Lực đạo rất nhẹ, tỉ mỉ và ôn nhu, giống như rất nhớ nhung.
Hạ Hàn không phủ nhận, thêm đoạn này là giúp kịch bản thêm hay và cũng là tâm tư của anh.
Từ trước tới giờ anh vẫn luôn là người biết tự kiềm chế nhưng hiện tại đứng trước Diệp Phạm lại mất kiểm soát.
Đầu ngón tay của Hạ Hàn truyền đến cảm xúc mềm mại, loại mềm mại này cứ ở mãi nơi đó
Trong lúc tất cả yên lặng, chỉ riêng có không khí mập mở đang truyền đi khắp nơi.
Hạ Hàn nhìn vào Diệp Phạm, nhất thời không biết làm gì.
Hạ Hàn dừng vài giây, không tiếp tục động tác đó nữa.
Anh lại có thể quên rằng bây giờ mình là đang diễn.
Diệp Phạm không biết Hạ Hàn tại sao muốn thêm phân đoạn này, nhìn qua cũng chỉ giúp cho kịch bản thêm hay nhưng không biết tại sao trong lòng Diệp Phạm có chút hoảng.
Phản ứng của Hạ Hàn rất kỳ lạ, hai người như thế nhìn qua có vẻ thân mật, Diệp Phạm cảm thấy có chút không quen.
Nên cô đã quyết định làm một việc.
Diệp Phạm hơi nghiêng đầu, khiến ngón tay Hạ Hàn trượt ra khỏi môi cô.
Sau đó, môi Diệp Phạm khẽ mở, kêu lên một tiếng.
“Thẩm Uyên.”
Giọng nói rất nhỏ, giống như Dao Quang chỉ vô tình gọi trong lúc hôn mê.
Hạ Hàn nhanh chóng phát hiện động tác nhỏ của Diệp Phạm, nó khiến anh bừng tỉnh.
Hạ Hàn thu lại những cảm xúc mãnh liệt đang dâng trào, lập tức tiến vào nhân vật, một lần nữa trở thành Thừa tướng trẻ tuổi.
Hạ Hàn mở miệng, giọng nói nghẹn ngào trầm thấp rơi xuống.
“Dao Quang, là ta đến chậm.”
Đây chỉ là một đoạn mới được thêm vào, không ai phát hiện được sự khác thường của Hạ Hàn.
Đạo diễn kích động hô một tiếng: “Tốt!”
“Hạ Hàn, cậu thêm đoạn này quả thật rất tốt, tôi còn tưởng cậu chỉ muốn giúp Dao Quang, không nghĩ tới phía sau sẽ thêm một đoạn như vậy, thật sự làm tôi quá bất ngờ.”
Chỉ sửa một đoạn nhỏ trong kịch bản, đã khiến cho tình cảm của Thẩm Uyên đối với Dao Quanh khắc sâu thêm.
Là yêu nhưng không yêu, không nhịn được sẽ đến gần.
Hạ Hàn thêm đoạn này vào quá hoàn hảo, tạo ra một cú dứt điểm tuyệt vời.
Hạ Hàn nhẹ cong môi, không nói gì, anh nhìn sắc mặt Diệp Phạm, càng thêm thâm thúy, ý vị không rõ.
Cuối cùng sau một ngày vất vả Diệp Phạm cũng quay xong, cô chào hỏi đạo diễn và nhân viên công tác rồi mới đi lên phòng trang điểm tẩy trang.
Diệp Phạm không thích để mặt trang điểm quá lâu như vậy rất dễ hại da.
Bình thường sau khi quay xong, cô đều sẽ tẩy trang.
Dù Diệp Phạm có tẩy hết lớp trang điểm thì cũng không ảnh hưởng tới gì tới gương mặt xinh đẹp của cô.
Cho dù là không trang điểm thì một cái nhấc tay của Diệp Phạm vẫn rất đẹp.
Thợ trang điểm giúp Diệp Phạm tháo phụ kiện xuống.
Diệp Phạm phụ một tay, gỡ những cây trâm cài tóc xuống.
Một chỗ khác, Hạ Hàn đã hoàn tất phần diễn, anh đi qua hành lang dài dằng dặc.
Hạ Hàn bước đi, diễn viên và nhân viên công tác đều nhìn anh gật đầu một cái.
Hạ Hàn đã thay trang phục diễn ra, anh để khá nhiều đồ ở phòng trang điểm, nên đến đó lấy rồi rời đi.
Cửa phòng trang điểm không hoàn toàn đóng nhưng Hạ Hàn vẫn gõ cửa ba cái.
Rồi mới đẩy cửa vào.
Theo cửa phòng mở ra, đèn trong phòng chỉ chiếu xuống một chỗ, chiếu sáng Hạ Hàn sau lưng đầu này hành lang.
Lúc này, bên trong phòng trang điểm chỉ còn lại hai người.
Diệp Phạm ngồi trước bàn trang điểm, tháo xuống hết tất cả phụ kiện trên đầu.
Mái tóc dài của cô rũ xuống một bên.
Bởi vì Diệp Phạm phải búi tóc để diễn cả một ngày nên bây giờ tóc cô có hơi xoăn.
Lúc Hạ Hàn đi vào, cô đang vuốt mái tóc của mình.
Một giây sau, Diệp Phạm ngẩng đầu nhìn vào gương thì thấy Hạ Hàn đang đứng phía sau, động tác cô dừng lại.
Trong gương, Hạ Hàn đang nhìn cô.
Ánh mắt hai người chạm nhau.
Mắt Hạ Hàn sâu thẳm khó nắm bắt, khiến người khác không biết anh đang nghĩ gì.
Thân hình anh cao lớn, che khuất ánh sáng in đậm cái bóng của mình.
Diệp Phạm nghĩ Hạ Hàn tới lấy đồ nên cô không mở miệng, đơn giản gật đầu một cái.
Cô tiếp tục chải mái tóc của mình.
Diệp Phạm tiếp tục công việc của mình, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận rõ ánh mắt đang nhìn chằm chằm cô.
Luôn nhìn cô, chưa từng rời khỏi.
Diệp Phạm ngẩng đầu lần nữa.
Hạ Hàn vẫn đứng đó không di chuyển.
Diệp Phạm nắm chặt tay, cô vô thức nhìn Hạ Hàn cười một cái.
Môi Hạ Hàn khẽ nhấc, mắt mang ý cười nhàn nhạt.
Đợi đến Diệp Phạm chỉnh lý tốt trang điểm vật trên đài thời điểm, cô lần nữa ngước mắt lên nhìn.
Hạ Hàn đã đi.
Diệp Phạm đi khỏi phòng trang điểm, con đường bên ngoài không một ai.
Đêm vào thu, không khí hơi lạnh, còn có gió vào buổi tối.
Ban ngày có rất nhiều đoàn làm phim tới lui để quay phim nên mới có cảnh xung quanh toàn là người của đoàn phim.
Hiện giờ là ban đêm, Diệp Phạm hôm nay còn ra trễ, các đoàn làm phim hầu như đều kết thúc công việc.
Kết thúc công việc vào thời điểm trễ như vậy Ảnh Thị trông có vẻ khá yên tĩnh.
Cách đó không xa có một chiếc xe đang đứng đợi, Diệp Phạm chưa đi quá xa, lại chú ý tới có một bóng người.
Hạ Hàn đang dựa vào tường, gương mặt nửa ẩn nửa hiện, dưới ánh đèn đường.
Ánh mắt anh hướng về phía Diệp Phạm như đang đợi cô.
Diệp Phạm ngẩn người.
Cô nhớ trước đây có quá nhiều việc trùng hợp, còn có hôm nay đạo diễn nhất thời tăng thêm kịch bản, luôn cảm thấy là lạ chỗ nào.
Nếu như phân đoạn kia là Hạ Hàn cố tình thêm vào, vậy thì cô phải giữ khoảng cách nhất định với anh.
Đợi đến Đô Đô lớn thêm chút nữa, rất nhiều chuyện không thể nói dối mãi được.
Mục đích của Diệp Phạm rất đơn giản, là cố gắng kiếm thật nhiều tiền, để nuôi lớn Đô Đô.
Trừ đóng phim có những chuyện liên quan đến Hạ Hàn, còn lại cô không muốn có bất cứ quan hệ gì với anh.
Gặp được cô ở đây, giọng nói Hạ Hàn trầm thấp vang lên.
Anh nhớ kỹ tên của cô, đơn giản chỉ có hai chữ, âm thanh lúc anh gọi tên cô đặc biệt dễ nghe.
“Diệp Phạm.”
Diệp Phạm không có cách nào khác, chỉ có thể chừng mực đi tới.
Cô dừng trước mặt Hạ Hàn, Ảnh Thị nằm cách biệt ở bên trong, chỉ có đèn đường sáng rực rỡ cách đó không xa.
Hai người thấy rõ mặt nhau, nhưng không đoán ra được người đối diện đang nghĩ gì
“Chuẩn bị về nhà?” Giọng Hạ Hàn trầm tĩnh, giống như đang trò chuyện.
Diệp Phạm gật đầu: “Ừ, còn anh?”
“Lát nữa mới về.” Hạ Hàn hơi cúi người, “Diễn không sai, tiến bộ rất lớn.”
Diệp Phạm đối mặt với Hạ Hàn, mắt cô trong trẻo hoàn toàn trái ngược với ánh mắt thâm thúy của Hạ Hàn.
Hai người không hẹn mà nghĩ tới lần đối diễn với nhau.
Giọng Diệp Phạm thanh lãnh sạch sẽ, vào thẳng vấn đề: “Ngày hôm nay là anh cố ý thêm phân đoạn kia?”
Bất luận Hạ Hàn có ý gì thì cô vẫn mong anh bỏ đi ý nghĩ đó.
Hạ Hàn dừng vài giây, nở nụ cười thản nhiên: “Nếu như tôi nói phải thì sao?”
Diệp Phạm khẽ giật mình, cô cứ nghĩ Hạ Hàn sẽ né tránh vấn đề này, không nghĩ tới câu trả lời của anh lại thẳng thắn như vậy.
Cô chuyển đề tài: “Hạ Hàn, có một số chuyện anh không rõ.”
“Thật sao?” Hạ Hàn cẩn thận nói ra hai chữ này, đáy mắt hiện lên một tia thú vị.
Anh cảm thấy thích thú đánh giá một lượt.
Hạ Hàn cẩn thận đánh giá Diệp Phạm: “Tôi ngược lại cảm thấy không hối hận vì quyết định này.”
Diệp Phạm bình tĩnh nói: “Có chuyện này tôi phải nói cho anh.”
Nếu Hạ Hàn biết cô đã có một đứa con thì sẽ không còn bất kỳ sự thích thú gì.
Hiện tại Đô Đô vẫn chưa lớn, dù Hạ Hàn có gặp qua Đô Đô, cũng sẽ không phát hiện ra gì đó đặc biệt.
Hạ Hàn sẽ không điều tra Đô Đô, và không hoài nghi Đô Đô có phải con của mình hay không.
Dù sao, năm nay đóng phim, cô và Hạ Hàn mới quen biết nhau, tám cái gậy tre cũng không dính dáng gì đến hai người
“Hừm, muốn nói cái gì?” Mặt Hạ Hàn nhìn chằm chằm vào Diệp Phạm, gió đêm thổi rào rào, khiến cho hơi thở anh thoảng qua.
Hạ Hàn như nhận ra rằng Diệp Phạm đang do dự, anh cười: “Nói thẳng.”
Diệp Phạm mở mắt đối đầu với ánh mắt của Hạ Hàn.
Cô nói với giọng điệu nghiêm túc: “Thật ra, tôi đã có một đứa con sắp 3 tuổi.”
Không khí nhất thời yên tĩnh lại.
Diệp Phạm nhìn qua Hạ Hàn, trong anh vẫn rất thản nhiên. Cô thở phào một hơi, quả thật Hạ Hàn rút lui cô chỉ cần giấu kỹ Đô Đô là được.
Lúc này.
Đột nhiên Hạ Hàn cong môi cười, chậm rãi nói ra hai chữ.
“Tôi biết.”