Trong lúc những vị quyền cao chức trọng trong Ma giáo đến nhà họ Khúc làm khách, Thoa Thục Quyên cũng khá bận rộn với việc nhà mình.
Tính ra từ lúc nàng trở về nơi đây thì nàng còn chưa gây sự với ai trong nhà luôn ấy, không biết tại sao mấy người này lại không ưa nàng.
Hay là do họ cho rằng nàng nhiều năm phiêu bạt đó đây nên không cùng đẳng cấp với họ?
Dù là lý do gì đi chăng nữa, Thoa Thục Quyên cũng cóc thèm quan tâm, mặc cho họ cứ nhai đi nhai lại cái chuyện nàng không có vẻ nhẹ nhàng thanh thoát.
Cha còn luôn nhắc khéo nàng rằng bản thân đã lớn rồi, cho nên nàng cũng cần ra dáng tiểu thư để được lòng mọi người, nhất là các trưởng bối.
Bản thân nàng chắc lại cần trưởng bối trong cái nhà này yêu thương quá cơ.
Thoa Thục Quyên không cho rằng bản thân nàng có cái gì khác người.
Lễ nghĩa nàng vẫn có đủ, hành vi thường ngày cũng không khác người bình thường là bao.
Miễn không chọc điên nàng lên thì nàng đâu có tác động lại bằng bạo lực.
Không lẽ mọi người lại muốn nàng mặc xác cho người ta đánh chửi rồi khóc bù lu bù loa đi cáo trạng à?
Bọn họ nhận định nàng không ra dáng tiểu thư khuê các thì mặc họ.
Nàng cũng chẳng cần được yêu mến mà làm đủ trò để lấy lòng người khác.
Nghĩ lại thì bản thân nàng muốn tiền có tiền, muốn địa vị có Ma giáo phù trợ, muốn thế lực có Ma giáo bảo kê.
Chẳng có cái lý do gì mà nàng lại phải đi lấy lòng những kẻ yếu thế hơn mình cả.
Bây giờ mọi người lắc đầu ngán ngẩm mỗi khi nhắc đến nàng nhưng Thoa Thục Quyên tin rằng chỉ cần bản thân lộ ra chuyện có quen biết Vương gia quyền cao chức trọng, thánh nữ của Ma giáo và là con buôn bí ẩn thì đám người này sẽ quay sang nịnh nọt lấy lòng nàng ngay.
Khi đó từ “Đừng có học theo Thoa Thục Quyên” sẽ thành “Ngươi nhìn Thoa Thục Quyên mà học tập”.
Có điều nàng chẳng có cái lý do gì để lấy thành tích của mình làm rạng danh cho những kẻ ở đây.
Đối với mấy kẻ lạ mặt lấp ló ở cửa phụ, cũng là lối đi nàng hay đi lại, Thoa Thục Quyên chính thức thượng cẳng tay hạ cẳng chân.
Tiếp theo nàng mang mấy kẻ này ném ở một con ngõ tăm tối nào đó.
Nàng chợt nhận ra bản thân có tiếp tục giả ngơ cũng chẳng mang lại cái lợi ích gì cả, cứ trực tiếp vung nắm đấm ra nói chuyện là được rồi.
Những kẻ không biết chút võ công nào như thế này chẳng bao giờ có thể khiến nàng bị lộ thân phận được.
Có chăng người ta cũng chỉ đồn thổi rằng nàng là một mụ điên thích đánh nhau thôi.
Vừa ném người xong không bao lâu, sư đệ đã xông đến: “Sư tỉ, có người muốn gây sự với người của tỉ kìa!”
Quay qua quay lại cũng chỉ có cái cửa hàng hai mặt tiền ngay vị trí sầm uất nhất kia là thứ khiến người ta dòm ngó nhiều nhất thôi.
Nhưng người đến không phải vì muốn mua lại hay là phá chuyện buôn bán mà muốn gặp người đứng sau cửa hàng, tất nhiên người đó không phải tay chưởng quầy mà là nàng.
Bình thường người ta sẽ gửi thư hoặc chưởng quầy sẽ ghi lại thông tin trước, nàng sẽ xem qua thân phận người ta rồi mới quyết định có lộ diện hay không.
Còn việc có người nhất quyết muốn đợi thì trước nay người ta có chờ đến chiều cũng chưa bao giờ gặp được.
Cho nên ở cửa hàng đó đã hình thành một cái luật ngầm mà thương nhân nào muốn hợp tác cũng biết.
“Bình thường thì cứ mặc người ta chờ là được, hôm nay có người mang thân phận cao đến à?”
Sư đệ: “Hai người đó tự nhận là tiểu thư và thiếu gia của phủ Tướng quân đấy ạ! Họ nói nếu tỉ không xuất hiện thì họ sẽ không để cửa hàng được yên ổn đâu”
Thoa Thục Quyên thiếu điều nổi điên: “Ta đây là sư tỉ của Vương gia còn chưa khoe! Hai người đó có là người nhà của Tướng phủ thì cũng có phải là Tướng quân thật đâu! Chưa kể Tướng quân chỉ có ba người con trai, ta chưa nghe nói lão ấy có người con gái nào.
Ra vẻ quyền thế cái gì, còn dám đe doạ người làm của ta nữa!”
Thở dài một hơi, Thoa Thục Quyên cũng bình tĩnh lại, đâu phải tự nhiên hai chữ “cường quyền” xuất hiện xuyên suốt trong lịch sử đâu.
Kẻ có quyền thì làm cái gì cũng trở nên dễ dàng hơn bao giờ hết.
Cho nên khi nghe đến quan lớn thì những người ở cửa hàng hay bất kì thường dân nào trở nên sợ hãi cũng là điều dễ hiểu.
Thoa Thục Quyên: “Đệ thử nói xem nếu bây giờ ta đấm cho hai người kia vêu mõm thì ta có được cha ta đuổi ra khỏi nhà cũng như cắt đứt quan hệ không?”
Sư đệ: “…”
Thoa Thục Quyên: “Sợ cái gì! Thông qua Dương Lăng thì ta đã biết mặt cả Tướng phủ từ lâu.
Hai người này hẳn là kẻ giả mạo, để ta xem ở cái nơi toàn quý nhân như cái thành này, ai lại to gan đến thế”
Thoa Thục Quyên đến cửa hàng với tốc độ bàn thờ nhưng lại không nói chuyện với một nam một nữ kia trước mà chỉ xem qua những mặt hàng đang bày bán như một người mua bình thường, nhân đây nàng cũng quan sát hai người kia.
Trong lúc này, sư đệ đã chạy tới phủ Tướng quân thuật lại tình hình cho cả nhà lão ấy nghe, sẵn tiện đưa lão ấy đến đây chiêm ngưỡng hai chiếc nhan sắc tự nhận là hậu nhân của lão ấy.
Gì thì không biết, tốc độ hóng biến của lão ấy còn đỉnh cao hơn cả Hữu hộ pháp chứ chẳng đùa được đâu.
Đúng như dự đoán, lão Tướng quân chạy đến đây với tốc độ không tưởng, theo sau lão là ba người con trai cùng một nhóm kỵ binh.
Tướng quân không phải người thích nói nhiều, cũng không quan trọng lễ nghĩa gì, nàng chưa kịp chào hỏi đàng hoàng thì lão đã hỏi: “Thục Quyên, nghe nói ở đây có người tự nhận là con của ta hả?”
Thoa Thục Quyên vươn tay chỉ đến một nam một nữ lạ mặt đang tái mét mặt mày ở góc kia.
Tướng quân châm chọc: “Ối trời, các ngươi có muốn nhận tổ quy tông thì cũng nên tìm đến ta mới phải, tự nhiên chạy đến một cửa hàng của lương dân làm cái gì không biết!”
Trước nay lão cũng chỉ có một người vợ, lão cũng không trăng hoa bên ngoài nên không có lý nào lại có con riêng mà bản thân không biết được.
Cho nên lão dám nhận định hai tên này chỉ là kẻ mạo danh thôi.
Chẳng để hai người kia kịp nói hết những lời cầu khẩn xin tha, Tướng quân đã cho người áp giải cả hai ra khỏi cửa hàng.
Thoa Thục Quyên nhìn cách giải quyết nhanh gọn dứt khoát của lão, nàng lại nhìn về những người đang có mặt ở đây, sư đệ đâu rồi? Lẽ ra giờ này hắn phải đi cùng mấy người ở Tướng phủ mới đúng, võ công của hắn cao hơn những người này nhiều nên không có cái chuyện đuổi theo không kịp.
Vừa định nhắc đến sư đệ, sư đệ đã đến nơi, trên tay còn ôm theo một túi đồ ngọt: “Mọi chuyện xong rồi à?”
Thoa Thục Quyên: “Không lẽ lại xử phạt người ta ở ngay cửa hàng này?”
Nhìn vẻ mặt thất vọng thấy rõ của hắn, Thoa Thục Quyên cũng đến cạn lời.
Lão Tướng quân ấy có bao giờ rề rà trong chuyện gì đâu, dễ gì hai tên kia có thể hiện diện ở đây để cho hắn chiêm ngưỡng quá trình “hàn huyên tâm sự”.
Nhìn đến chưởng quầy đang xem sổ sách với vẻ mặt lạnh như tiền, đại thiếu gia Tướng phủ mới lân la hỏi chuyện: “Nhìn ngươi bình tĩnh nhỉ? Không có vẻ sợ sệt hay bất ngờ như những người làm khác!”
Chưởng quầy: “Ngay cả Vương gia còn phải gửi thư để gặp mặt chủ nhân, không có lý nào lại có người nhà của các quan mà lại không biết điều này!”
Vì sự tồn tại của Vương gia cao hơn quan nhiều nên chẳng có vị quan nào lại cố ý muốn tỏ ra bản thân đặc biệt bằng cách ra lệnh cho Thoa Thục Quyên đến gặp mình, người nhà của bọn họ lại càng không bởi làm vậy có khác gì khiêu khích quyền uy của Dương Lăng đâu.
Thực tế Dương Lăng hoàn toàn biết được cách để liên lạc và gặp nàng, bức thư hẹn gặp ở cửa hàng chỉ là một hình thức để nhấn mạnh cho người ở đây thấy cửa hàng này không hề đơn giản và kẻ đứng sau là một người cực kì ghê gớm mà thôi..