Tessa thấy Henry nổi bật với mái tóc đỏ giữa những Nephilim. Charlotte cũng ở đó, ăn mặc như đàn ông trong bộ đồ chiến đấu màu đen, hệt như những người phụ nữ trong cuốn sách Thợ Săn Bóng Tối của Tessa. Chị trông nhỏ nhắn, kiên định và dũng mãnh kì lạ. Và ở đó có Jem. Bộ đồ đi săn khiến anh thêm trắng giật mình, và những Ấn Ký đen trên da anh nổi bật như mực trên giấy. Trong đám đông, cô nhận ra Gabriel Lightwood cùng ông bố Benedict, Highsmith mảnh dẻ tóc đen, và sải bước sau họ là Magnus với những tia lửa xanh bay lên từ bàn tay.
Will thở ra và chút sắc màu đã trở lại với gương mặt anh. “Anh không chắc họ sẽ tới,” anh lầm bầm, “nhất là khi máy Lân Tinh hoạt động thế này.” Anh không nhìn những người bạn và quay sang bảo Tessa, “Tới chỗ anh trai em đi,” anh nói. “Như vậy em sẽ tránh được chốn hỗn loạn nhất. Anh mong vậy.”
Anh quay người rời đi mà không buồn liếc lại. Các ma cà rồng còn lại, những kẻ sống sót sau trận hỏa hoạn – hay bởi Will – bị dồn vào giữa vòng bao vây của các Thợ Săn Bóng Tối. De Quincey đứng vượt trội trong nhóm, gương mặt méo mó vì giận; áo hắn đỏ vết máu – của hắn hay của người khác, cô không rõ. Những ma cà rồng khác líu ríu sau lưng hắn như lũ gà con nấp sau cánh gà mẹ, trông vừa dữ tợn vừa khốn khổ.
“Luật,” de Quincey rít lên khi Benedict Lightwood tiến tới cùng lưỡi kiếm sáng loáng khắc các chữ rune đen thẫm. “Luật bảo vệ chúng tôi. Chúng tôi đầu hàng. Luật…”
“Các vị đã phạm Luật,” Benedict nói. “Vì vậy Luật không còn bảo vệ các vị. Hình phạt là cái chết.”
“Một người phàm,” de Quincey nói và liếc về phía Nathaniel. “Một người phàm cũng vi phạm Luật Hiệp Ước…”
“Luật không áp dụng với người phàm. Họ không cần tuân theo luật lệ của cái thế giới họ không biết tới.”
“Hắn là thứ vô giá trị,” de Quincey nói. “Anh không biết hắn vô giá trị tới mức nào đâu. Anh thật sự muốn phá vỡ mối liên minh của chúng ta chỉ vì một người phàm vô giá trị?”
“Đó không chỉ là một người phàm!” Charlotte hét lên, và chị rút tờ giấy Will lấy từ thư viện ra khỏi áo. Tuy cô không thấy nhưng hẳn Will đã đưa nó cho chị. “Những câu chú này là sao? Anh nghĩ chúng tôi sẽ không tìm ra chúng sao? Loại… loại ma thuật này bị Hiệp Ước nghiêm
cấm!”
Gương mặt bình thản của de Quincey lộ ra một chút ngạc nhiên. “Cô tìm thấy nó ở đâu?”
Môi Charlotte mím chặt thành một đường mảnh. “Không quan trọng.”
“Dù cô nghĩ mình biết gì…” de Quincey bắt đầu.
“Chúng tôi biết đủ rồi!” Giọng Charlotte tràn ngập tức giận. “Chúng tôi biết anh thù ghét chúng tôi! Chúng tôi biết mối quan hệ đồng minh giữa chúng ta chỉ là giả!”
“Và giờ ghét Thợ Săn Bóng Tối là vi phạm Luật Hiệp Ước sao?” De Quincey nói, nhưng giọng hắn không còn ngạo báng nữa. Hắn có vẻ rối trí.
“Đừng đùa với chúng tôi,” Benedict quát. “Sau những gì chúng tôi làm cho anh, sau khi chúng tôi thông qua Hiệp Định thành Luật… Vì sao? Chúng tôi đã cố khiến các anh bình đẳng với chúng tôi…”
Gương mặt de Quincey cãi lại. “Bình đẳng? Anh không biết từ đó có nghĩa gì. Anh không thể từ bỏ nhận thức của anh, niềm tin của anh rằng anh ở đẳng cấp vượt trội nên chẳng quan tâm điều đó có nghĩa gì? Vị trí của chúng tôi trong Hội Đồng đâu? Đại sứ quán của chúng tôi ở Idris đâu?”
“Nhưng điều đó… điều đó thật nực cười,” Charlotte nói, dù chị đã tái mặt.
Benedict sốt ruột nhìn Charlotte. “Và không thích đáng. Những chuyện đó không thể thứ lỗi của hành vi của anh, de Quincey ạ. Khi anh ngồi hội bàn với chúng tôi, anh giả như thích hòa bình, nhưng sau lưng chúng tôi, anh phạm Luật và cười nhạo sức mạnh của chúng tôi. Hãy đầu hàng và khai tất cả, và chúng tôi sẽ để nhóm của anh sống. Hoặc không, sẽ chẳng có chút khoan hồng nào hết.
Một ma cà rồng khác lên tiếng. Đó là gã đã trói Nathaniel vào ghế, với mái tóc đỏ lửa và gương mặt giận dữ. “Nếu chúng tôi cần thêm bằng chứng cho thấy Nephilim chưa từng thực hiện lời hứa đình chiến, thì nó ở ngay đây. Các Thợ Săn Bóng Tối dám tấn công chúng tôi, và chính các anh sắp gây ra một trận chiến đấy.”
Benedict chỉ cười. “Vậy để trận chiến bắt đầu đi,” ông ta nói và phi con dao vào de Quincey. Nó xé gió lao tới – và đâm lút cán vào ngực ma cà rồng tóc đỏ đã lao tới trước thủ lĩnh nhóm. Hắn nổ tung trong một cơn mưa máu trong khi các ma cà rồng khác rú lên. Với một tiếng thét, de Quincey lao tới phía Benedict. Những ma cà rồng khác dường như đã tỉnh khỏi cơn hốt hoảng, và nhanh chóng làm theo. Chỉ trong vài giây, căn phòng biến một đám hỗn loạn của những tiếng hét và ẩu đả.
Trận hỗn loạn đột ngột cũng khiến Tessa bừng tỉnh. Cô vội túm váy chạy lên sân khấu, suýt khụy xuống cạnh ghế của Nathaniel. Đầu anh ngật sang bên, mắt nhắm nghiền. Máu từ vết thương đang chầm chậm chảy xuống. Tessa nắm lấy ống tay áo anh. “Nate,” cô thì thầm. “Nate, là em đây.”
Anh rên rỉ nhưng không trả lời. Tessa cắn môi và bắt đầu tháo cùm xích cổ tay anh vào ghế. Chúng là sắt đặc, được đóng vào tay ghế bằng rất nhiều hàng đinh – rõ ràng được thiết kế để chế ngự cả ma cà rồng. Cô giật tới khi những ngón tay chảy máu, nhưng chúng chẳng hề suy suyển. Giá mà cô cầm theo một con dao của Will.
Cô liếc nhìn căn phòng. Nó vẫn mù mịt khói. Và giữa đó, cô có thể thấy ánh sáng của những món vũ khí lóe lên. Thợ Săn Bóng Tối đang vung những con dao sáng loáng mà giờ Tessa biết chúng được gọi là dao thiên thần – một món vũ khí sẽ sống dậy khi được gọi bằng tên một thiên thần. Máu ma cà rồng tóe ra từ lưỡi dao, sáng như những mảnh hồng ngọc. Cô nhận ra – trong cơn choáng váng vì ngạc nhiên, vì lúc đầu ma cà rồng làm cô quá hoảng – rằng ma cà rồng đang yếu thế. Dù Những Đứa Con của Màn Đêm tàn bạo và nhanh nhẹn, nhưng Thợ Săn Bóng Tối cũng lanh lẹ không kém, hơn nữa lại được trang bị vũ khí và huấn luyện bài bản. Ma cà rồng lần lượt gục xuống dưới những lưỡi dao thiên thần. Máu chảy thành dòng trên sàn, thấm đẫm rìa những tấm thảm Ba Tư.
Khói đã tản ra ở một chỗ, và Tessa thấy Charlotte đang đấu với một ma cà rồng lực lưỡng mặc áo khoác mang sắc xám của buổi bình minh. Chị xả lưỡi dao ngang cổ hắn, và máu tóe lên bức tường đằng sau. Hắn hự lên một tiếng rồi gục xuống, và Charlotte kết liễu đời hắn bằng một nhát đâm vào ngực.
Một chuyển động chớp nhoáng đằng sau Charlotte; đó là Will, theo sau là một ma cà rồng có ánh mắt điên dại đang giơ khẩu súng bạc. Hắn nhắm vào Will và nổ súng. Will nhảy tránh và trượt đi trên nền nhà đẫm máu. Ang lăn người đứng dậy và nhảy lên một chiếc ghế bọc nhung. Né một cú bắn nữa, anh lại nhảy lên, và Tessa kinh ngạc nhìn anh nhẹ nhàng chạy trên một hàng ghế, nhảy xuống ở chiếc cuối cùng. Anh quay phắt lại đối diện với tay ma cà rồng kia, giờ đã cách anh một quãng rất xa. Không hiểu anh đã rút thanh đoản dao ra lúc nào và phi đi. Ma cà rồng tránh sang bên, nhưng không kịp; con dao cắm vào vai hắn. Hắn rống lên đau đớn và đang với lấy con dao thì một cái bóng đen gầy gò bất thần xuất hiện. Sau đó là một ánh chớp bạc và ma cà rồng biến thành một trận mưa bụi và tro tàn. Khi đám tro bụi lắng xuống, Tessa thấy Jem với thanh kiếm vẫn giơ trên tay. Anh đang cười, nhưng không phải với cô; anh đá khẩu súng bạc – giờ nằm vất vưởng giữa phần còn lại của ma cà rồng kia – rất mạnh, và nó văng trên nền nhà, chạm chân Will. Will gật đầu đáp lại nụ cười kia rồi cầm súng nhét vào thắt lưng.
“Will,” Tessa gọi nhưng không rõ anh có nghe thấy không. “Will…”
Gì đó nắm lấy lưng váy và kéo cô đứng lên rồi lùi lại. Cô có cảm giác mình bị quắp bởi bộ vuốt của một con chim khổng lồ. Tessa hét lên một tiếng và thấy mình bị ném trượt đi trên nền nhà. Cô va vào một chồng ghế. Chúng tan nát và Tessa, lồm cồm bò dậy khỏi đống hỗn độn, thét lên một tiếng đau đớn và ngước nhìn.