De Quincey đang đứng trước mặt cô. Đôi mắt đen của hắn toát lên vẻ điên dại, vằn tia máu; mái tóc trắng của hắn bết lại, lòa xòa xuống mặt; chiếc áo trắng bị chém rách và đẫm màu máu. Chắc hắn bị dính đòn nhưng vết thương không đủ sâu để giết chết hắn, và hắn đã lành lại. Nước da dưới cái áo rách lại láng mịn như cũ. “Đồ chó cái,” hắn gầm ghè với Tessa.“Đồ chó cái dối trá phản trắc. Mi đã mang thằng kia tới đây, Camille. Tay Nephilim đó.”
Tessa vội lùi lại; lưng cô chạm vào đống ghế đổ.
“Ta chào mừng mi trở lại nhóm, kể cả sau… khoảng thời gian qua lại đáng kinh tởm của mi với tay người sói. Ta tha cho tay pháp sư lố bịch của mi. Và mi trả ơn ta thế này đây.”Hắn giơ bàn tay nhuốm tro đen cho cô xem.“Mi thấy cái này chứ,” hắn nói.“Đó là tro tàn của đồng loại mi đó. Của những ma cà rồng đã mất mạng đó! Và mi phản bội họ vì đám Nephilim.”Hắn phun ra từ đó như thể đó là thuốc độc.
Gì đó bật ra khỏi cổ họng Tessa. Không phải tiếng cười của cô; của Camille.“Khoảng thời gian qua lại đáng kinh tởm?” Từ đó phát ra khỏi miệng Tessa trước khi cô kịp ngăn lại, như thể cô không kiểm soát nổi lời nói của mình.“Tôi yêu anh ấy – như anh chưa từng yêu tôi – như anh chưa từng yêu bất cứ thứ gì. Và anh giết anh ấy chỉ để chứng minh với cả nhóm rằng anh có thể. Tôi muốn cho anh biết cảm giác mất một thứ quan trọng là như thế nào. Tôi muốn cho anh biết, chính tôi đã khiến nhà anh bị cháy, các thành viên trong nhóm bị biến thành tro tàn và đưa cuộc đời thảm hại của anh tới hồi kết.”
Giọng của Camille biến mất nhanh như khi nó đến, để lại Tessa cảm thấy kiệt sức và choáng váng.Nhưng điều đó không ngăn cô chống tay sau lưng và lần tìm giữa đống ghế gãy. Chắc chắn phải có gì đó, chẳng hạn như một mảnh gãy có thể sử dụng làm vũ khí.DeQuincey há hốc miệng, choáng váng nhìn cô.Hẳn chưa từng có ai dám nói với hắn như vậy. Không một ma cà rồng nào dám.
“Có lẽ,” hắn nói.“Có lẽ ta đã đánh giá thấp mi. Có lẽ mi sẽ giết ta.”Hắn tiến tới và vươn tay.“Nhưng ta sẽ đem mi theo…”
Tessa tóm được cái chân ghế. Chẳng kịp nghĩ, cô đã giơ cái ghế lên giáng thẳng vào lưng deQuincey. Cô phấn chấn khi hắn hét và loạng choạng lùi lại. Cô vội vàng đứng dậy khi ma cà rồng đứng thẳng, và cô vội bồi thêm cú nữa. Lần này, những dằm gỗ quẹt qua mặt hắn, gây nên một vết thương dài đỏ au. Môi hắn cong lên trong tiếng gầm ghè im lặng, và hắn nhảy lên – cô không biết phải miêu tả thế nào.Nó giống như một cú nhảy êm ru của mèo.Hắn đè Tessa xuống và đánh bay cái ghế khỏi tay cô.Hắn nhắm vào cổ cô, răng nhe ra và cô cào lên mặt hắn. Máu hắn, nhỏ xuống cổ khiến cô có cảm giác như bị bỏng axit. Cô hét và đánh mạnh hơn, nhưng hắn chỉ cười; đôi đồng tử của hắn đã biến mất thành hai hố đen, và hắn hoàn toàn không còn chút nào giống con người. Lúc này đây, hắn như một con quái vật rắn.
Hắn tóm cổ tay cô và ghì xuống sàn.“Camille,” hắn gằn giọng.“Yên nào, Camille nhỏ bé. Tất cả sẽ kết thúc nhanh thôi…”
Hắn ngửa đầu như một con rắn hổ mang chúa chuẩn bị tấn công.Hoảng hốt, Tessa cố thoát chân ra để đá hắn mạnh hết sức…
Hắn hét lên. Tessa thấy một bàn tay nắm tóc hắn kéo đầu hắn lên, lôi hắn đứng dậy. Một bàn tay đầy những Ấn Ký đen uốn lượn.
Bàn tay củaWill.
DeQuincey vừa bị kéo lên vừa đứng dậy, bàn tay ôm lấy đầu. Tessa cố ngồi dậy,trố mắt nhìn khi Will ném ma cà rồng đang gào thét đi. Will không còn cười nữa, nhưng đôi mắt anh đang sáng lên, và Tessa đã hiểu vì sao Magnus miêu tả màu mắt đó là bầu trời địa ngục.
“Nephilim.” DeQuincey loạng choạng rồi đứng vững lại, sau đó nhổ nước bọt vài chân Will.
Will rút súng khỏi thắt lưng và nhắm vào deQuincey.“Ang không phải một trong những nỗi nhục của quỷ sao? Ang chẳng đáng được sống trong thế giới này cùng chúng tôi,thế nhưng khi chúng tôi giúp anh thoát khỏi cuộc đời tủi hổ, anh ném lòng tốt của chúng tôi lại.”
“Chúng tôi cần lòng thương của các cậu chắc?” deQuincey đáp.“Các cậu nghĩ rằng chúng tôi sẽ mãi thua kém Nephilim sao? Nephilim các cậu nghĩ mình là…”Hắn ngừng đột ngột. Hình như vết thương trên mặt hắn đã lành lại.
“Là gì?” Will nghiêng súng; tiếng cạch vang rõ trong sự hỗn loạn của cuộc chiến. “Nói đi.”
Đôi mắt ma cà rồng cháy đỏ. “Nói gì?”
“Chúa,” Will nói. “Anh định nói rằng Nephilim chúng tôi cho rằng mình là Chúa, đúng không? Chỉ có điều anh không thể nói từ đó. Dù anh nhạo báng Kinh Thánh bằng bộ sưu tập của mình, anh vẫn không thể nói ra từ đó.” Ngón tay anh giữ cò súng tới trắng bệch. “Nói đi. Nói đi và tôi sẽ để anh sống.”
Ma cà rồng nhe răng. “Cậu không thể giết tôi với… thứ đồ chơi ngu ngốc của loài người này được.”
“Nếu viên đạn xuyên qua tim anh,” Will nói và vẫn nhắm đúng vị trí. “Anh sẽ chết. Và tôi là xạ thủ cừ đấy nhé.”
Tessa đứng im quan sát. Cô muốn lùi về chỗ Nathaniel, nhưng cô sợ tới không nhúc nhích nổi.
De Quincey ngẩng đầu. Hắn mở miệng. Những tiếng khèn khẹt khe khẽ phát ra khi hắn cố nói, cố hình thành một từ mà linh hồn hắn không cho phép hắn nói ra. Hắn lại thở dốc, nghẹn lại và đặt tay lên cổ. Will bắt đầu cười.
Và ma cà rồng phi tới. Gương mặt hắn cau lại trong thù hằn và đau khổ, hắn rú lên và lao vào Will. Tất cả diễn ra rất nhanh. Rồi khẩu súng cướp cò và máu tóe lên. Will ngã xuống đất, khẩu súng tuột khỏi tay, còn ma cà rồng đè lên người anh. Tessa vội tới nhặt khẩu súng, và quay lại thấy de Quincey đang đè lên lưng Will, cẳng tay chèn lên cần cổ anh.
Cô run run nâng khẩu súng – nhưng trước đây cô chưa từng dùng súng, chưa từng bắn, vậy làm sao có thể bắn ma cà rồng kia mà không làm Will bị thương đây? Will rõ ràng bắt đầu bị ngạt, còn gương mặt anh be bét máu. De Quincey đang gầm ghè gì đó và ghì chặt tay hơn…
Và Will cúi đầu cắn tay ma cà rồng. De Quincey hét lên và giật tay lại; Will lăn người sang bên, nôn khan và ngồi lên đầu gối để nhổ máu lên sân khấu. Khi anh ngước nhìn, máu đỏ lấp lánh quệt ngang nửa mặt dưới. Răng anh cũng sáng đỏ khi anh – Tessa không tin được – cười, cười thực sự. Anh nhìn de Quincey và nói, “ma cà rồng, anh thích chứ? Lúc trước anh định cắn người phàm kia. Và giờ anh biết cảm giác bị cắn thế nào chứ?”
De Quincey quỳ nhìn Will sang cái vết xấu xí đỏ au đang từ từ liền lại trên tay mình, dù máu vẫn rịn ra từ đó. “Vì cái này,” hắn nói, “mi sẽ phải chết, Nephilim ạ.”
Will dang rộng tay. Quỳ trên đất, với nụ cười như quỷ và máu nhểu từ miệng, anh trông chẳng mấy giống người. “Tới thử xem.”
De Quincey lấy đà nhảy… và Tessa bóp cò. Khẩu súng nảy lại rất mạnh trong tay cô, và ma cà rồng ngã sang bên, máu đổ xuống từ vai hắn. Cô đã trượt trái tim.Chết tiệt.
De Quincey gào thét và cố đứng dậy. Tessa giơ tay, lại kéo cò. Một tiếng cách khe khẽ vang lên cho cô biết khẩu súng đã hết đạn.
De Quincey cười. Hắn vẫn ôm vai, dù máu giờ chỉ chảy chút xíu. “Camille,” hắn quát Tessa. “Ta sẽ xử lý mi sau. Ta sẽ khiến mi ân hận vì đã được sinh ra đời.”
Tessa thấy lạnh bụng và đó không chỉ là nỗi sợ của mình cô. Của Camille nữa. De Quincey nhe răng lần cuối và quay phắt lại với tốc độ chóng mặt. Hắn lao qua phòng, phóng qua ô cửa sổ bằng kính cao cao. Kính vỡ tung khi hắn lao ra ngoài, như thể cơ thể hắn đang lướt trên một con sóng và biến mất vào màn đêm.
Will chửi thề. “Chúng ta không thể mất dấu hắn…” anh nói rồi định bước đi. Sau đó anh quay lại vì tiếng hét của Tessa. Một gã ma cà rồng tơi tả đã đứng sau cô như một bóng ma xuất hiện trong hư không và nắm lấy vai cô. Cô cố thoát nhưng hắn giữ rất chặt. Cô có thể nghe tiếng hắn lầm bầm những từ kinh khủng vào tai cô rằng cô đã phản bội Những Đứa Con của Màn Đêm, và hắn sẽ dùng răng xé xác cô như thế nào.
“Tessa,” Will hét, và cô không chắc anh tức giận hay thế nào nữa. Anh với lấy những vũ khí sáng loáng trên thắt lưng. Anh nắm lấy chuôi dao thiên thần, đúng lúc ma cà rồng quay Tessa lại. Cô thoáng thấy gương mặt trắng với ánh mắt đểu cáng, những chiếc răng nanh dính máu nhe ra chuẩn bị cắn xé. Ma cà rồng lao tới…
Và nổ tung trong cơn mưa bụi và máu. Hắn tan rã, da thịt chảy khỏi gương mặt và bàn tay, còn Tessa thoáng thấy bộ xương đen thui trước khi nó cũng vụn ra, chỉ để lại đống quần áo. Quần áo, cùng một con dao bạc lấp lánh. Cô ngước lên, Jem đứng cách đó vài bước chân, gương mặt xanh rớt. Anh giơ con dao trong tay trái, tay phải không cầm gì. Có một vết xước dài chạy trên má anh, nhưng ngoài ra, anh có vẻ bình yên vô sự. Tóc và mắt anh đều sáng lên ánh bạc hung ác dưới ánh nến dần tàn lụi. “Có lẽ,” anh nói, “đó là kẻ cuối cùng.”
Ngạc nhiên, Tessa liếc quanh gian phòng. Quang cảnh hỗn độn đã biến mất. Các Thợ Săn Bóng Tối di chuyển đây đó trong đống đổ nát – một vài ngồi trên ghế, được những thầy thuốc đang vung thanh stele chữa trị – nhưng cô không thấy một ma cà rồng nào. Khói đen đã tản bớt, dù khói trắng từ những tấm rèm vừa bị bén lửa vẫn lảng bảng trong phòng tựa như một trận tuyết bất ngờ.
Will, máu vẫn nhỏ xuống từ cằm, nhướng mày nhìn Jem. “Phi hay lắm,”anh nói.
Jem lắc đầu. “Bồ cắn De Quincey,” anh nói. “Bồ ngốc thật đấy. Hắn là ma cà rồng. Bồ biết sẽ thế nào nếu bồ cắn một ma cà rồng cơ mà.”
“Tôi không còn lựa chọn,” Will nói. “Hắn bóp cổ tôi.”
“Tôi biết,” Jem nói. “Nhưng thật sao?”