Ngày hôm sau, Lý Bội Ân tỉnh dậy cô vẫn là người dậy sớm hơn Tống Khâm, đêm qua anh quả thật rất nhiệt tình hết lần này lại đến lần khác không chịu bỏ qua cho cô, không biết họ đã làm bao nhiêu lần nữa, nhìn lại nét mặt bình yên đang ngủ của anh có lẽ đêm qua anh rất thỏa mãn, cô đột ngột lấy dưới chiếc gối một vật nhọn, ánh mắt trở nên sắc lạnh hơn cô cầm chặt lấy nó rồi đặt nó nằm giữa cổ của Tống Khâm.
Đưa lên cao nhưng ngay sau đó bàn tay của cô trở nên run rẩy, cô thật sự không thể ra tay, giống như là lương tâm của một con người, cô từng là con ngoan trò giỏi ngay bây giờ lại còn có ý định ra tay giết người, cô đúng là điên thật rồi, đúng là như những gì Tống Khâm nghĩ anh biết cô chẳng dám ra tay nên mới không có chút phòng bị nào.
Cô thu tay trở về rồi cất vật nhọn đó đi nhanh chóng đi đến tủ quần áo, cô chọn một bộ quần áo công sở thanh lịch rồi đi đến bàn trang điểm chỉnh chu vẻ ngoài của mình, đúng là không nhận ra rằng bản thân khi biết ăn diện chăm chút sẽ càng xinh đẹp hơn vẻ ngoài nhàm chán thường ngày.
Lúc này Tống Khâm cũng đã dậy anh đột ngột bước tới ôm lấy cô từ phía sau dụi đầu vào cổ của cô hít hà mùi thơm nước hoa trên người của cô, Lý Bội Ân vẫn giữ bình tĩnh mở nắp thỏi son, anh đột ngột giật lấy cây son từ tay cô.
“Để tôi.”
Anh nâng gương mặt của cô lên nhẹ nhàng thoa lên đôi môi của cô, Lý Bội Ân ngoan ngoãn để anh giúp mình, sau khi thoa xong cô ngồi dậy khẽ hôn lên má của anh để lại dấu vết của son môi.
“Buổi sáng tốt lành.”
Anh lại không nỡ để cô đi làm, đến công ty cra hai cũng không ai gặp ai, mặc dù chung công ty nhưng anh lại ở trên phòng làm việc còn cô ở tầng của nhân viên cách nhau một khoảng xa muốn gặp được cô cũng là cả vấn đề, vả lại mối quan hệ của họ cả công ty cũng chẳng có ai biết cả.
“Tôi đi trước đây, giám đốc lát đi sau nhé.”
Cô vẫy tay định rời đi thì anh níu tay lại vẻ mặt luyến tiếc không muốn rời đi, anh tựa cả người lên người cô siết lấy chiếc eo của cô không muốn buông.
“Đừng ôm nữa, tôi trễ mất.”
Nói đến đây anh mới chịu buông cô ra, Lý Bội Ân cũng không ngờ anh cũng có ngày trông thế này, dáng vẻ ấy cũng không hẳn là xấu như lúc trước, tuy nhiên cô chỉ đang lợi dụng anh mà thôi, dù cho anh có tốt cách mấy con người trước đây đã khắc ghi trong đầu của cô khiến cô khó thể quên được.
“Được rồi đi trước đi, lát tôi đi sau, tạm biệt.”
Anh chợt nhớ ra điều gì đó dặn cô ngồi đấy rồi lại rời đi, sau đó trở lại mang đến cho cô một ly sữa như mọi khi, cô uống riết cũng cảm thấy quen mùi vị của nó rồi, sau khi uống cạn ly sữa anh mới yên tâm hơn.
“Rồi, đi làm đi.”
Nói xong anh liền hôn lên trán của cô một cách cưng chiều, Lý Bội Ân vẫy tay chào anh rồi bước ra xe, đây cũng là lần đầu cô được chạm tay vào chiếc xe sang trọng đắt tiền này, cô vẫn không quên lau bỏ nụ hôn vừa rồi của Tống Khâm, gương mặt trở lại lạnh lùng, ánh mắt có phần sắc sảo.
Khi cô bước chân xuống xe đi vào công ty cũng là thời khắc khiến cho những nhân viên khác phải trầm trồ, mới hai ngày không gặp mà cô đã trở thành một con người khác rồi, những nhân viên nam không ngừng hướng ánh mắt về phía cô một cách thèm thuồng, dáng người nuột nà cùng ba vòng hoàn hảo, đúng là đám đàn ông háo sắc.
“Bội Ân… lúc sáng tôi có ghé qua đón cô nhưng thấy nhà cô đóng cửa rồi, sao không đợi tôi đến đón?”
Lục Nhĩ Thất cũng không khỏi say đắm bởi nhan sắc của cô tự nhiên đi tới bắt chuyện, tuy nhiên lúc này anh cảm thấy có chút khoảng cách với cô, những nhân viên nữ liền nói gì đó nhưng khi Lý Bội Ân quay đầu lại nhìn họ thì họ mới bắt đầu giải tán, đúng là nói xấu người khác thì cả đời chỉ có núp ở sau lưng người khác mà âm thầm nói xấu thôi.
“Xin lỗi anh, tôi mới chuyển nhà, sau này chắc là không còn cùng anh đi làm được.”
Lục Nhĩ Thất nhìn cô không rời mắt, ánh mắt đột nhiên có ý gì đó, tuy nhiên anh lại không thể hiện ra.
“Vậy tôi về làm việc đây.”
Cô quay trở về chỗ ngồi của mình, một vài người đồng nghiệp nam cũng vì thế mà bắt đầu tìm cách tiếp cận đến gần cô, người thì mua trà người thì cà phê, mỗi người một món mang đến mời cô, lại còn có kẻ mời cô đi ăn tối, những kẻ từng nhìn cô với ánh mắt khinh thường bây giờ lại chẳng khác gì một con chó đang cong đuôi thấy miếng mồi ngon cả.
“Xin lỗi, tôi còn nhiều việc lắm chắc là không đi được.”
Đồng Dao nhếch môi cười khẩy một cái rồi xì cầm.
“Nhìn cô ta kìa, chắc là mới được đại gia bao nuôi nên mới kiêu ngạo như vậy.”
“Hừ, chẳng qua cốt cách cũng là hồ ly tinh mê hoặc đàn ông.”
Lý Bội Ân nhếch môi cười, cô nghe được những lời nói đó của bọn họ, cô đột ngột đứng dậy đi tới trước mặt Đồng Dao quăng xuống cho cô ta bản thiết kế mà cô ta đã làm, bởi vì cô là người quản lý dự án nên cô có quyền lên tiếng để cho những người trong nhóm sửa chữa lại.
“Đồng Dao cô sửa lại đi, cái này cũng gọi là thiết kế sao?”
Đồng Dao tưởng mình bị phát hiện nói xấu nên xanh cả mặt đứng dậy cười gượng.
“À…được được… tôi sẽ xem lại.”
Lý Bội Ân nhíu mày gắt giọng.
“Xem lại liền, tôi cần tổng hợp nó để nộp cô mà làm trễ tôi không chịu trách nhiệm đâu.”
Cô định quay lưng rời đi thì đột nhiên khựng người lại, cô quay đầu lại giọng nói mỉa mai.
“Với lại muốn được đại gia bao nuôi không phải dễ đâu, có những người muốn cũng không được đừng tự cho bản thân mình tốt, chẳng qua chưa lộ cốt cách thôi.”
Đồng Dao cầm bản thiết kế tay bắt đầu run rẩy, ánh mắt đó giọng nói đó và cả thần sắc đó sao lại đáng sợ đến như vậy, mới hai ngày không gặp mà cô dường như đã trở thành người khác, quá đáng sợ đi mà.