Yêu Đến Chết Đi Sống Lại

Chương 29: Sự đố kỵ



Có vẻ như cả công ty đều có vài ba phần kiên nể cô vì hiện tại bây giờ cô đang là quản lý của nhóm, cô có quyền có tiếng nói nên chẳng ai dám lên tiếng cả, tiếng giày cao gót bên ngoài cũng vang lên, Diệp Kỳ sải bước đi vào nhưng đập vào mắt của cô lúc này sự khác biệt của Lý Bội Ân, xung quanh của cô bây giờ là những đồng nghiệp nam, Diệp Kỳ cũng xém không tin vào mắt mình vì sao cô lại thay đổi đến như vậy.

“Các cậu không lo làm việc đi, còn tụm năm tụm bảy ở đó làm gì?”

Nghe tiếng quát lớn của Diệp Kỳ, liền quay trở về chỗ ngồi của mình, ban đầu Diệp Kỳ chính là hoa khôi của công ty được những người đồng nghiệp trong công ty mê mẩn bây giờ thì chiếc ghế hoa khôi đó đành phải nhường lại cho Lý Bội Ân, một phần vì cô trẻ trung hơn và nóng bỏng hơn cô ta nhiều.

Diệp Kỳ siết chặt tay lại, ánh mắt bừng lửa đi tới chỗ của Lý Bội Ân.

“Bội Ân, em biết đây là công ty không? không phải chỗ để em thả thính, với lại nhìn em đi, đang cố gắng để cho các nhân viên nam chú tâm vào em sao? biết làm như vậy chất lượng của công ty sẽ đi xuống không hả?”

Lý Bội Ân lúc này cũng đứng dậy, so với sự nhút nhát ngoan hiền của mấy hôm trước thì vẻ ngoài thế này khiến cho Diệp Kỳ cũng có chút kiên dè, cô bước tới khoanh tay trước mặt, biểu cảm không xem Diệp Kỳ ra gì.

“Em đâu có làm gì đâu, là bọn họ tự đến tiếp cận em mà, với lại công ty cố cấm nhân viên không được chỉnh chu sao chị, thấy bộ dạng mình không được tốt muốn thay đổi chút không được à?”

Diệp Kỳ siết chặt cây bút trên tay, mới ngày nào con bộ dạng hoan hiền bây giờ chỉ mới nhận được chức vụ quản lý nhóm đã lên mặt như vậy, trong thâm của Diệp Kỳ như bốc hỏa, trước giờ chưa từng có ai dám lên tiếng đấu khẩu với cô như vậy, Lý Bội Ân ngày càng cả gan mà.

“Không ai cấm nhưng em đang muốn thể hiện cho ai xem vậy? đừng ỷ bản thân mới lên quản lý đã vội lên mặt, nên nhớ chị là trưởng phòng chị góp ý thẳng thắng tự xem lại bản thân đi!”

Diệp Kỳ đột nhiên đưa tay ra hiệu cho đám nhân viên kia, rồi mang đến cho cô bảng báo cáo mà cô đã làm hôm trước tất cả đều đã bị lỗi, cô nhớ rõ ràng mình đã làm tính rất kỹ.

“Cả cái này chị kiểm tra rồi, lo chỉnh chu nhan sắc mà không chỉnh chu công việc cũng không tốt hơn đâu, lo mà sửa lại đi, cho em thời gian mười phút.”

Ánh mắt của cả hai như xuất hiện một dòng điện soẹt ngang qua, người bên ngoài chỉ có thể âm thầm xem trận chiến của hai con người này mà chẳng dám lên tiếng can thiệp, Lý Bội Ân nhíu mày kiểm tra lại mọi thứ, cô nhớ mình vẫn còn lưu lại bản thảo trong máy tính nên vội mở máy tính kiểm tra rồi đưa nó ra cho Diệp Kỳ coi.

“Chị à, rõ ràng chị đang làm khó em, chị đừng quên em là người luôn lưu lại tất cả các bài làm của mình, đây mới chính là bài của em, còn cái chị đưa là bảng đã qua chỉnh sửa, chị à chị làm vậy không sợ mất lòng với nhau sao? nếu em báo cáo lên giám đốc sợ là…chức trưởng phòng này giữ không lâu đâu.”

Trận chiến không hồi kết này của hai người phụ nữ quyền lực của công ty khiến cho những người khác được một phen hóng hớt tuy nhiên hiện tại tỷ số thuộc về Lý Bội Ân, do công việc của cô làm quá giỏi quá xuất sắc chẳng có một cái lỗi gì để bắt bẻ cả, là Diệp Kỳ cố tạo ra để bắt bẻ nhưng không ngờ tới rằng cô là một người rất kỹ tính từ những bản nháp hay bản chính cô đều lưu lại trong máy.

“Bội Ân, đừng tự cao, nên nhớ người có tiếng nói nhất ở đây là tôi không phải cô, đừng có lên mặt với tôi.”

Nói dứt lời Diệp Kỳ liền quăng xấp giấy tờ giả lúc nãy xuống đất rồi nổi giận đùng đùng trở về phòng làm việc, riêng Lý Bội Ân lại cảm thấy sự vinh hoang của kẻ chiến thắng thì ra là như vậy, chỉ với cái liếc mắt của cô đám người kia liền không nhiều chuyện nữa mà quay trở về làm việc của mình.

Một lát sau Đồng Dao cũng mang bản thiết kế đã sửa đến chỗ Lý Bội Ân, cô xem qua một lượt rồi lại bắt Đồng Dao sửa lại lần nữa, cô ta ngậm đắng nuốt cay đành phải quay trở về để sửa lỗi, trong lúc mọi người đang chú tâm làm việc thì tiếng bước chân từ phía thang máy đi tới. Người quản lý của Tống Khâm mang đến rất nhiều cà phê cho tất cả nhân viên ở đây.

“Mọi người uống cà phê nào, giám đốc mời đấy!”

Mọi người bắt đầu nháo nhào lên đứng dậy đi tới chỗ của người quản lý để lấy phần, riêng Lý Bội Ân không cần đi tới người quản lý vẫn tự mình đi đến và đặt ly cà phê lên bàn cho cô.

“Cà phê của cô.”

“Cám ơn anh.”

Ly cà phê của Lý Bội Ân có phần đặc biệt hơn bởi vì trên thân ly có một hình trái tim nhỏ, nó chỉ dành riêng cho cô mà thôi, Lý Bội Ân bật cười vì sự trẻ con của anh, nhưng ngay sau đó liền thu lại nụ cười của mình tiếp tục làm việc. Trong lúc làm việc cô nhận được tin nhắn của anh.

[Tan làm muốn đi ăn gì nào?]

Lý Bội Ân tranh thủ nhắn lại một tin.

[Gì cũng được, anh lựa đi.]

[Ăn…tôi được không?]

Hai má Lý Bội Ân đột ngột ửng đỏ lên, chợt cô nhớ đến chuyện sinh con cho anh, cô nhẹ nhàng đặt tay lên bụng của mình sao mãi vẫn chưa có dấu hiệu gì, cô luôn cùng anh làm vào lúc dễ thụ thai nhất nhưng vẫn chưa có kết quả gì, có con khó đến như vậy sao?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.