Buổi sáng ngày hôm sau, Lý Bội Ân mở mắt tỉnh dậy thì đã nhìn thấy Tống Khâm đang sửa soạn quần áo, thấy cô đã dậy anh liền vui vẻ đi tới ngồi xuống khẽ hôn lên trán của cô một cái trầm ấm nói.
“Vợ yêu, buổi sáng vui vẻ.”
Đột ngột gọi vợ như vậy khiến Lý Bội Ân có hơi không quen, anh chỉnh chu lại quần áo hình như sắp phải đi đâu đó, hôm nay trông anh rất lịch lãm và phong độ khí chất anh tuấn ngời ngợi làm cô cũng có chút say mê chìm đắm ngắm nhìn anh, Tống Khâm khẽ búng vào trán của cô trêu đùa.
“Sao hả? Thấy ông xã em có đẹp trai không?”
“Đẹp trai lắm, anh định đi đâu sao?”
Anh đỡ cô ngồi dậy, đêm qua anh đã không kiềm chế được nên đã làm cô rất nhiều lần, bây giờ xương sườn có hơi ê ẩm, nhưng vẫn còn ngồi dậy được, cô quan sát tấm nệm không hề có vệt máu nào cả, trong lòng chợt nặng trĩu, chẳng lẽ cô vô phước không có cái đó sao? vậy thì Tống Khâm có để ý chuyện này không, cô thật sự cảm thấy lo lắng.
“Còn đi đâu nữa? Đương nhiên là đi đăng ký kết hôn rồi.”
“Hả?”
Anh khẽ đỡ lấy eo của cô tiến lại gần hôn nhẹ lên cánh môi của cô trìu mến nói.
“Đăng ký kết hôn, hôm qua đồng ý lấy anh rồi nên là phải làm liền, lấy vợ phải lấy liền tay mà.”
“Khâm à, anh gấp gáp quá rồi.”
“Gấp gáp mới có vợ chứ?”
Anh nhẹ nhàng bế cô lên mang vào phòng tắm, do hôm qua anh biết bản thân mình đã hành cô hơi quá nên hôm nay không để cô động tới thứ gì hết, chỉ cần ngoan ngoãn nằm yên trong lòng anh là được, buổi tối trần như nhộng trước mặt anh thì không quá ngại bây giờ buổi sáng cô cảm thấy xấu hổ vô cùng, giúp cô tắm rửa sạch sẽ, anh không quên giúp cô rửa chỗ đêm qua đã va chạm, cô xấu hổ đẩy tay anh ra nhắm chặt mắt.
||||| Truyện đề cử: Sổ Tay Người Vợ Có Chồng “7 Năm Ngứa” |||||
“Không được, để em tự làm.”
“Được rồi, em cứ tắm đi, xong rồi gọi anh.”
Một lúc sau cũng xong, anh giúp cô mặc quần áo vào, hôm nay anh như cánh tay đắc lực hỗ trợ hết mọi thứ cho cô từ A đến Z, Lý Bội Ân tưởng rằng mình bị bệnh liệt giường đến nơi, anh làm nhiều cái có hơi quá lố nhưng cô cũng cảm thấy rất vui và cảm nhận được sự chân thành ở anh.
Cả hai nhanh chóng đến cục dân chính để đăng ký giấy kết hôn, không thể hiện được sự hạnh phúc của anh lúc này khi cầm tấm ảnh chụp của hai người trên tay, anh còn rưng rưng giọt lệ vội giữ chặt lấy Lý Bội Ân.
“Ân Ân, anh lấy được em rồi, cảm ơn ông trời đã ban tặng em cho anh.”
Cô đưa tay lau đi nước mắt trên khóe mi của anh, không biết tình yêu của anh dành cô sao lại lớn đến như vậy, trong khi cô chỉ mới chớm nở tình cảm với anh không lâu, so với hiện tại thì anh yêu cô và dành tình cảm cho cô một cách mãnh liệt không ai có thể sánh bằng.
“Hôm nay không đi làm sao?”
Cô chợt nhớ ra hôm nay đâu phải ngày nghỉ, anh và cô đều nghỉ như vậy sợ ảnh hưởng đến công ty, anh thì không quan tâm bây giờ cô chính thức là vợ của anh rồi nên không màn đến chuyện gì nữa cả.
“Trốn việc một hôm thôi, để làm chuyện đại sự mà.”
Anh nháy mắt với cô, Lý Bội Ân nhìn hành động của anh mà bật cười thành tiếng.
Trong khi hai người họ đang hạnh phúc bên nhau thì phía Đoàn Huệ Tâm và Khải Châu không hề có tiến triển mấy, sau ngày hôm đó cô cũng hết bệnh nhưng Khải Châu vẫn còn lo lắng anh vẫn ở lại đó để nấu ăn và cho cô uống thuốc, cô lúc này càng có cảm giác với anh nhiều hơn, nhưng anh lại không hề có chút gì gọi là động lòng với cô sao?
“Huệ Tâm, ăn sáng đi!”
“Em không ăn, anh không cần phải làm vậy đâu, em tự chăm sóc bản thân được.”
Anh không nói gì đi tới ngồi xuống bên cạnh cô nâng bát cháo lên thổi nguội rồi quay sang đút cho cô, Đoàn Huệ Tâm lúc này tức giận, anh là cố ý không để tâm đến lời cô nói hay thật sự nghe không hiểu vậy chứ, cô hất tay anh làm cho bát cháo rơi xuống đất.
Xoảng
Tiếng đồ vật rơi, bát cháo nhanh chóng vỡ tan nát, tâm trạng của cô không hề tốt lên chút nào, nếu không thích cô thì đừng xuất hiện trước mặt quan tâm để cô kỳ vọng nhiều vào anh như vậy chứ? Anh không để ý và cũng không tức giận, anh cúi đầu xuống nhặt từng mảnh vỡ của cái bát và lau chùi sạch sẽ lại sàn nhà.
“Huệ Tâm, ăn đi, ăn xong anh sẽ rời đi không làm phiền em nữa.”
Cô cầm lấy bát cháo mới trên tay của anh, cô thở dài một hơi rồi nhanh chóng ăn hết, sau đó ngoan ngoãn uống thuốc mà anh đưa, xong mọi thứ cô liền đứng dậy đi tới mở cửa.
“Anh về được rồi, cảm ơn đã chăm sóc em.”
Khải Châu bất lực cúi gục mặt, anh đứng dậy đi tới lấy balo của mình rồi quay đầu lại nhìn cô luyến tiếc nói.
“Vậy anh về đây, có gì cứ gọi cho anh.”
Đôi chân dài của anh nhanh chóng cất bước rời khỏi đó, sau khi anh rời đi cô liền khụy gối xuống sàn nhà, đôi chân trở nên mềm nhũn ra không còn chút sức lực, gục đầu ôm lấy mặt khóc.
“Em sẽ không thích anh nữa đâu!”
Cô hét lên trong tuyệt vọng, giọng nói uất ức nghẹn ngào nức nở, đôi mắt đỏ hoe gương mặt trở nên kém sắc vì bệnh hôm qua và vì… người nào đó, lần này cô muốn trở nên mạnh mẽ, cô nhất định sẽ không thích anh nữa, cô cũng có lòng tự trọng của mình, sẽ không ngoan cố để theo đuổi người vô tâm như anh.
“Khải Châu… nhất định…em sẽ không thích anh nữa, em sẽ làm được.”