Kể từ ngày hôm đó, Đoàn Huệ Tâm thật sự chú tâm vào công việc của mình nhiều hơn và thậm chí cô dành thời gian của mình dành cho ông Tống nhiều hơn, nhưng không ít ngày sau hình ảnh của Đoàn Huệ Tâm cùng ông Tống được đăng lên các trang mạng xã hội vì hành động thân mật qua lại, lúc này cư dân mạng lại được một phen dậy sóng tuy nhiên cô vẫn không để ý.
Chính Khải Châu cũng đọc được tin tức đó, anh rất lo lắng cho cô bị người đàn ông đó dụ dỗ, anh liền cất điện thoại vào túi trong lòng có chút bồn chồn, nhớ lại câu nói ngày hôm đó của cô.
Tâm trạng của anh trở nên tệ hẳn và không thể tập trung làm việc, giờ giải lao anh lại mở điện thoại ra để cập nhật tin tức, có vẻ như ngoài những lời miệt thị cô thì vẫn còn có rất nhiều lời bình luận tích cực, do lượng fans của cô khá đông nên mấy người công kích cô chẳng là cái thá gì hết.
Dẫu vậy nhìn thấy hình ảnh cô khoác tay người đàn ông đáng tuổi bố của cô ra vào những nơi sang trọng, nhưng vẻ mặt đó của cô là thế nào? Cô có hài lòng hay không, cô hạnh phúc sao? vừa nói thích anh bây giờ đã quay ra cặp kè với đại gia rồi sao? rốt cuộc trong đầu của cô đang nghĩ gì chứ, hay cô muốn trả đũa anh.
“Huệ Tâm… em rốt cuộc muốn cái gì đây?”
Đoàn Huệ Tâm lúc này từ chỗ quay quảng cáo về, cô đã lấy điện thoại ra gọi cho Tống Khâm.
“Anh coi cái tin kia đăng có phải do con ả kia gây chuyện không?”
“Tôi biết rồi, chuyện tin tức đó cô cũng không phải lo, mà ba của tôi sao rồi?”
Đoàn Huệ Tâm nhếch môi cười hài lòng.
“Đương nhiên là đang nằm trong lòng bàn tay rồi, anh có thể nói ra nhiệm vụ cuối rồi.”
Anh chậm rãi nói.
“Nhanh vậy sao, vậy thì nhiệm vụ cuối cùng của cô… là khiến ông ấy để lại toàn bộ tài sản của mình cho cô.”
“Hả? Sao không để cho anh, mà lại để cho em?”
Cô cũng rất bất ngờ vì nhiệm vụ lần này, không biết anh lại đang toan tính điều gì.
“Cho ông ấy một bài học thôi, xong rồi thì cô có thể vứt ông ấy bất cứ lúc nào, nhưng số tiền đó phải chuyển lại cho tôi, tôi sẽ đưa phần công của cô sau.”
“Ra là vậy, hiểu rồi em sẽ cố gắng.”
Sau khi tắt cuộc điện thoại của Tống Khâm, cô liền ấn gọi cho ông Tống, bên kia thấy cô cô gọi tới liền nhanh chóng bắt máy.
“Bảo bối, sao đấy.”
“Đến đón em đi, hôm nay em muốn gặp lão gia.”
“Được, sẽ đến đón em ngay!”
QUả nhiên ông Tống bây giờ dường như bị mê muội với những lời nói của cô, nhưng trước khi đi ông ta còn phải về nhà để lấy một cái hộp trong tủ, đó cũng chính là chiếc hộp đựng sợi dây chuyền thiết kế bằng loại ngọc trai quý, ông đã nhờ người mua từ bên nước ngoài mang về, lần này muốn mang nó để tặng cho Đoàn Huệ Tâm.
Nhìn vẻ mặt mong chờ những cái thưởng từ cô như một nụ hôn nồng cháy hay một cái ôm đầy ấm áp hoặc cũng có thể để lên giường với cô, trong đầu của lão Tống thêu dệt ra không biết bao nhiêu viễn cảnh, nhưng lúc ông vừa về đến nhà do chưa có cho ai hay nên không ai chuẩn bị tinh thần nghênh đón ông, cả Hình Dư cũng vậy.
“Lão gia, sao ngài về sớm vậy ạ?”
Người giúp việc nhìn nhau sắc mặt hoang mang.
“Tôi về lúc nào cũng cần phải nói trước sao? tránh ra!”
Đám người giúp việc liền tránh đường để ông đi lên trên phòng, họ nhìn nhau với sắc mặt xanh xao sau đó cúi đầu rời đi, khi vừa bước lên phòng đã nghe thấy cuộc hội thoại của Hình Dư và một nam nhân nào đó.
“Em định khi nào thì thâu tóm tài sản lão ta?”
“Lão ta đang u mê cái con nhỏ mẫu ảnh gì đó, nhân lúc này em sẽ lục giấy tờ quan trọng, lần trước em đã để ý mật khẩu rồi chỉ đợi ra tay thôi.”
“Mà này, liệu lão ta có về ngay lúc này không?”
“Lão ta còn ở nước ngoài, nghe nói cuối tuần mới về.”
Tống Hữu đi tới mở bật cánh cửa ra sát khí đùng đùng bao trùm lấy căn phòng làm cho đôi cẩu nam nữ bên trong giật mình, người sợ nhất là Hình Dư đáng lẽ người giúp việc phải coi chừng và ra hiệu cho cô ta mới phải, cô ta kéo chăn lên phũ người mình cùng với nhân tình bất đồng không dám động đậy.
“Hay quá nhỉ? Cũng tâm cơ không kém, dám mang nhân tình về nhà của tôi, xem ra tôi dễ quá nên cô muốn lộng hành đấy à?”
Tống Hữu đưa tay ra hiệu, ngay lập tức những người bên dưới liền chạy lên bao vây lấy hai kẻ tiện nhân đó, Hình Dư nhanh chóng mặc quần áo vào chạy đến ôm chân của ông khóc lóc.
“Lão gia, xin anh mà, anh hiểu lầm rồi.”
Gương mặt của ông không chút cảm xúc gì hất mạnh cô ta.
“Mang con điếm này về nơi nó thuộc về đi, còn thằng khốn đó thì cắt đi!”
“Không!”
“Không! lão gia, em là vợ anh mà.”
Cả hai chạy đến van xin ông mặt mày trắng bệch, nhưng có lẽ quá muộn rồi, bị đám người to con vạm vỡ đó xách lên mang khỏi phòng, từ xa vẫn nghe được tiếng kêu vọng đầy thê thảm của đôi tiện nhân đó, ánh mắt của ông Tống Hữu trở nên lạnh lẽo nhưng ngay sau đó vẫn nhớ tới cuộc hẹn với Đoàn Huệ Tâm, ông đi tới tủ lấy sợi dây chuyền ra rồi nhanh chóng rời khỏi nhà.