Yêu Đến Chết Đi Sống Lại

Chương 82: Nói Hết Lòng Mình



Lúc này Khải Châu cũng vừa định đi đến nhà của Đoàn Huệ Tâm để tìm cô, nhưng khi đứng bên vệ đường đã nhìn thấy một chiếc xe sang trọng dừng lại đón cô, Đoàn Huệ Tâm mặc trên người bộ váy gợi cảm mặc kệ những lời bàn tán của dư luận cứ thế mà bước chân lên xe của người đàn ông già nua đáng tuổi ba của cô.

Khải Châu siết chặt bàn tay lại, thì ra tin đồn đúng là sự thật, anh lao tới đột ngột nắm lấy tay của Đoàn Huệ Tâm kéo cô vào lòng.

“Anh làm cái gì vậy?”

Đoàn Huệ Tâm quay đầu tức giận hất tay của anh ra, Khải Châu nhất quyết nắm lấy tay của cô không buông, Tống lão gia cũng có chút tức giận quát lên.

“Cậu là ai? Còn dám nắm tay cô ấy nữa tôi sẽ chặt cánh tay của cậu.”

Vì sợ anh sẽ bị lão ta làm hại với lại đây là chuyện của cô. Cô muốn giải quyết nhanh chóng mà anh lại xuất hiện cãn đường của mình như vậy thì làm sao cô có thể hành động được chứ?

“Buông tôi ra! Tôi sẽ gọi cảnh sát đấy.”

Anh không nghĩ nhiều liền nắm lấy tay của cô giật mạnh khiến cô ngã thẳng vào lòng của anh, động tác dứt khoát bế xốc cô lên rồi mang lên chiếc taxi gần đó, Tống lão gia không đủ sức lực để giữ lấy cô vì tuổi già sức yếu, cho người lái xe đuổi theo, chiếc taxi cứ thế tăng tốc chạy nhanh hơn và cắt đuôi được Tống lão gia.

Trên xe Đoàn Huệ Tâm liên tục làm loạn muốn đi xuống, Khải Châu giữ chặt lấy cổ tay của cô ấn xuống.

“Anh điên rồi hả?”

“Anh không muốn nhìn thấy em đi cùng lão già đó, em biết ông ta lớn tuổi cỡ tuổi ba của em mà? Em cần tiền đến vậy sao?”

Đoàn Huệ Tâm đưa tay tát mạnh vào má của anh làm đỏ một bên má rồi sướt mướt nói.

“Mặc kệ tôi, tôi cần anh quan tâm sao?”

“Anh quan tâm em, em sẽ chịu khổ, cư dân mạng đang công kích em, trên đời này hết đàn ông rồi hay sao?”

“Tôi có yêu ai có làm gì cũng chẳng liên quan đến anh.”

Thấy cô cứng đầu như vậy, anh liền tức giận giữ lấy đầu của cô rồi tiến lại gần cướp lấy đôi môi đang phun ra những lời nói không ngoan ngoãn ấy, Đoàn Huệ Tâm có chút kinh ngạc nhưng ngay sau đó liền trấn tĩnh lại đánh mạnh vào lồng ngực của anh, anh giữ lấy cổ tay của cô rồi áp nhẹ lên ngực mình.

Nụ hôn của anh dần mạnh mẽ và cuồng nhiệt hơn, chiếc xe cũng dừng lại trước cửa nhà của cô, anh đột ngột bế cô ra rồi mang thẳng đi vào trong nhà, Đoàn Huệ Tâm bị anh bế xốc ngược nên có chút choáng váng, đôi chân vùng vẫy muốn thoát khỏi anh, anh rốt cuộc muốn gì ở cô?

“Anh nói không thích tôi, giờ anh nhìn hành động của anh đang làm gì đấy hả? Anh thả tôi ra!”

Cánh cửa tội nghiệp bị anh đạp tung ra, nhanh chóng đặt cô nằm xuống giường, đôi bàn tay nhanh chóng cởi bỏ chiếc áo trên người, gương mặt không tí cảm xúc nào, nước mắt đầm đìa trên gương mặt xinh đẹp của cô, tiếng nấc nghẹn ngào trách móc.

“Anh… rốt cuộc đang nghĩ cái gì vậy hả? Anh còn muốn cho tôi thêm hy vọng rồi lại đá tôi đi sao?”

Tiếng chuông điện thoại của cô lúc này cũng vang lên, anh nhìn thấy tên của Tống lão gia thì nhíu mày, ngay lập tức giật lấy điện thoại trên tay của cô rồi quăng nó qua một bên.

“Anh không có, Huệ Tâm bình tĩnh nghe anh nói.”

“Tôi không muốn nghe.”

Cô bịt lấy tai của mình khóc lớn, có lẽ anh đã làm cô sợ rồi, Khải Châu liền trầm xuống bước tới ôm lấy cô vào lòng nhẹ nhàng dỗ dành.

“Ngoan, đừng khóc, anh muốn giải thích.”

“…”

Không trả lời nhưng chỉ còn nghe được tiếng thúc thích của cô trong ngực, hành động vừa rồi cũng quả thật rất thô bạo anh cũng không biết sao mình lại làm như vậy nữa, đôi môi của cô cũng bị anh hôn đến sưng tấy lên, nhẹ nhàng chạm vào đôi môi căng mọng ấy vuốt ve.

“Thật ra… là lúc gặp em anh cũng rất sốc, mấy hôm sau ba mẹ của em cũng đã gọi cho anh nói rằng ông bà ấy đang ở nước ngoài, muốn anh chăm sóc em, anh vẫn luôn dặn lòng rằng chỉ xem em là em gái thôi, nhưng mà… anh nghĩ là mình không thể vì sau khi tiếp xúc với em thì anh cũng động lòng, anh đành có lỗi với ba mẹ của em rồi, Huệ Tâm anh yêu em.”

“Anh tưởng nói vậy tôi sẽ…”

Chưa kịp nói dứt lời anh lại cúi xuống hôn lên môi của cô, Đoàn Huệ Tâm hai má đỏ ửng lên, anh vừa rời khỏi môi mình thì cô lại định nói thêm câu sau.

“Tôi sẽ không…”

Anh lại cướp lấy lời nói của cô một lần nữa.

“Không cho em từ chối.”

Đoàn Huệ Tâm khóc lớn đánh mạnh vào ngực của anh trách móc.

“Anh dựa vào cái gì chứ? Lúc tôi theo đuổi anh thì anh lại phũ phàng, giờ đây anh tỏ tình tại sao tôi lại không có quyền từ chối chứ? Anh…”

Anh ôm lấy cô gục đầu lên vai của cô trầm ấm nói.

“Anh xin lỗi, là anh sai… anh không nên khiến em đau lòng, Huệ Tâm… vậy anh dùng cả đời này để làm em hạnh phúc có được không?”

“Không.”

Cô lắc đầu đẩy anh ra, anh ôm chặt lấy cô không buông cưỡng ép.

“Huệ Tâm à… anh sẽ làm em hạnh phúc mà, cho anh cơ hội đi có được không?”

“Không.”

“Đi mà… anh năn nỉ em đó, nếu không thì anh sẽ lì ở đây luôn.”

Anh đành đổi sang chiêu ăn vạ, nằm xuống bên cạnh ôm lấy chân của cô, Đoàn Huệ Tâm cũng là người yếu lòng nên cô khó mà qua được cửa ải này, cô cũng mềm lòng mà chấp nhận tha thứ cho anh, đôi bàn tay của cô chạm vào gương mặt điển trai của anh rồi đột ngột cúi xuống.

“Cho anh cơ hội đó, một là rời khỏi đây chúng ta sẽ tiếp tục là bạn bè, còn hai thì ở lại đây và làm chồng của em, cho anh lựa chọn đấy.”

“Vậy thì anh phải ở lại đây rồi, ba mẹ của em không chịu anh cũng sẽ làm cho họ chịu mới thôi.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.