Sáng ngày hôm sau, trong khi Tống Khâm còn đang say giấc bên cạnh Lý Bội Ân thì nhận được cuộc gọi từ Đoàn Huệ Tâm, anh bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, anh nheo mắt lại vô cùng khó chịu liền ngồi dậy tìm kiếm chiếc điện thoại ồn ào đó, nhìn thấy dòng chữ trên điện thoại anh liền tắt âm rồi đứng dậy đi ra ngoài ban công rồi đóng cửa lại.
Lý Bội Ân cũng choàng tỉnh dậy, cô nhìn thấy anh rón rén đi ra bên ngoài thì cũng có chút tò mò.
“Anh Khâm này, có lẽ em không thể tiếp tục nhiệm vụ được rồi, nhưng mà em nghe nói con ả đó không còn ở bên cạnh ông Tống nữa.”
“Sao lại đột nhiên muốn hủy nhiệm vụ? Cô định đem con bỏ chợ à?”
“Thật ra…em định sẽ rời showbiz, em muốn quay về quê để làm chuyện đại sự.”
“Đại sự? Đại sự gì chứ?”
Tống Khâm cũng chưa tỉnh ngủ hẳn, mới sáng sớm mà đã nói đủ chuyện khiến anh sốc rồi.
“Em… phải kết hôn rồi, em và chồng sắp cưới phải về quê ra mắt cha mẹ rồi sau đó sẽ trở lại tổ chức đám cưới, lúc đó anh phải đến dự đấy nhé à mà nhớ đưa chị dâu đi cùng đó.”
“Gì? cô… cô lấy chồng ư? Nhanh như vậy à, tôi còn chưa kịp cưới mà cô đã cưới rồi.”
“Vậy thì ăn cưới em trước đi, vậy nhé chúc anh buổi sáng tốt lành, ơ khoan đã em đang nói chuyện điện thoại mà….”
Phía bên kia vang vọng tiếng của cô cùng với người đàn ông nào đó, cô còn chưa kịp tắt máy thì bị Khải Châu giật lấy điện thoại rồi quăng xuống đất, Tống Khâm còn nghe được bên kia vang lên âm thanh ái muội của hai người, đúng là biết cách chọc điên anh mà, bây giờ tìm đâu ra người để giải quyết cho anh đây, nhưng mà nếu đã không còn cái gai trước mắt thì cũng chả còn sợ gì nữa.
Lý Bội Ân đột ngột đi tới ôm lấy eo của anh, giọng vẫn còn chút buồn ngủ.
“Khâm… sáng sớm ai gọi cho anh vậy?”
“Là bạn của anh, cô ấy gửi lời mời đến dự lễ cưới ấy mà.”
“Vậy sao? là cô… Đoàn à?”
“Đúng vậy, mà có kẽ ăn cưới cô ấy xong thì cũng tới lượt chúng ta luôn nhé.”
“Vâng.”
Cô khẽ gật đầu ngoan ngoãn chui rút vào trong lòng của anh, hôm đó cô chuẩn bị để cùng anh ra mắt với ông Tống để sớm ngày để cử hành lễ cưới, lúc cô đang với tay lên cao định lấy bộ quần áo đang treo trên cao thì đột nhiên bị trượt chân ngã xuống đất, đầu đập mạnh xuống đất nhưng may mắn là không sao, lúc này cô nhắm chặt mắt lại cảm giác có chút đau đớn ở trong đầu.
“Đau quá… gì vậy chứ?”
Những ký ức trước kia bắt đầu tái hiện trở lại như một cuộn băng cũ, từ lúc cô gặp Tống Khâm cả những chuyện như ba của cô mất nguyên nhân là do ông ấy phát hiện cô có thai với Tống Khâm làm cho căn bệnh của ông ấy tái phát, cả những chuyện chèn ép của anh đối với cô, bắt buộc cô phải sinh con cho anh nên ba của cô mới có kết cúc như vậy, đến khi mất vẫn còn nghĩ sai về cô, cô đưa tay ôm lấy đầu, những giọt nước mắt cũng lăn dài trên khóe mắt.
“Không! tại sao lại lừa gạt tôi chứ?”
Lý Bội Ân khóc lớn, Tống Khâm vẫn chưa hay chuyện gì, anh vẫn còn ở dưới nhà để chuẩn bị một vài thứ, nhưng khi anh đi lên phòng thì nhìn thấy cô đang ngồi trên giường, gương mặt nhợt nhạt và không biểu lộ chút cảm xúc gì.
“Ân Ân… em sao vậy? chúng ta chuẩn bị đi thôi.”
“ Hôm nay em hơi mệt, chắc là sẽ không đi được, em muốn nghỉ ngơi.”
“Ân Ân… em khó chịu ở đâu sao? để anh xem nào.”
Vừa định chạm tay vào cô thì đã bị cô hất tay ra, biểu cảm ghét bỏ, anh thấy cô có vẻ lạ thường nhưng không mấy nghi ngờ gì, nghĩ là cô thật sự mệt mỏi nên anh cũng không muốn làm phiền.
“Vậy em nghỉ ngơi nhé, anh ra ngoài mua đồ ăn cho em.”
Cô không đáp lại giả vờ nằm xuống rồi kéo chăn lên phủ người, anh thở dài một hơi có khi do cô sắp đến ngày dâu nên mới hành động như vậy, anh lặng lẽ rời đi, đợi anh rời đi thì cô cũng tung chăn ra rồi nhanh chóng dọn dẹp đồ đạc để rời khỏi căn nhà này, cô không muốn tiếp tục sống cùng với kẻ lừa gạt mình nữa, anh định gạt cô cả đời này sao?
Tiểu Bội thấy cô như chuẩn bị xa nó, cái linh cảm của nó rất tốt nên cứ quấn quýt lấy cô tuy nhiên cô không thể đưa nó đi cùng được.
“Tiểu Bội, em ngoan ngoãn ở lại đây, chị phải đi rồi, có lẽ sẽ không bao giờ quay lại nữa,chị sẽ nhớ em lắm.”
Khẽ hôn Tiểu Bội đầy sự lưu luyến, cô kéo chiếc vali nhanh chóng rời khỏi căn nhà này, nơi mà chứa không biết bao nhiêu kỷ niệm vui buồn của cô, những giọt nước mắt tuôn rơi, đến những lời mà ba của cô trách móc cũng còn vag vọng trong đầu của cô, có lẽ ông ấy trên trời đang trách móc cô nhiều lắm.
“Ba… con xin lỗi…”
Cô đón một chiếc taxi rồi lên xe, cô không biết nên đi đâu nữa, có lẽ cô nên quay trở về quê, nếu về đó có thể tạm thời trốn khỏi anh, cô rời đi mà không để lại bất kỳ tin nhắn hay gì cả, cứ âm thầm như vậy mà mang hết tất cả những thứ của mình rời đi.
“Khâm… tôi không thể đối mặt với anh… Khâm cả đời này tôi phải sống trong dằn vặt của mình, tôi khó mà bỏ qua cho anh.”